Tần Vương là con nuôi, điệu thấp đã quen, trường hợp này hoàng tử khác không mở miệng, hắn càng không có khả năng mở miệng.
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Tề Vương.
Tề Vương rũ mi mà đứng, trên mặt nhìn không ra biểu tình dư thừa, trong lòng lại hạ quyết tâm chỉ cần Cảnh Minh Đế không điểm danh, hắn khẳng định không làm chim đầu đàn.
Khi ngôi vị trữ quân chưa xác định, hắn và Tấn Vương đọ sức đã lộ ra dấu vết. Trước mắt Thái Tử được lập lại, là lúc tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại, hắn ló đầu ra không có bất luận ý nghĩa gì.
Phải nhẫn nại một thời gian, chờ Thái Tử tìm đường chết mới là chính sự.
Ánh mắt Cảnh Minh Đế lướt về phía Lỗ Vương.
Lỗ Vương đứng trong một góc, tự cho là không ai chú ý, kỳ thật tướng đứng tùy tiện làm Cảnh Minh Đế nhìn mà liên tục nhíu mày.
Bảo hắn đi huyện Tiền Hà? Hắn mới không đi đấy, trong nhiều người như vậy chỉ có hắn là quận vương, dựa vào cái gì công việc khổ sai liền nhớ tới hắn?
Không đi, không đi, kiên quyết không đi!
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Thục Vương.
Nội tâm Thục Vương: Không muốn đi……
Nội tâm Tương Vương: Không muốn đi……
Úc Cẩn: Tức phụ sắp sinh, đương nhiên không muốn đi……
Cảnh Minh Đế tức giận đến nỗi cào cào chặn giấy bạch ngọc trên long án.
Rất tốt, đám tiểu súc sinh này!
Nếu đều không muốn đi —— Cảnh Minh Đế từ đầu đến cuối, chậm rãi đảo qua từng người.
Chúng hoàng tử nhất thời khẩn trương: Phụ hoàng muốn điểm danh!
Cũng không biết ai là kẻ xui xẻo đó nữa?
“Vì sao không ai nói chuyện?” Cảnh Minh Đế hỏi trước một câu.
Chúng hoàng tử căng da đầu rối rít bày tỏ một ý tứ: Công việc quang vinh như thế, không tiện tranh chấp với các huynh đệ, hết thảy nghe theo phụ hoàng phân phó.
“Một khi đã như vậy ——” Cảnh Minh Đế tạm dừng một chút, nhàn nhạt nói, “Vậy liền rút thăm đi.”
Chúng hoàng tử vẻ mặt cổ quái.
Rút thăm?
Chuyện nghiêm túc như thế, rút thăm thích hợp sao?
Cảnh Minh Đế cười lạnh trong lòng: Không có cách nào thích hợp hơn rút thăm cả, công bằng công chính, không lừa già dối trẻ.
“Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Chúng hoàng tử cùng đồng thanh nói: “Rút thăm tốt nhất ạ.”
Cảnh Minh Đế quét Phan Hải một cái, ra hiệu Phan Hải đi lấy ống thẻ.
Không bao lâu Phan Hải bưng một ống thẻ khắc hoa sơn son tinh mỹ trở về, đứng ở trước mặt mọi người.
Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: “Được rồi, rút thăm đi, cái này cũng không cần khách khí.”
Phan Hải thanh thanh yết hầu, bổ sung nói: “ Tổng cộng sáu thẻ tre, rút được thẻ hoa lan lưu lại, rút được thẻ mẫu đơn sẽ cùng Thái Tử đi huyện Tiền Hà.”
Chúng hoàng tử yên lặng giật khóe miệng.
Lại còn là thẻ hoa cơ đấy.
Ống thẻ lướt qua trước mặt mỗi người, các hoàng tử mỗi người rút từ trong ống thẻ ra một thẻ tre.
Úc Cẩn rũ mắt lật thẻ hoa, lộ ra một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm.
Hắn lau mặt một phen.
Mẹ, vận khí quá kém!
Hắn không phải người không chịu được khổ, đều đã từng lăn lê bò lết trong đống người chết, đi một chuyến đến huyện Tiền Hà thật sự không tính là gì, nhưng chỉ còn một tháng nữa thôi là A Tự đã sinh rồi ……
Úc Cẩn nắm thẻ mẫu đơn, trong lòng buồn khổ.
Cảnh Minh Đế ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Ai rút được thẻ mẫu đơn?”
An tĩnh trong chớp mắt, Úc Cẩn đứng ra: “Nhi tử rút được thẻ mẫu đơn.”
Trong mắt chúng hoàng tử tức khắc xẹt qua vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Cảnh Minh Đế thấy là Úc Cẩn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lão Thất là đứa có chút bản lĩnh, có hắn đi cùng Thái Tử tới huyện Tiền Hà, ít nhất sẽ không lo Thái Tử thiếu tay thiếu chân trở về.
“Các ngươi đều giải tán đi, lão Thất, ngươi lưu lại.”
Chúng hoàng tử không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, chưa bao giờ muốn gấp gáp rời khỏi hoàng cung giống như vậy.
Trong ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế nhìn Thái Tử, lại nhìn Úc Cẩn, nói: “Các ngươi ngày mai liền xuất phát đi, huynh đệ hai người phải giúp đỡ lẫn nhau, chú ý an toàn.”
Hai người đồng thời đáp vâng.
