Mục lục
TỰ CẨM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Cẩn sớm nhận được thông báo của thủ hạ, tức giận đến mức trực tiếp bóp nát cái ly.



Nếu như hắn không phái người nhìn chằm chằm, sơ sẩy một cái tỷ tỷ A Tự chẳng phải đã gặp độc thủ?



Đến lúc đó, A Tự chắc chắn sẽ rất thương tâm.



Đối với người cuồng tức phụ mà nói, tất cả những người làm tức phụ thương tâm đều đáng chết.



Úc Cẩn đứng dậy, chuẩn bị hồi phủ nói với Khương Tự một tiếng, đột nhiên lại dừng bước.



Từ từ, vậy ánh mắt của Thái Tử là sao? Lúc đó rõ ràng có ý đồ bậy bạ với A Tự, sao giờ lại đổi thành tỷ tỷ A Tự rồi?



Vừa nghĩ như vậy, Úc Cẩn càng tức giận hơn.



Thái Tử chẳng những ngu xuẩn ti tiện, mà còn mắt mù!



Ách, hình như không cần thiết tức giận, ít người nhớ thương tức phụ là chuyện tốt.



Úc Cẩn yên lặng an ủi mình, lúc đi ngang qua Trân Bảo Các không khỏi dừng chân xem náo nhiệt một hồi, lúc này mới chạy về Yến Vương phủ.



Khương Tự mới sai người ra ngoài chưa lâu, A Xảo liền tiến vào bẩm báo nói Vương gia đã về rồi.



Úc Cẩn bước chân vội vàng đi đến, mắt gió đảo qua, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi xuống hết đi.”



Đám người A Xảo yên lặng lui ra.



“Nhanh như vậy đã trở về.” Khương Tự có chút kinh ngạc.



Úc Cẩn hơi ngẩn người liền hiểu được ý tứ của Khương Tự, cười nói: “Hóa ra nàng gọi người đi mời ta.”



Trái tim Khương Tự trầm xuống, càng thêm khẳng định suy đoán kia: “Nói như vậy, hôm nay thật sự là Thái Tử có ý đồ quấy rối đại tỷ ta?”



Úc Cẩn gật đầu.



“Vậy sau khi đại tỷ rời khỏi thì sao?”



Nghĩ đến Thái Tử háo sắc đến liều mạng, nghĩ đến chưởng quầy Trân Bảo Các táng tận thiên lương, Khương Tự liền hận đến ngứa răng, vỗ bàn nói: “A Cẩn, cho ta một vài người, ta đi đập Trân Bảo Các!”



Úc Cẩn kéo Khương Tự qua, cười nói: “ Sao tính tình còn nóng nảy hơn cả ta?”



Khương Tự nghiêm mặt nói: “Không phải tính tình nóng nảy, có một vài cơn giận không thể nhịn, cũng không cần thiết nhịn, chỉ có xả ra ngay lập tức mới đủ thống khoái.”



Về phần nàng dẫn người đi đập Trân Bảo Các có thể khiến người liên hệ đến Khương Y hay không, không cần lo lắng.



Khương Y lúc ấy thuận lợi rời đi không phải không có ai, xong việc rồi sẽ không bị dính dáng đến nữa.



Thái Tử dù ngu xuẩn như thế nào cũng không thể thừa nhận háo sắc đến trên người tỷ tỷ của vợ đệ đệ, Trân Bảo Các càng không có can đảm thừa nhận.



Theo Khương Tự thấy thì, đập liền đập, thậm chí dùng lý do nhìn không vừa mắt là đủ rồi, xem Trân Bảo Các đến lúc đó dám lên tiếng không.



Cái gì, như vậy sẽ làm hỏng thanh danh Yến Vương phi? Cái này càng không cần do dự, thanh danh nào có quan trọng bằng đập Trân Bảo Các xả giận.



Khương Tự là nữ tử rất biết phân rõ nặng nhẹ.



Úc Cẩn sờ sờ tóc Khương Tự, đáy mắt tràn đầy sủng nịch: “A Tự, Trân Bảo Các chỉ sợ không cần nàng dẫn người đi đập.”



“Vì sao?”



“Trân Bảo Các náo ra mạng người.”



Khương Tự nhướng nhướng đuôi lông mày.



Nàng chỉ nghe trưởng tỷ nói lại những gì xảy ra sau khi kinh tâm động phách chạy thoát, kế tiếp phát triển ra sao còn không rõ ràng lắm.



“Thủ hạ của ta sau khi thấy đại tỷ nàng rời đi liền lột sạch y phục của Thái Tử cùng nội thị, mà Tề Vương cũng an bài người ở Trân Bảo Các, ngay lập tức làm ầm chuyện xấu này lên. Những bá tánh thích xem náo nhiệt tất cả đều chen vào Trân Bảo Các, sau đó ta ở xa xa nhìn thấy Trân Bảo Các hỗn loạn, nghe nói có người lăn xuống thang lầu bị dẫm đạp mà chết……”



Khương Tự cười lạnh: “Đều là súc sinh Thái Tử kia tạo nghiệt!”



Một mạng người sau lưng chính là bất hạnh của một nhà, xét đến cùng đều là bởi vì Thái Tử vô đức, không biết xấu hổ tạo thành.



“Đúng vậy, để loại người này ngồi lên giang sơn khắp nơi hại người, còn không bằng sớm giết đi cho xong. A Tự, chúng ta đây gọi là vì dân trừ hại nhỉ?”



Thần sắc căng chặt của Khương Tự hơi hòa hoãn: “Ừm, đương nhiên là vì dân trừ hại.”



“Nàng đoán Thái Tử sau đó ra sao?” Khóe miệng Úc Cẩn ngậm cười.



Khương Tự hơi suy nghĩ, nói: “Người xem náo nhiệt chặn Thái Tử ở Trân Bảo Các, Thái Tử sợ bị người phát hiện thân phận tất nhiên muốn nhanh chân rời đi. Như vậy hắn là…… Nhảy cửa sổ chạy trốn?”



Úc Cẩn vỗ tay: “A Tự, nàng càng ngày càng thông minh.”



Khương Tự cười cười: “Cũng không phải ta thông minh, là Thái Tử ngu.”



Úc Cẩn rất tán thành gật gật đầu.



Lại nói bọn họ đều không phải loại người thông minh tuyệt đỉnh, chủ yếu là Thái Tử không phải ngu bình thường……



“Sau đó thì sao? Lẽ nào té ngã gãy chân?”



Úc Cẩn cười: “Từ lầu hai nhảy xuống, té gãy chân cũng không đến mức, có điều vừa lúc ngã ở trước mặt quan binh Binh Mã Tư Ngũ thành, bị quan sai mang đi. Cứ như vậy, Thái Tử muốn che giấu chuyện xấu là không có khả năng, mà Trân Bảo Các để cho Thái Tử cùng nội thị cẩu thả còn có thể có kết cục gì tốt sao?”



Khương Tự trầm mặc một lát, nói: “Quan sai không sớm cũng không muộn đuổi tới, có phải có liên quan đến Tề Vương không?”



Úc Cẩn cười lạnh: “Tự nhiên không thể thiếu huynh trưởng tốt kia của ta hỗ trợ rồi.”



“Hắn hỗ trợ ở đâu, rõ ràng là vội vã muốn dọn sạch chướng ngại vật Thái Tử.” Nhắc tới Tề Vương, tâm tình Khương Tự càng thêm không tốt.



Kiếp trước nàng trực tiếp chết trong tay Tề Vương phi, có lẽ vì như vậy, nên nàng rất kiêng kỵ vợ chồng Tề Vương.



Không phải bởi vì Tề Vương phi có bao nhiêu mạnh, mà là trải qua một lần thảm bại, trong lòng không khỏi coi trọng hơn.



“ Nếu Thái Tử bị phế, Tề Vương có thể nào thượng vị ……” Khương Tự lẩm bẩm nói.



Kiếp trước nàng và A Cẩn từ Nam Cương trở lại kinh thành, chính là thời điểm mấy vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị trữ quân kịch liệt nhất, đến tột cùng hươu chết về tay ai, nàng không nhìn thấy kết quả.



Úc Cẩn không chút để ý nói: “ Nếu như Thái Tử lại bị phế, Tấn Vương đi thủ hoàng lăng, Tần Vương tuy là trưởng nhưng chỉ là con nuôi, còn lại chính là Tề Vương. Luận tuổi, luận thanh danh, luận xuất thân mẫu tộc, lão Tứ đều có ưu thế, có thể thượng vị không phải không có khả năng……”



Sắc mặt Khương Tự liền trở nên khó coi.



Úc Cẩn phát hiện, cầm tay nàng: “Sao vậy?”



Khương Tự mím môi, nói: “Mấy vị hoàng tử khác ai thượng vị đều không sao cả, chỉ có Tề Vương, ta không muốn nhìn thấy hắn thượng vị.”



Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Nếu vậy, vậy đến lúc đó chúng ta liền giật nhẹ chân sau của hắn.”



Khương Tự kinh ngạc: “A Cẩn, chàng không hỏi xem nguyên nhân?”



“Không cần nguyên nhân, nàng không muốn như vậy là đủ rồi. Lại nói, nhìn người nào đó không vừa mắt còn cần nguyên nhân sao? Đôi khi chính là thuần túy nhìn hắn không vừa mắt thôi, muốn nguyên nhân không phải làm khó người sao.”



Khương Tự không khỏi cười rộ lên.



Nhớ lại lần đó Tề Vương phi hỏi nàng vì sao lãnh đạm nàng ta như thế, nhất định muốn nàng cho ra một đáp án, nàng chính là trả lời như vậy.



Câu nói không phải người một nhà không tiến một vào một cửa quả nhiên có đạo lý, cho nên Tề Vương phi cùng Tề Vương mới thành phu thê, mà nàng vừa ý nam nhân là A Cẩn.



“Chẳng lẽ cảm thấy ta nói không đúng?” Úc Cẩn bị Khương Tự cười đến không hiểu ra sao.



Khương Tự ngừng cười, đối diện với Úc Cẩn, trong mắt nhu tình vô hạn: “Không, ta cảm thấy rất đúng.”



Úc Cẩn nhất thời tâm tình bay bổng.



Mà giờ phút này tâm tình của Thái Tử đã không thể dùng hỏng bét để hình dung.



Hắn, trữ quân một quốc gia, đường đường Thái Tử, thế mà bị giam vào đại lao!



“Chủ tử, phải làm sao bây giờ a?” Nội thị bởi vì mặt chạm đất mà hôn mê rốt cuộc tỉnh lại, ôm Thái Tử khóc lóc nỉ non.



Thái Tử đạp nội thị một đạp: “Cút ngay, ngươi cái đồ phế vật này!”



“Ô ô ô, đều là nô tỳ phế vật, đều là nô tỳ phế vật!” Nội thị tay năm tay mười tự đánh miệng mình.



Đột nhiên tiếng bước chân truyền đến, cửa lao bị mở ra, nha dịch đen mặt nói: “Ra đây, thẩm vấn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK