Mà trong đó khó xử nhất chính là An Quốc Công phủ.
An Quốc Công sau khi nghe nói xong, trực tiếp tiến cung diện thánh.
“Hoàng Thượng, An Quốc Công cầu kiến.”
Cảnh Minh Đế vừa nghe, đầu lại bắt đầu đau, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Phan Hải lặng lẽ bĩu môi.
Trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm, Hoàng Thượng trốn tránh không phải biện pháp đâu.
Cảnh Minh Đế hiển nhiên cũng hiểu sâu đạo lý này, trầm tư một lát rồi nói: “Truyền An Quốc Công yết kiến.”
Không lâu sau, An Quốc Công đi vào Ngự Thư phòng: “Thần gặp qua Hoàng Thượng.”
“Ban cho An Quốc Công ghế ngồi.”
Phan Hải dời ghế con đến, mời An Quốc Công ngồi xuống.
An Quốc Công trầm mặt ngồi xuống.
Cảnh Minh Đế cười tủm tỉm nói: “Không phải trên triều, An Quốc Công chớ có câu nệ.”
An Quốc Công suýt nữa nhịn không được trợn trắng mắt.
Ông là câu nệ sao? Ông là tới hưng sư vấn tội!
Đương nhiên, trước mặt chính là Hoàng Thượng, có tức giận cũng không thể thật sự hưng sư vấn tội, nhưng cũng không thể ngăn được ông ôm tâm tình như vậy.
Vốn đang là cháu trai của mình, đùng một cái thành con của người khác? Đáng giận nhất chính là ngay cả một tí tiếng gió đều không có, mà ông vẫn là nghe được từ trong miệng người khác.
Âm thầm hít sâu, An Quốc Công mở miệng nói: “Lão thần nghe nói Yến Vương được ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu nương nương ——”
“Ừ.”
An Quốc Công nhẫn nhịn, nhịn xuống xúc động muốn phạm thượng, ngữ khí không tự giác nâng cao: “ Việc nhà của Hoàng Thượng thần không dám vọng nghị, chỉ là không biết Hiền phi nương nương thế nào rồi?”
Hiền phi là thân muội muội của ông, mặc dù huynh muội có chút bất đồng quan điểm, nhưng vào thời điểm này ông ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vừa nghe An Quốc Công nhắc đến Hiền phi, Cảnh Minh Đế liền cười: “An Quốc Công chớ có lo lắng, trẫm làm như vậy, cũng là suy xét vì Hiền phi.”
An Quốc Công lặng thinh.
Hoàng Thượng rốt cuộc suy xét kiểu gì, mà xét đến nỗi đem con trai ruột của muội muội ông ta cho người ta luôn?
“An Quốc Công có điều không biết, hỗn trướng lão Thất đã nhiều lần chọc giận Hiền phi, chứng bệnh đau đầu của Hiền phi chỉ sợ cũng là do hỗn trướng đó chọc giận gây ra. Hiền phi theo trẫm nhiều năm, tức giận hại thân trẫm cũng đau lòng lắm, trẫm suy đi nghĩ lại cảm thấy cứ thế mãi cũng không ổn, dứt khoát giao cho Hoàng Hậu quản giáo hỗn trướng đó đi, như thế cũng coi như đẹp cả đôi đường.”
An Quốc Công: “……” Mẹ ông chứ đẹp cả đôi đường, nếu muốn giáo huấn Yến Vương không phải nên như Lỗ Vương bị hàng xuống Quận vương sao, trở thành con của Hoàng Hậu cũng có thể gọi là giáo huấn?
Cảnh Minh Đế thấy cảm xúc trên mặt An Quốc Công thay đổi liên tục, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “An Quốc Công nếu nhớ thương Hiền phi, không bằng trẫm sắp xếp cho huynh muội các ngươi gặp mặt một lần?”
An Quốc Công rùng cả mình, vội nói: “ Được Hoàng Thượng hậu ái, gặp mặt thì không cần.”
Cho dù là huynh muội ruột, một người là phi tử hậu cung, một người là ngoại thần, tùy tiện gặp mặt cũng không thích hợp.
Lại nói, An Quốc Công đã nhiều năm chưa gặp Hiền phi, chuyện liên quan tới Hiền phi đều là mượn thê tử truyền lời.
Cảnh Minh Đế cong khóe môi, thầm nghĩ coi như An Quốc Công thức thời.
“ An Quốc Công nếu như không còn chuyện khác thì trở về đi, trước đó người của Ngọc Tuyền cung tới bẩm báo nói Hiền phi có chút không thoải mái, trẫm đang định qua đó thăm Hiền phi.”
An Quốc Công há mồm, cuối cùng đành phải nói: “Thần cáo lui.”
Chờ An Quốc Công rời đi, Cảnh Minh Đế lập tức rút từ trong đống tấu chương ra một thoại bản bắt đầu lật xem.
Một bên Phan Hải hỏi: “Hoàng Thượng, Ngọc Tuyền cung ——”
Cảnh Minh Đế cầm sách liếc hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Ngọc Tuyền cung làm sao cơ?”
Phan Hải làm bộ vả miệng mình một cái: “Nô tỳ lắm miệng.”
Hoàng Thượng lừa An Quốc Công, ông ta thế mà lại tin.
Chuyển ngày, Úc Cẩn với Khương Tự tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu đã sớm có chuẩn bị, nhìn thấy hai người liền cười nói: “Nghĩ các ngươi sẽ tới, không ngờ lại tới sớm như vậy, giữa trưa liền lưu lại dùng cơm đi. Phòng bếp nhỏ của Khôn Ninh Cung tuy rằng không có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn như Ngự Thiện Phòng, nhưng tay nghề của ngự trù không tồi, nhất là mấy món sở trường.”
Úc Cẩn cười nói: “Đa tạ mẫu hậu, con với A Tự hôm nay có lộc ăn.”
Hoàng Hậu liếc cung tỳ một cái.
Cung tì bưng một hộp nhỏ tinh xảo tiến lên dâng cho Khương Tự.
Hoàng Hậu cười nói: “Không phải thứ gì quý giá, cầm đi.”
“Đa tạ mẫu hậu thưởng.” Khương Tự thoải mái hào phóng nhận lấy hộp nhỏ cất kỹ.
Hoàng Hậu thấy Khương Tự thản nhiên nhận lấy, vừa lòng gật gật đầu, mang theo vài phần cảm khái nói: “Lúc trước các ngươi đại hôn, ta tặng vòng tay Lăng Tiêu thật sự là chính xác, chúng ta đã định là người một nhà.”
Đang nói thì cung tì bẩm báo nói hai vị Phúc Thanh với Thập Tứ công chúa tới.
“Cho hai đứa nó vào.”
Khoảnh khắc hai người thiếu nữ cung trang đi đến, Phúc Thanh công chúa đi ở phía trước, Thập Tứ công chúa theo ở phía sau.
“Mẫu hậu, Thất ca.” Chào hỏi Hoàng Hậu với Úc Cẩn xong, Phúc Thanh công chúa thân thiết kéo tay Khương Tự, “Hôm nay coi như có thể thoải mái nói chuyện với Thất tẩu rồi.”
Hoàng Hậu mỉm cười nghe một lúc, đề nghị nói: “Thời gian còn sớm, con muốn nói chuyện với Thất tẩu con thật nhiều không bằng vào trong vườn đi dạo, đúng lúc có mấy bông hoa trà vừa nở. “
Phúc Thanh công chúa cười nói: “ Cũng được ạ, Thất tẩu, chúng ta đi dạo một lát chứ?”
Khương Tự nhìn Úc Cẩn.
Úc Cẩn nói: “Các nàng đi đi, ta bồi mẫu hậu trò chuyện.”
Mắt thấy ba người Khương Tự đã đi ra ngoài, Hoàng Hậu thu hồi tầm mắt cười nhạt với Úc Cẩn: “Ngày đó nhìn thấy ngươi với Yến Vương phi, ta thầm nghĩ một đôi bích nhân như vậy nếu là con trai, con dâu của ta thì tốt biết bao nhiêu, không nghĩ tới thật sự sẽ có hôm nay. “
Úc Cẩn vội nói: “Có thể được mẫu hậu coi trọng, là phúc khí của nhi tử.”
Hoàng Hậu ra hiệu cung nhân hầu hạ lui ra, trầm mặc một lát rồi nói: “ Lời khách khí không cần phải nói, ngươi nếu đã ghi dưới danh nghĩa của ta, về sau ta sẽ đối xử với ngươi như con ruột, giống như Thái Hậu đối với Hoàng Thượng vậy ——”
Trong lòng Úc Cẩn khẽ động, dự cảm lời Hoàng Hậu sắp sửa nói ra không thể coi thường.
Hoàng Hậu nâng chung trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Không biết ngươi có tính toán gì cho sau này chưa?”
Úc Cẩn đối mặt với Hoàng Hậu.
Hai mắt đối phương không hề gợn sóng, như đầm sâu không có gió thổi qua.
Úc Cẩn mím môi mỏng, nở nụ cười ý vị thâm trường: “Tự nhiên phải xem mẫu hậu mong đợi nhi tử ra sao.”
Nếu như Hoàng Hậu đã gạt A Tự với hai vị công chúa ra rồi nói với hắn việc này, hắn còn giả ngu sẽ vô cớ làm cho người ta xem nhẹ.
Hoàng Hậu nhướng đuôi lông mày, thầm nghĩ Yến Vương quả nhiên là người thông minh, bà không có nhìn lầm.
Một hoàng tử từ nhỏ bị đưa ra cung tùy ý tự sinh tự diệt lăn lộn ở phía Nam lại có thể tạo nên một hồi thanh danh, sau khi hồi kinh lưng gánh thanh danh khắc Hoàng Thượng lại có thể được Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác, há lại nhìn đơn giản như vậy.
Bà muốn chọn một nhi tử bảo hộ Phúc Thanh, đương nhiên không thể chọn một người ngu xuẩn.
Hoàng Hậu yên lặng uống trà, đến khi uống cạn một ly trà, mới mỉm cười nói: “Mẫu thân đương nhiên không thiếu mong đợi với con trai rồi.”
Nói đến đây, bà tạm dừng một chút, hạ giọng nói: “Mong con thành rồng ( hơn người), chính là mong đợi của mẫu thân.”
Nếu bà đã lựa chọn đi một bước này, vậy không có khả năng lùi lại mà cầu việc khác.
Con của Hoàng Hậu, đương nhiên phải trở thành chân long.
Úc Cẩn đứng dậy chắp tay: “Hài nhi nhất định dốc hết sức để mẫu hậu nếm được mong muốn.”