Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

rừng núi nhấp nhô, ánh lên màu xanh sẫm, một màu sắc mê người, và từng chiếc lá, có dáng vẻ thật thần bí. Tất thảy sinh vật thế gian này dường như đã có hẹn ước, trong khoảnh khắc này, dưới ánh nắng rực rỡ màu vàng ngọt ngào, cũng reo vang, cũng nhảy múa, cũng biến hóa thành những điểm sáng di động.

"Thật là đẹp..." Trịnh Hạo Thiên không khỏi cảm thân.

Vẻ mặt của Cừu Hinh Dư cũng biểu lộ cảm xúc như vậy, cũng bị cảnh sắc tuyệt đẹp này hấp dẫn.

Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.

Bọn họ bị giam hãm trong động này đã hơn một năm rưỡi. Tuy phía trên đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt của bảo thạch nhưng rốt cuộc vẫn không phải là ánh nắng mặt trời.

Vì vậy, khi rời khỏi động này, một lần nữa quay trở lại nơi tràn đầy ánh sáng mới biểu lộ ra cảm xúc này.

"Hinh Dư tỷ, phía trước đã là thôn Đại Lâm rồi." Lời nói của Trịnh Hạo Thiên tràn đầy hưng phắn.

Cừu Hinh Dư chậm rãi thả lỏng tay, nàng nhìn theo hướng mặt trời, sắc mặt hơi ửng hồng.

Quần áo trên người nàng được cắt may bằng chất liệu tốt nhất. Trong năm rưỡi tuy giặt đi giặt lại nhiều lần nên chỗ nào cũng đầy nếp nhăn nhưng vẫn không chút nào phai màu.

Thế nhưng bộ quần áo này vẫn không thể che hết được toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của nữ nhi. Chẳng những hai cánh tay bị lộ ra ngoài mà mọi đường cong trên cơ thể đều rõ nét.

Trong động, nàng đã quá quen với ánh mắt của Hạo Thiên, nhưng ra ngoài này liền có chút ít thay đổi.

Cổ tay khẽ lật, tinh mang lốm đốm liền tập trung trong lòng bàn ttrịnh hạo thiên thành túi không gian

Khẽ vẩy tay một cái là lập tức vô số tình mang bay ra ngoài. Những tinh mang này nháy mất đã tụ lại với nhau hình thành một bộ phòng cụ hoàn chỉnh.

Quần áo mũ giày, mọi thứ đều đủ.

Cừu Hinh Dư vươn tay không ngừng điểm ra, một tinh mang lập tức bao trùm lên người nàng, hóa thành một bộ y phục màu xanh, hoàn toàn che đi những đường cong tuyệt diệu trên cơ thể nàng ta.

Trịnh Hạo Thiên nhìn mà thích thú vô cùng. Khí tức trên những bảo vật này cường đại vô cùng, không ngờ đều là bảo khí.

"Cừu Dư tỷ, tỷ giấu hết những đồ tốt rồi."

Cừu Hinh Dư khẽ gắt một tiếng, gương mặt ửng hồng nói. Những bảo vật này chỉ có nữ nhi sử dụng, ngươi thật sự muốn sao?"

Trịnh Hạo Thiên liên tục khoát tay. Hắn cũng có chút động tâm với những bảo khí phòng ngự này, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đồ phòng thân này nhất định là do vị tiền bối hỏa diễm kia chuẩn bị cho người thừa kế của bà ta. Chỉ có cách phối hợp với Cực Âm Nội Mị thuật mới có thể phát huy uy năng mạnh mẽ của nó, bất kể thế nào mình cũng không nên dây vào

Thế nhưng, Cừu Hinh Dư hiện giờ chỉ thay đổi y phục mà càng xinh đẹp động lòng người. Còn trên người hắn lại chỉ quấn một cái áo của nữ nhân mà thôi. So sánh với nhau, đúng là không khác gì người rừng.

Đôi mắt vừa chuyển, Trịnh Hạo Thiên rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của Cừu Hinh Dư nói Hình Dư tỷ, theo đệ về nhà."

Hai má nàng chợt bừng đỏ, giận dữ quá mà tái đi, hung hăng bỏ tay hắn ra nói. Ngươi nói bậy bạ gì thế!"

Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi. Đệ phải về nhà thay y phục, tỷ không đi cũng à?"

Cừu Hinh Dư sững sờ, trong nội tâm liền cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ cắn chặt môi, rồi gật nhẹ.

Trịnh Hạo Thiên cười thật sảng khoái, lôi ngay tay nàng. Hai người trong nháy mắt đã chạy rất xa.

Phút chốc, cả hai đã rời khỏi chốn thâm sơn, ra đến bên ngoài rừng cây.