“Lão Thất, trẫm biết ngươi nhớ thương tức phụ ngươi. Cũng may huyện Tiền Hà cách kinh thành không xa, các ngươi đi sớm về sớm, có lẽ không mất quá nhiều thời gian đâu ……”
“Nhi tử hiểu ạ.” Trên mặt Úc Cẩn không lộ nửa điểm bất mãn.
Nếu đã rút được thẻ mẫu đơn, mà lại bày vẻ mặt oán khí khi không làm hoàng đế lão tử không vui, hắn mới không ngốc như vậy đâu.
Cảnh Minh Đế thấy Úc Cẩn không có vẻ oán giận, quả nhiên lộ ra ý cười: “ Vậy được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Úc Cẩn cùng Thái Tử chân trước chân sau mới ra khỏi cửa, Thái Tử liền muốn vỗ vai Úc Cẩn.
Úc Cẩn theo bản năng né tránh, Thái Tử vồ hụt, ngượng ngùng cười: “Thất đệ, ngươi có thể đi cùng ta, ta rất cao hứng.”
Úc Cẩn ha hả cười cười.
Hắn không cao hứng!
Thái Tử không ý thức được mình bị ghét bỏ, ngữ khí thân thiết: “Ngày ấy Thất đệ cứu Thuần ca nhi, ca ca liền biết Thất đệ là người tốt. Có Thất đệ đi cùng ta, ta an tâm rồi……”
Mạc danh bị xem thành người tốt, Úc Cẩn giật giật khóe miệng, cũng không biết nói tiếp thế nào, nghe Thái Tử thao thao bất tuyệt nửa ngày, bước chân hơi dừng nói: “Nhị ca chớ tiễn, không tiện đường.”
Hắn ôm quyền với Thái Tử, bước nhanh rời đi.
Thái Tử đứng ở chỗ cũ, sờ sờ mũi.
Lão Thất vẫn lãnh đạm như vậy.
Có điều hắn đã nhìn ra, lão Thất mặt lạnh tâm nóng, tốt hơn mấy kẻ khẩu phật tâm xà kia nhiều.
Thái Tử trở lại Đông Cung, đem chuyện đi huyện Tiền Hà nói với Thái Tử Phi, dặn dò: “ Đệm chăn thay giặt không cần nhiều, chuẩn bị ba bộ là được …… Đúng rồi, gối đầu ta thường dùng cũng phải mang theo, sợ dùng cái khác ngủ không quen……”
Thái Tử Phi nghe Thái Tử nói cả ống nhổ đều phải mang theo, không thể nhịn được nữa nói: “Điện hạ là đi cứu tế, không phải đi du ngoạn, mang theo mấy cái đó không ổn.”
“Không ổn?” Thái Tử như dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, “Ta chỉ mang đồ quen dùng thôi, tại sao lại không ổn? Mạo hiểm tính mạng đi cứu tế đã đủ vất vả, đủ xui xẻo rồi, còn không thể để cho mình thoải mái hơn chút?”
Thái Tử Phi nghiêm nghị nói: “Điện hạ, bá tánh huyện Tiền Hà đang sống trong nước sôi lửa bỏng, ngài nhận hoàng mệnh đến an ủi nạn dân, đồ mình dùng lại mang tới mấy xe ngựa, rơi vào trong mắt quan viên và bá tánh, chẳng phải sẽ phá hỏng thanh danh?”
Nàng vốn đã cảm thấy làm một Tĩnh Vương thanh nhàn không còn gì tốt hơn, nề hà ý trời trêu người, một cơn động đất lúc tế tự khiến cho nam nhân này lật người, cũng khiến vận mệnh của nàng và Thuần ca nhi trở nên khó đoán.
Nếu hoàng gia có thể hòa li, nàng thật muốn mang theo Thuần ca nhi rời xa đống bùn nhão này!
“Phá hỏng thanh danh?” Bị Thái Tử Phi nói như vậy, Thái Tử chần chờ.
Hắn thật vất vả lần nữa lên làm Thái Tử, không thể phá hỏng thanh danh được.
“Vậy được rồi, ngươi tự xem rồi thu thập đi ……” Thái Tử uể oải nói xong, chẳng muốn nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghĩa chính ngôn từ của Thái Tử phi nữa, nhấc chân đi hoa viên tìm tiểu cung nữ nói chuyện phiếm.
Úc Cẩn trở lại vương phủ, đi thẳng đến Dục Hợp Uyển.
Đầu tháng năm đúng là mùa hoa và cây cối xanh tươi, hoa lan ở Dục Hợp Uyển nở từng bụi trong góc u tĩnh, gốc Hợp Hoan nở rộ vô số quạt nhỏ hồng nhạt lông xù xù.
Bụng Khương Tự đã rất lớn, đang cùng Đậu Xu Uyển chậm rãi tản bộ trong hoa viên.
Nhị Ngưu lười biếng đi theo phía sau, thường thường dùng đuôi to lông xù đảo qua mép váy như thêu đầy phong lan của Khương Tự, rất dễ khiến nữ chủ nhân chú ý.
Phát hiện Úc Cẩn trở về, Nhị Ngưu nhảy nhót tiến lên đón.
Trong lòng Úc Cẩn đang nghĩ phải nói với Khương Tự chuyện đi huyện Tiền Hà như thế nào, hoàn toàn không để ý nhiệt tình của một con cún bự, trầm mặt đi qua người nó.
Nhị Ngưu: “……”