Kiếp trước, vào cuối xuân năm nay, Quý Sùng Dịch uống rượu say mèm, từ đó không còn có mở mắt nữa.
Nghe nói, hắn uống rất nhiều sau đó luôn miệng niệm tên Xảo Nương.
Đây vốn là chuyện bình thường, nàng từng chính tai nghe được không dưới ba lần, bởi vì Quý Sùng Dịch cứ thế chết đi, nên nàng liền trở thành một trò cười.
Tam thiếu nãi nãi vô năng làm sao, ngay cả một dân nữ đã chết cũng không tranh nổi, làm nam nhân đến chết vẫn còn gọi tên nữ nhân khác.
An Quốc Công phu nhân cực kỳ bi thương, thậm chí còn khóc lóc kể lể trước mặt nàng, nói nếu lúc ấy thuận theo ý tiểu nhi tử, có lẽ tiểu nhi tử sẽ không phải chết.
Khương Tự đến nay vẫn còn nhớ rõ cái loại phẫn nộ cùng khuất nhục ấy, thế cho nên ngay cả đau khổ tang phu đều không có quá nhiều cảm giác.
Lúc ấy, nàng đối với Quý Sùng Dịch chỉ còn lại có thống hận.
Sau này vật đổi sao dời, lại nhớ đến người nam nhân này, cả hận cũng đều không có, chỉ là một người xa lạ không hơn.
Chính là Quý Sùng Dịch hiện giờ vẫn đang sống rất tốt, hoàn toàn khác với kiếp trước, vẫn làm Khương Tự không khỏi hơi suy tư.
Làm sao lại thay đổi nhỉ?
Nàng đương nhiên không đến mức ngóng trông Quý Sùng Dịch chết sớm, chính là rõ ràng kiếp trước, người vào lúc này đáng nhẽ đã qua đời hiện giờ lại không có việc gì, luôn làm người ta cảm thấy hoang mang.
Nghĩ lâu, Khương Tự tự giễu cười cười.
Hình như cũng chẳng kỳ quái lắm.
Quý Sùng Dịch rất yêu Xảo Nương, kiếp trước không tình nguyện cưới nàng, đại khái là tưởng niệm thành tật mới đem chính mình uống chết.
Mà kiếp này hắn đã được như ý nguyện, tự nhiên là tung tăng nhảy nhót rồi.
Nghĩ thông suốt, Khương Tự liền vứt bỏ việc này, tiếp tục trôi qua ngày tháng yên bình như nước chảy.
Chính là trên dưới Từ Ninh Cung lại sống một ngày bằng một năm.
Thái Hậu bệnh càng ngày càng nặng.
Nói đến cũng kỳ, Thái Hậu từ sau thưởng mai yến không lâu liền bắt đầu không thoải mái, dần dần triền miên trên giường bệnh, thái y lại không nói ra được là bệnh gì.
Cảnh Minh Đế chạy đến Từ Ninh Cung càng ngày càng nhiều, phi tần các cung cũng ngày ngày đến thỉnh an, tuy rằng không thấy mặt Thái Hậu, nhưng mấu chốt không ở không gặp, mà ở có tới.
Tới nói không chừng còn có thể ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng, cho dù không gặp được, truyền tới trong tai Hoàng Thượng ít nhất có thể rơi xuống cái thanh danh tốt.
“Hoàng Thượng ——” Cung tì thấy Cảnh Minh Đế đi tới, đồng thời thi lễ.
Nội thị há mồm muốn thông truyền, bị Cảnh Minh Đế ngăn cản: “Không cần.”
Cảnh Minh Đế sải bước đi vào, đi thẳng đến chỗ Thái Hậu nghỉ ngơi.
Trong Từ Ninh Cung che màn che thật dày, càng đi vào trong mùi thuốc càng nồng.
Một khắc nhìn thấy Thái Hậu, tâm tình Cảnh Minh Đế trầm trọng hẳn.
Đều nói người có tuổi không chịu nổi sinh bệnh, chẳng sợ rơi xuống trên người nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ cũng vẫn không thể tránh khỏi như cũ.
Thái Hậu thoạt nhìn không tốt lắm.
Cảnh Minh Đế xì một tiếng khinh miệt ở trong lòng, tự trách mình suy nghĩ miên man, nhanh chân đi qua cầm tay Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngài đỡ hơn chưa?”
Thái Hậu cố hết sức mở mắt, thanh âm ôn hòa: “Vẫn như cũ. Hoàng Thượng sao lại tới nữa? Quốc sự làm trọng, không thể vì ai gia mà chậm trễ.”
Trong lòng Cảnh Minh Đế có phần hụt hẫng, trên mặt lại không có lộ ra, cười nói: “Không chậm trễ được, lại nói cái gì đi nữa cũng không quan trọng bằng thân thể mẫu hậu. Mấy lang băm đó, thật sự nên lôi ra chém hết đi……”
Thái Hậu hơi hơi dùng sức nắm chặt Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng không cần trách tội thái y. Ai gia lớn tuổi rồi, có gió thổi cỏ lay cái là thân thể liền theo không kịp, vốn dĩ cũng đã đến lúc ——”
Cảnh Minh Đế vội vàng ngăn cản Thái Hậu nói tiếp, bồi Thái Hậu ngồi một hồi, thấy tinh thần Thái Hậu không tốt mới rời đi.
Đi ở trên đường, hơi thở cỏ xanh ẩm ướt sau cơn mưa chui thẳng vào lỗ mũi, tâm tình của Cảnh Minh Đế lại không theo đầu hạ tươi đẹp mà chuyển biến tốt đẹp.