Đến đây, Trịnh Hạo Thiên liền chạy chậm lại, hơn nữa hành động tỏ ra rất cẩn trọng, không dám đề kẻ khác biết được hành tung của mình.

Lúc này trên người hắn giống như đang quấn cái tạp dễ không ra đâu vào đâu, rất không tiện mà nghênh ngang bước vào thôn. May sao thực lực của hắn đã mạnh, dù là ban ngày, muốn tránh tai mắt người khác cũng là việc rất dễ dàng.

Hai người lên lên lút lút đi vào Trịnh gia.

Trịnh Hạo Thiên chính là không muốn đề người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của hắn. Còn trong lòng Cừu Hinh Dư có đôi chút phức tạp. Đặc biệt là sắp vào Trịnh gia, suýt nữa là muốn thối lui.

Nếu không phải do Trịnh Hạo Thiên khư khư giữ chặt tay nàng, thì rất có thể nàng đã quay đầu bỏ chạy.

Trong đình viện, truyền lại âm thanh vô cùng quen thuộc, mắt Trịnh Hạo Thiên có chút gì hơi ươn ướt.

Nhưng hắn cũng không ngay tức thì chạy đến đình viện, mà vào phòng mình trước đã.

Khi hắn nhìn thấy mọi thứ sắp xếp trong căn phòng mình, sự kích động trong lòng dường như không cách nào kìm nên nổi.

Tất thảy mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên vẫn quen thuộc như vậy, đồ vật được sắp xếp rất ngăn nắp, so với căn phòng trong trí nhớ của hắn thì trật tự hơn nhiều.

Không bởi vì không có người ở mà bụi bặm bám đầy, ngược lại mọi vật đều được lau chùi sạch sẽ. Rõ ràng là hàng ngày đều có người đến quét dọn.

Hắn hít một hơi thật sâu, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ.

Bộ quần áo này có chút hơi miễn cưỡng làm hắn không thoải mái, rõ ràng là nhỏ hơn một cỡ.

Hơn một năm nay, võ công của hắn tiến khá nhanh, đã trở thành linh khí sư. Đồng thời hắn cũng cao lớn hơn nhiều.

Thu liễm lại tính thần, Trịnh Hạo Thiên liền quay người, chạy nhanh đến đình viện.

Ở đây, Trịnh Thành Liêm đang đập đập gõ gõ thanh gỗ, hết sức chăm chú làm việc.

Không hiểu sao, vừa nhìn thấy hình dáng của phụ thân, trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác kì dị làm hắn dừng bước. Hắn định mở mồm mà cảm thấy như có vật gì đó chặn ngang họng, bất luận ra sao cũng nói không ra lời.

Bên ngoài sân. Cừu Hinh Dư lẳng lặng nhìn, nàng cũng nhớ đến cha mẹ và tiểu đệ của mình, trong nội tâm thật xót xa.

Dường như là có tâm linh cảm ứng, Trịnh Hạo Thiên đang chăm chú vào công việc liền dừng lại, hắn sửng sốt quay đầu về phía sau.

Tay chân bỗng nhiên cứng đờ, rồi khuôn mặt tỏ ra vui sướng cực độ.

"Cha..."

Trịnh Hạo Thiên tiến về phía trước, nặng nề quỳ gập hai đầu gối xuống.

Trịnh Thành Liêm bật cười ha hả tiến về trước, đỡ hắn dậy, vỗ vỗ vai con mình, vui mừng nói Hảo tiêu tử, cuối cùng cũng chịu về nhà thăm lão già này rồi."

Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên ửng đỏ: "Cha, hài nhi bất hiếu, không thể trở về sớm hơn..."

Trịnh Thành Liêm xua xua tay: "Nói linh tinh gì, ngươi có thể được Cừu lão gia ưng ý truyền dạy võ công cho, đây chính là phúc duyên quá lớn. Cơ hội này cực kì hiếm có, bỏ lỡ thì hối hận không kịp."

Trịnh Hạo Thiên ngẩn cả người, nghe được lời này, thương cảm trong lòng hắn đã bớt đi khá nhiều.

Trầm mặc một chút, hắn mới hỏi: "Cha, biết con đi đâu sao?"

Trịnh Thành Liêm cười gật nhẹ Uy Hoa nói với ta rồi, con cứu tiểu công tử của Cừu gia nên Cừu lão gia cảm kích con muốn truyền thụ cho con một loại võ học đỉnh cao. Bộ võ học này cần phải phối hợp đan dược, phải tu luyện vào độ tuổi và thời kì nhất định, không được đề phân tâm, vì vậy ta mới không thể gặp con được."

Trịnh Hạo Thiên líu cả lưỡi, miệng hắn định mở ra đóng lại mấy lần, cuối cùng mới nói. "Đúng vậy, cha nói rất đúng."

Trịnh Thành Liêm cười tủm tỉm: "Thật ra trong một năm này, con không nhìn thấy ta, nhưng ta đã nhìn thấy con ba lần rồi."

Trịnh Hạo Thiên càng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tín, cha mình lại có thể.

Trịnh Thành Liêm thở dài một tiếng "Ta từ hậu viện của Cừu phủ nhìn thấy con, chỉ sợ làm ảnh hưởng con luyện công nên không dám quấy nhiễu thôi."

Trịnh Hạo Thiên a một tiếng, giờ mới hiểu.

Đến đây, hắn mới thông suốt duyên cớ. Đám người Cừu Đường Cổ nhìn thấy mình và Cừu Hinh Dư bị tiếp dẫn chi quang hút đi, nhất định đã chuẩn bị biện pháp dự phòng.

Một trong số đó, chính là nói dối lừa gạt phụ thân mình, khiến cho phụ thân nghỉ là mình đang ở Cừu phủ bế quan luyện công. Đề giấu diếm thậm chí còn an bài người đóng giả hắn, cho phụ thân quan sát.

Do đứng từ xa nhìn, mà lúc đó bản thân không phải luyện quyền chỉ là đả tọa, chỉ cần hóa trang khéo chút cho dù là Trịnh Thành Liêm cũng khó phát hiện sơ hở.

Thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Hạo Thiên lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Tuy Cừu Đường Cổ và Dư Uy Hoa liên thủ lừa dối cha mình, nhưng Trịnh Hạo Thiên đối với bọn họ cảm kích vạn phần.

Nếu đề phụ thân biết, mình bị ánh sáng từ đâu ra cuốn vào, hơn nữa còn không biết lúc nào quay về, e là phụ thân không thể nào bình tĩnh nổi, lo lắng đến mức bạc đầu mất.

Sau khi bình tĩnh lại. Trịnh Thành Liêm nhìn ra ngoài sân thấy một thiếu nữ mỹ lệ có phần kinh tâm động phách.

Hắn sửng sốt một chút rồi hỏi: "Hạo Thiên, vị này là ..."

Trịnh Hạo Thiên vội bình tình lại nói: "Cha, đây chỉnh là đại tiểu thư Cừu phủ Cừu Hinh Dư."

Trịnh Thành Liêm kinh hô một tiếng , vội vàng buông đứa con, tiến lên trước cúi gập người thật sâu Cừu đại tiểu thư."

Sắc mặt Cừu Hinh Dư khẽ biến, thân hình khẽ động nghiêng người tránh, bằng một giọng ôn nhu nàng nói: "Trịnh...bá phụ, ngài không cần khách khí vậy đâu."

Trịnh Thành Liêm liên tục xua tay "Không dám nhận xưng hô như thế với Cừu tiểu thư."

Nội tâm Trịnh Hạo Thiên không khỏi cảm thấy luống cuống, không tiện nói rõ, đành quay sang nhìn Cừu Hinh Dư, đến hắn cũng không rõ ánh mắt của mình nửa.

Cừu Hinh Dư giật mình, hai người từ lâu đã hiểu rất rõ nhau, chỉ một ánh mắt cũng có thể đoán ra được ý của đối phương. Nhưng lần này nàng ta không cách nào đoán được Trịnh Hạo Thiên nghỉ gì.

Cũng may nàng lanh lẹ, nghỉ chút đã có chủ ý.

"Trịnh bá phụ. Trịnh Hạo Thiên đã hai lần cứu xá đệ, còn được gia phụ thu làm đệ tử, hai nhà chúng ta...đã thành một nhà rồi."

Lúc nàng nói đến hai chữ một nhà, âm thanh dần nhỏ lại.

Trịnh Thành Liêm kinh hỉ nhìn lại con mình. Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ đành phải gật đầu thừa nhận.

Chỉ cần Cừu Hinh Dư về nhà khẩn cầu một hồi. Cừu Đường Cổ hắn là cũng không đề ý có thêm một đồ đệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Trịnh Thành Liêm vui mừng đến mức không thể khép miệng lại. Địa vị của Cừu lão gia ở phía Tây thành cực kì cao quý. Vậy mà lại bái ông ta làm sư phụ, Trịnh Hạo Thiên cả đời không cần phải lo nghỉ gì nữa rồi.

Hắn bỗng nhiên nghỉ tới một chuyện:" Hạo Thiên, ngươi đã xuất quan, như vậy ba ngày sau sẽ tham gia đấu võ chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK