“ Vì sao Phệ Tâm cổ lại mất đi khống chế?”
Bà ta không cam lòng, lại lần nữa thúc giục Phệ Tâm cổ, nhưng sắc mặt dần dần trướng thành màu đỏ tím, đột nhiên há mồm phun ra một vật.
Vật đó rơi trên mặt đất, thế mà lại là một con trùng màu đen.
Trùng màu đen gặp ánh sáng, giãy giụa vài cái rồi bất động, nhanh chóng hóa thành một vũng máu loãng.
Sắc mặt của Hoàng Hậu trắng bệch, cầm khăn gắt gao che miệng mới nhịn xuống không nôn ra.
Cảnh Minh Đế nhìn vũng máu trên mặt đất cũng tê cả da đầu.
Trên đời này lại thật sự có thứ đồ vật kỳ quái dị hợm lại ghê tởm như vậy!
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng ……” Đóa ma ma đã có chút điên cuồng, giãy giụa nhìn khắp xung quanh, “Chẳng lẽ là Đại trưởng lão tới?”
Cảnh Minh Đế nhìn Đóa ma ma đã không còn chút thong dong nào, hưởng thụ cảm giác chiếm cứ thượng phong: “Đóa ma ma, hiện giờ ngươi đã mất đi tất cả những thứ có thể dựa vào, còn không bằng khai thật ra đi!”
Đóa ma ma liếc Cảnh Minh Đế một cái, đột nhiên vọt về phía ông.
Hai gã nội thị bên cạnh vội đè chặt bà ta.
“Buông ta ra, ta muốn xem ai ở bên ngoài!” Tầm mắt Đóa ma ma gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cảnh Minh Đế cùng Hoàng Hậu không khỏi nhìn theo tầm mắt của Đóa ma ma.
Bọn họ đương nhiên biết ngoài cửa là người phương nào, cũng bởi vậy, trong lòng đặc biệt chấn động.
Yến Vương phi lại thần thông như thế ……
Hoàng Hậu nghĩ: Yến Vương phi biết thứ thường nhân không biết, về sau không thể đắc tội.
Bà bỗng nhiên cảm thấy Hiền phi khá ngốc.
Cũng không biết cuối cùng Hiền phi gánh cái danh bà bà có biết con dâu của mình hung hãn như vậy không nữa?
Hoàng Hậu hiếm khi sinh ra một tia đồng tình cho phi tần của Hoàng Thượng.
Cảnh Minh Đế thì đang nghĩ: Cũng may tức phụ lão Thất là con dâu hoàng gia, tương lai một khi đối đầu với Ô Miêu, sẽ không đến mức bó tay không có biện pháp……
Những ý nghĩ này của Đế Hậu đều không bằng Đóa ma ma trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn.
“Bên ngoài rốt cuộc là ai? Ta không tin trên đời này ngoại trừ Đại trưởng lão còn có ai có thể áp chế cổ trùng trong cơ thể ta!”
Nhưng Đại trưởng lão không có khả năng đi vào kinh thành Đại Chu, càng không có khả năng có thể tiến cung.
Chẳng lẽ là Thánh Nữ?
Đóa ma ma đột nhiên nghĩ đến đây, dùng Ô Miêu ngữ kêu: “Thánh Nữ, có phải là người không?”
Nếu nói trước đó bà ta còn hơi nghi ngờ thân phận của Yến Vương phi, cho rằng Hoa trưởng lão chắc chắn đã bị lừa bịp, vậy thì hiện tại bà ta đã không thể không tin.
Ngoại trừ Đại trưởng lão, biết sử dụng Ngự Cổ thuật chỉ có Thánh Nữ Ô Miêu - A Tang!
Lúc bà ta rời khỏi Ô Miêu A Tang chỉ là một đứa bé hơn một tuổi, còn chưa tiến vào trong tầm mắt của bọn họ, chỉ là Ô Miêu tộc xưa nay có thể nắm giữ Ngự Cổ thuật trừ Đại trưởng lão ra thì cũng chỉ có Thánh Nữ.
Giờ khắc này, Đóa ma ma lại có chút vui sướng.
Bà ta từng là một trong những Thánh Nữ đợi tuyển, mà thế hệ đó của bà ta không hề xuất hiện Thánh Nữ nào.
Đây là tai họa của Ô Miêu, càng là sự sỉ nhục của thế hệ Thánh Nữ đợi tuyển của bọn họ.
Từ đó về sau bà ta phải gánh vác nhiệm vụ xa phó kinh thành Đại Chu, không còn cơ hội trở lại Ô Miêu nữa, nhưng cũng biết sự dày vò của các tộc nhân.
Các tộc nhân sợ hãi và bất an phải đến sau khi A Tang trổ hết tài năng trở thành Thánh Nữ mới bình phục, mà bà ta cũng thế.
Mà nay, tự mình cảm nhận được năng lực của Thánh Nữ, trái tim bà ta càng thêm kiên định.
“Thánh Nữ, vì sao ngươi lại tương trợ hoàng đế Đại Chu? Lẽ nào ngươi không rõ nhiệm vụ bí mật liên quan đến sự tồn vong của tộc ta sao?” Đóa ma ma nhanh chóng dùng Ô Miêu ngữ la lên.
Cảnh Minh Đế và Hoàng Hậu nghe mà chẳng hiểu gì cả, mà phía sau cửa Khương Tự lại nghe hiểu.
Bởi vì nghe hiểu, nàng kinh ngạc vạn phần.
Nhiệm vụ bí mật liên quan đến sinh tử tồn vong của Ô Miêu?
Nàng không phải Thánh Nữ A Tang chân chính, tất nhiên không biết rồi.
Đối mặt với Đóa ma ma chất vấn, Khương Tự chỉ có thể trầm mặc.
Nói đến cảm tình, thì Ô Miêu đối với nàng kỳ thật có ân, nếu không phải bởi vì Đóa ma ma giao Ấn Tâm cổ cho Vinh Dương trưởng công chúa hại chết mẫu thân, nàng căn bản không định tham dự vào trong những việc này.
Đương nhiên, nếu Ô Miêu uy hiếp an nguy giang sơn xã tắc Đại Chu, nàng cũng sẽ không đứng ngoài bàng quan. Từ trong xương cốt nàng là người Đại Chu, mặc dù thân là nữ tử, nhưng cũng biết đạo lý quốc tan tất nhà vong.
Đóa ma ma cảm xúc kích động, dùng Ô Miêu ngữ lặp đi lặp lại chất vấn, trả lời bà ta chỉ có trầm mặc.
Khương Tự quyết định không lộ mặt.
Đóa ma ma dần dần nhận mệnh, an tĩnh lại.
“Ngươi vừa mới nói gì đó?” Cảnh Minh Đế hỏi.
Đóa ma ma cười lạnh không nói.
“Tiếp tục!” Cảnh Minh Đế nén giận nói với Phan Hải.
Tiếng kêu thảm thiết của Đóa ma ma vẫn tiếp tục đến khi trời gần sáng.
Hoàng Hậu mặt tái nhợt khuyên Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, ngài trước đi nghỉ ngơi một lát đi, không lâu nữa sẽ phải thượng triều, đến lúc đó ngài sẽ chịu không nổi.”
Cảnh Minh Đế gật gật đầu với Phan Hải, cùng Hoàng Hậu đi ra cửa phòng.
Ngoài cửa, Khương Tự đang nằm ở trên giường thấp tạm thời chuyển đến nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh liền mở bừng mắt.
“Tức phụ lão Thất, ngươi đi theo trẫm.” Cảnh Minh Đế thấp giọng nói.
Khương Tự theo Đế hậu vào trong phòng liền nhau.
“Vất vả cho ngươi.”
“Con dâu trước mắt vẫn tốt, chỉ là không biết sự tình có tiến triển gì không?”
Cảnh Minh Đế thở dài: “Đóa ma ma là khối xương cứng, tạm thời còn chưa gặm được.”
Một nữ tử thoạt nhìn bình bình thường thường, thế mà có thể chịu đựng khổ hình như vậy, người Ô Miêu đều đáng sợ như vậy sao?
“Con dâu hổ thẹn, với chuyện này đành bất lực.”
“Không, ngươi đã làm rất tốt rồi.” Cảnh Minh Đế tự đáy lòng thầm khen một câu, nhìn Khương Tự một cái thật sâu, “ Tức phụ lão Thất, ngươi không tiếc thân mình cứu Thái Hậu, lại tranh thủ cơ hội tra hỏi Đóa ma ma, đã lập được hai đại công. Nói xem ngươi có tâm nguyện gì, chỉ cần không khác người, trẫm chắc chắn thỏa mãn ngươi.”
“Có thể vì phụ hoàng, mẫu hậu phân ưu, là vinh hạnh của con dâu.” Khương Tự khom người nói.
Cảnh Minh Đế thấy Khương Tự không nói, cho rằng nàng da mặt mỏng, hơi trầm ngâm nói: “ Chuyện Đóa ma ma không thể truyền ra ngoài, nếu như đột nhiên ban thưởng tước vị cho phụ huynh ngươi dễ làm người ta phê bình, như vậy đi, trẫm trước nhớ kỹ, đợi huynh trưởng ngươi lập được đại công ở Nam Cương sẽ ban thưởng thật hậu hĩnh. Trừ cái đó ra, trẫm còn ban cho ngươi một kim bài miễn tử, sau này có kim bài miễn tử nơi tay, vô luận người nào phạm vào tội gì, chỉ cần ngươi muốn, liền có thể giữ lại tính mạng người đó ……”
Khương Tự quỳ xuống: “Phụ hoàng ban thưởng, con dâu vô cùng cảm kích. Huynh trưởng của con dâu mang tấm lòng báo quốc, có Tuyên Võ tướng quân phụ hoàng phong thưởng đã là tạo hóa của huynh ấy, thật không dám đòi ban thưởng thêm. Về phần kim bài miễn tử, vật trân quý như thế con dâu càng thẹn không dám nhận. Nếu như phụ hoàng muốn thưởng cho con dâu, con dâu có thể cầu phụ hoàng một chuyện không ——”
“Trên mặt đất lạnh, ngươi đứng lên mà nói.”
Khương Tự thuận theo đứng dậy.
Cảnh Minh Đế nhàn nhạt nói: “Miệng vàng lời ngọc, trẫm đã nói thưởng cho ngươi những thứ này, ngươi cứ cầm lấy. Còn về cái khác…… Ngươi trước nói xem là chuyện gì đi.”
Không cần phong thưởng cho huynh trưởng, thậm chí không cần kim bài miễn tử, ông ngược lại rất tò mò tức phụ lão Thất đến tột cùng muốn yêu cầu ông chuyện gì.
Khương Tự mím môi, nghiêm mặt nói: “ Tiên mẫu của con dâu nhiều năm trước chết vì chứng suy tim, mà lần này tiến cung nhìn thấy độc trùng Đóa ma ma giao cho Thập Tứ công chúa, con dâu nghi hoặc bất an, muốn xin phụ hoàng sai người điều tra về Đóa ma ma, xem tiên mẫu đến tột cùng là chết vì chứng bệnh suy tim, hay là chết bởi loại cổ trùng này!”
Nàng chưa từng định mục tiêu lung tung, xử lý mục tiêu nhỏ Vinh Dương trưởng công chúa báo thù thay mẫu thân xem ra rất nhanh có thể thực hiện được rồi.