Lại là một năm xuân hạ, mà Thái Hậu đã tới cái tuổi xưa nay hiếm.
Chẳng lẽ người Thái hậu che chở ông, thương ông, thật sự không trụ nổi nữa?
Sau lùm cây truyền đến tiếng xì xào khe khẽ làm Cảnh Minh Đế khẽ dừng bước chân.
“Nghe nói chưa, Thái Hậu căn bản không phải bị bệnh, mà là bị xung khắc.”
Thấy Phan Hải lạnh mặt muốn mở miệng, Cảnh Minh Đế xua xua tay, rồi nhanh chóng trốn vào sau hoa mộc bên cạnh.
Mắt thấy Hoàng Thượng đều trốn đi, đại thái giám Phan Hải cũng đành phải trốn theo.
Hai người dựng lỗ tai cùng nhau nghe lén.
“A, bị xung khắc? Bị cái gì xung khắc?”
“Nói là bị hôn sự của hoàng tử ở thưởng mai yến xung khắc á.”
Một thanh âm khác kinh hô: “Á, phải rồi, Thái Hậu chính là từ sau thưởng mai yến thân thể bắt đầu không tốt…… Thế, thế bị hôn sự của vị hoàng tử nào xung khắc á?”
Sau thưởng mai yến thánh chỉ tứ hôn cho Thục vương cùng Yến Vương là cùng nhau truyền ra, hôn sự của hai vị Vương gia càng chỉ cách nhau một tháng.
“Này còn phải nói, khẳng định là vị kia thôi ——”
“Vị nào?”
“Thất ——” Câu nói kế tiếp của tiểu cung nữ lập tức nghẹn ở trong cổ họng, nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mắt choáng váng.
Một tiểu cung nữ khác nhanh trí hơn, dùng sức lôi kéo đồng bạn quỳ xuống, nơm nớp lo sợ thỉnh an Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế mặt trầm như nước, hỏi: “Vị nào?”
Thấy hai tiểu cung nữ cúi đầu không nói, Phan Hải nhấc chân đá qua: “Hoàng Thượng hỏi chuyện đó, câm rồi à?”
Trong đó một tiểu cung nữ bị đạp ngã, vội bò dậy dán trán sát đất run bần bật: “Hồi, hồi Hoàng Thượng, đều nói là hôn sự của Yến Vương xung khắc Thái Hậu……”
Cảnh Minh Đế nhấc chân rời đi.
Hai tiểu cung nữ biết rõ đại họa lâm đầu, không ngừng dập đầu xin khoan dung.
Thân là đốc chủ Đông Xưởng, vô luận ở trước mặt Cảnh Minh Đế cung kính ra sao, nhưng ở trước mặt người khác đều là máu lạnh.
Phan Hải trên cao nhìn xuống quét hai tiểu cung nữ một vòng, vẫy tay với một phía cách đó không xa: “Mang đi.”
Cách đó không xa lập tức xuất hiện hai gã nội thị, đi tới thuần thục bịt miệng tiểu cung nữ lặng yên không một tiếng động kéo đi.
Cảnh Minh Đế càng đi càng nhanh, hiển nhiên tức giận vô cùng.
Phan Hải đuổi theo: “Hoàng Thượng bớt giận, vì những tiện tì đó mà tức giận hại long thể không đáng.”
Cảnh Minh Đế dừng chân, nhìn về phía Phan Hải: “Trẫm cũng không biết còn có loại đồn đại hoang đường này!”
Vô luận là Thục Vương hay là Yến Vương, hôn sự đều là ông ban cho, nói hôn sự của Yến Vương xung khắc Thái Hậu, đây là nói Thái Hậu bệnh là ông làm hại?
Cảnh Minh Đế càng nghĩ lửa giận càng lớn.
Phan Hải âm thầm lắc đầu.
Kẻ tạo ra loại đồn đãi này thật là ngu xuẩn mà.
Thoạt nhìn là nhằm vào Yến Vương, lại không ngẫm rằng hôn sự là Hoàng Thượng ban cho, Hoàng Thượng lại để ý Thái Hậu nhất, nếu có dính líu đến bệnh của Thái Hậu, có thể nào không bực bội?
“Trẫm không muốn nghe thấy những hồ ngôn loạn ngữ này nữa.”
Phan Hải vội đáp vâng.
Loại đồn đãi này muốn tìm được căn nguyên là rất khó, nhưng muốn lấp kín những truyền miệng bậy bạ đó vẫn khá dễ dàng.
Chẳng qua ——
Phan Hải ngẫm lại thiếu nữ dung mạo xuất sắc ở bữa tiệc thưởng yến kia, trong lòng thở dài.
Cuộc sống sau này của Yến Vương phi chỉ sợ sẽ không dễ chịu, dù Hoàng Thượng không thèm để ý trong lòng cũng sẽ khó chịu, huống chi ngăn được miệng lưỡi không chặn được lòng người, cho dù Hoàng Thượng không nghĩ gì, nhưng Hoàng Hậu và các phi tần khác thì sao?
Thậm chí cả Thái Hậu?
Một lời đồn đãi có thể hủy diệt một người, loại sự tình này hắn thấy nhiều rồi.
Thái Hậu đương nhiên cũng nghe được phong thanh.
Ma ma tâm phúc khuyên nhủ: “Thái Hậu, nếu không lão nô đi nói với Hoàng Thượng một tiếng.”
Thái Hậu cố hết sức lắc lắc đầu: “Nói cái gì? Ba lời nói vô căn cứ tới trước mặt hoàng thượng nói, há không buồn cười?”
“Nhưng mà ——”
Lúc này nội thị thông bẩm: “Vinh Dương trưởng công chúa tới.”