Mục lục
TỰ CẨM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa qua tháng giêng, tiết trời kinh thành vẫn khá lạnh, lúc này Bắc thượng còn lạnh hơn.



Mà so với khí trời, sắc mặt Khương Trạm còn lạnh hơn.



Quận chúa Bắc Tề làm Tứ muội bị cuốn vào lốc xoáy lời đồn, cũng không biết Tứ muội bây giờ sao rồi.



Cố tình lúc này hắn còn phải hộ tống đồ bỏ Quận chúa này về Bắc Tề.



Xe ngựa đột nhiên dừng lại, rèm đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần anh khí.



“Khương Trạm.” Lư Sở Sở gọi một tiếng.



Khương Trạm nhíu mày, xụ mặt nói: “Gọi ta Khương tướng quân, chúng ta không thân vậy đâu.”



Lư Sở Sở trợn trắng mắt, nhướng mày nói: “Ta đau bụng, để đội ngũ nghỉ một chút.”



Khương Trạm cưỡi tuấn mã, nghe vậy cười lạnh: “Quận chúa vẫn nên an phận chút đi, chớ có nghĩ đến chạy trốn nữa!”



Lư Sở Sở dựng ngược mày liễu, buồn bực nói: “Ai muốn chạy trốn, ta thật sự đau bụng.”



Cái đồ hỗn trướng này chẳng đáng yêu như muội muội hắn gì cả!



Mà lúc này, Khương Trạm cũng đang nghĩ: Cũng may muội muội hắn ôn nhu săn sóc lại hiểu chuyện, nếu giống như cô Quận chúa Bắc Tề này, khi còn nhỏ không biết đã bị hắn đánh bao nhiêu lần.



“Không trốn? Ngày hôm trước nói muốn đi tiểu rồi chơi bài chuồn chẳng lẽ không phải Quận chúa?”



Mặt Lư Sở Sở đỏ lên, mắng: “Không thành công ta đương nhiên sẽ không làm chuyện vô ích nữa.”



Nàng nói xong mặt lộ vẻ thống khổ: “Mau dừng lại đi, thật sự đau bụng.”



Khương Trạm hồ nghi nhìn nàng, chần chờ một chút rồi gật đầu: “Vậy được, lần này tốt nhất Quận chúa đừng nên chơi trò khôn vặt.”



Lư Sở Sở nhảy xuống xe ngựa, mặc kệ hai tỳ nữ Đại Chu vội vàng theo ở phía sau, lướt qua hộ vệ đông nghịt đi đến sau một núi đá.



Khương Trạm thong thả ung dung đi theo.



Lư Sở Sở phẫn nộ quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương tướng quân, ngươi còn cần mặt!”



Khương Trạm tùy tiện dựa vào vách núi đá, tươi cười xán lạn: “Ngươi nếu bỏ chạy, mạng nhỏ của ta cũng khó giữ, cần mặt có ích lợi gì?”



“Ngươi ——” Lư Sở Sở thật sự có chút nóng nảy.



Lần này nàng cũng không phải gạt người, nhưng một đại nam nhân canh giữ ở chỗ này, bảo nàng làm sao bây giờ?



“Quận chúa nhanh lên đi, trời giá rét, cho dù ngươi chịu nổi, các tướng sĩ cũng phải tội.”



Ấn tượng của Khương Trạm vè Lư Sở Sở thật sự rất kém.



Nha đầu này hại muội muội xui xẻo không nói, còn tùy hứng chạy trốn, một khi chạy thoát chẳng phải sẽ hại tính mạng các tướng sĩ.



Lư Sở Sở thật sự có chút chịu không nổi, tàn nhẫn trừng Khương Trạm một cái, từ bỏ tranh chấp.



Qua một hồi, Lư Sở Sở sửa sang lại quần áo đi ra, nhìn đều không thèm nhìn Khương Trạm, nhấc chân đi về phía xe ngựa.



Vừa rồi là không thèm so đo với tên cơ bắp này, hiện tại là xấu hổ đến không muốn lại nhìn thấy tên cơ bắp này nữa.



Khương Trạm vẻ mặt lạnh nhạt đuổi theo.



Đội ngũ đi được một lúc rồi dừng lại.



“Làm sao vậy?” Lư Sở Sở nhô đầu ra.



Khương Trạm cầm dây cương nhìn ra xa phía trước, nét mặt ngưng trọng: “Cầu gãy.”



Trước mặt có một con sông, mặt sông rộng lớn, vốn dĩ còn có một cây cầu coi như rộng lớn lại đã bị gãy đôi. Một đầu cầu gãy ngã xuống sông, cùng nước sông ngưng kết thành mặt băng đông cứng.



Khương Trạm hơi suy tư, hạ lệnh đi qua mặt sông băng.



“An toàn trên hết, xin Quận chúa xuống xe.”



Lư Sở Sở xuống xe, đứng ở bờ sông nét mặt ngưng trọng: “Ngươi xác định xuống xe chính là an toàn?”



Bằng vào kinh nghiệm, nàng lại sắp xui xẻo rồi đây.



“Bà tử sẽ cõng Quận chúa qua sông, đến lúc đó Quận chúa đi ở giữa đội ngũ, tuyệt đối bảo đảm Quận chúa an toàn.”



Khương Trạm có hơi ngạc nhiên.



Quận chúa Bắc Tề cho hắn ấn tượng chính là lớn mật tùy hứng, sao đột nhiên cẩn thận vậy?



Rất nhanh đội ngũ thật dài bắt đầu băng qua mặt sông.



Khương Trạm đi ở phía trước Lư Sở Sở, tùy thời quan sát tình huống mặt băng.



Càng quan sát, càng yên tâm.



Lớp băng rất dày rất chắc.



Lư Sở Sở ngoan ngoãn nằm ở trên lưng bà tử, lại không dám chủ quan.



Đừng nhìn nàng ở trên lưng bà tử, vạn nhất xảy ra chuyện gì, còn chưa chắc là ai ngã xuống trước đâu.



Đang suy nghĩ, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hét: “Băng nứt!”



Khương Trạm lập tức giang hai tay ngăn trước Lư Sở Sở, quát: “Lui về phía sau!”



Lư Sở Sở là người đầu tiên phản ứng từ trên lưng bà tử nhảy xuống.



Bà tử vì khẩn trương dưới lòng bàn chân khẽ trượt, người trên lưng bay ra ngoài, không nghiêng không lệch trượt vào trong kẽ băng nứt.



Trong chớp mắt ấy, Khương Trạm cũng ngơ ngác.



Băng nứt xuất hiện ở phía trước, người đi ở phía trước đều không có việc gì, người được hắn bảo vệ ở sau lưng Bắc Tề quận chúa lại cứ thế mà rơi vào đó?



Cả một đội ngũ, lại chỉ có một mình Bắc Tề quận chúa lọt hố?



Ngơ ngác qua đi, Khương Trạm lập tức cởi áo bông dày nặng, thả người nhảy vào trong kẽ băng nứt.



“Tướng quân ——” Các tướng sĩ phản ứng chậm hơn một bước nôn nóng hô to.



Thân ở dưới động băng toàn thân Lư Sở Sở lập tức bị hàn ý quét qua, gần như là trong nháy mắt đã đông cứng, phản ứng đầu tiên chính là chửi ầm lên.



Nàng biết ngay lại là nàng!



Vốn dĩ nàng có công phu trong người, không phải là loại quý nữ nũng nịu, căn bản không cần bà tử cõng nàng qua sông, chỉ là là suy xét đến vận khí của mình nên không dám tùy hứng.



Kết quả thì sao?



Lư Sở Sở ở trong lòng mắng to, lại rất có kinh nghiệm ngậm chặt miệng, thả lỏng cơ thể.



Làm vậy thì tỷ lệ sống sót sẽ nhiều hơn.



Nàng biết bơi cũng bơi khá giỏi, xui xẻo chính là rơi xuống quá đột ngột, nước sông lại lạnh thấu xương, nên ngay lập tức mất đi năng lực tự cứu.



Một bàn tay to bắt được cổ tay Lư Sở Sở, kéo nàng lên trên.



Lư Sở Sở nhẹ nhàng thở ra, hết sức phối hợp thả lỏng thân thể.



Khương Trạm càng kinh ngạc hơn.



Người rơi vào trong kẽ băng nứt còn có thể bình tĩnh như vậy, quả thật hiếm thấy.



Xem ra cô Quận chúa Bắc Tề này cũng không phải không có chỗ đáng khen.



Đưa Lư Sở Sở lên khỏi kẽ băng nứt, Khương Trạm đã lạnh cóng đến cứng đơ, cũng may rất nhanh đã được các tướng sĩ kéo lên.



Đội ngũ đến bờ sông đối diện, bởi vì lần ngoài ý muốn này mà ngừng lên đường, liền quyết định hạ trại ở ven đường đốt lửa trại.



Lư Sở Sở thay y phục, uống trà gừng nóng, lúc ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm còn run rẩy cả người.



Khương Trạm cũng đã thay y phục ngồi ở cách đó không xa xoa xoa tay, môi bị lạnh đến phát tím.



Mẹ, quá lạnh, về sau ai còn chia việc cho hắn làm, hắn liều với tên đó!



Lư Sở Sở nhìn Khương Trạm, giọng điệu thành khẩn: “Đa tạ Khương tướng quân đã cứu ta.”



Khương Trạm có chút hổ thẹn: “Là ta không bảo vệ tốt Quận chúa.”



Nhưng việc này cũng quá khó phòng bị đi!



Chỉ là hắn cho rằng Quận chúa Bắc Tề sẽ nổi giận đùng đùng, trách tội tướng sĩ phía trước dẫm nứt mặt băng lại không rơi vào, hoặc là giận chó đánh mèo lên người dẫn đầu là hắn, không nghĩ tới Quận chúa Bắc Tề còn rất rộng lượng, nhắc cũng chưa từng nhắc đến.



Ấn tượng ác liệt của Khương Trạm về Lư Sở Sở bắt đầu chuyển tốt.



“Hiện tại ngươi đã biết rồi chứ?” Lư Sở Sở buồn bã nói.



“Cái gì?”



Lư Sở Sở cười khổ: “Lớn đến chừng này, hai năm ở kinh thành Đại Chu là quãng thời gian trôi chảy nhất ta trải qua, nhưng cố tình lại bị các ngươi phát hiện muốn đưa ta trở về. Hiện giờ còn chưa bước vào địa giới Bắc Tề, vận đen của ta lại bắt đầu……”



Khương Trạm nghe Lư Sở Sở kể lại sự tích sáng rọi từ nhỏ đến lớn, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.



Này…… Này cũng quá thảm đi.



Cô nương này sống đến bây giờ tính tình còn chưa vặn vẹo thật sự khó có được.



“Đây là nguyên nhân trên đường Quận chúa muốn chạy trốn?”



Lư Sở Sở tự giễu cười cười: “Bằng không thì sao? Khương tướng quân thật sự cho rằng ta là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, rời nhà trốn đi chỉ là vì thú vị?”



Khương Trạm cười gượng, đáy lòng sinh ra vài phần đồng tình, bỗng nhiên linh quang chợt lóe nói: “Quận chúa ở Bắc Tề luôn là vận đen quấn thân, muốn tới nơi khác sống cũng không khó mà.”



Ánh mắt Lư Sở Sở sáng lên: “Ngươi có biện pháp?”



“Này còn không đơn giản, tục ngữ nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ngươi tìm một người Đại Chu hoặc Tây Lương gả cho người đó không phải được rồi sao. Người Nam Lan thì đừng suy xét, ngươi và Tứ muội ta quan hệ không tệ, gả cho người Nam Lan sẽ làm muội ấy khó xử.”



Lư Sở Sở nhất thời sửng sốt.



Khương Trạm rất đắc ý vì sự cơ trí của mình, tranh công nói: “Có phải biện pháp này tốt hơn rất nhiều so với Quận chúa rời nhà trốn đi không?”



Lư Sở Sở hoàn hồn, sâu sắc đánh giá khuôn mặt tuấn tú bị lạnh đến trắng bệch kia, ý vị thâm trường nói: “Khương tướng quân nói rất có đạo lý.”



Khương Trạm đột nhiên nhận thấy được một tia nguy hiểm, lại không rõ nguyên do.



Nhất định là quá lạnh sinh ra ảo giác!



“Quận chúa nếu đã nghỉ ngơi tốt, vậy chúng ta tiếp tục lên đường đi.”



Lư Sở Sở nhìn Khương Trạm, giương môi cười: “Ừ.”



Khương Trạm: “……” Luôn cảm thấy có chuyện gì đó đáng sợ sắp sửa phát sinh.



Lư Sở Sở ngồi vào xe ngựa, dựa vào vách xe mỉm cười.



Gả đến Đại Chu có vẻ là một biện pháp nhất lao vĩnh dật, nói không chừng nàng còn có thể tiếp tục làm Nhị chưởng quỹ Lộ Sinh Hương kìa.



Ngẫm lại những lời đồn đãi đó liền tức giận, nàng rõ ràng là Nhị chưởng quỹ, thế mà lại nói nàng là tiểu nhị!



Lư Sở Sở nghĩ như vậy, lặng lẽ xốc lên một góc rèm nhìn thoáng qua bên ngoài.



Bỗng nhiên cảm thấy hiện tại về nhà cũng không tồi, mùa xuân Bắc Tề sắp đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK