Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đọc xong đoạn ghi chép này, vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên lại càng lúc càng trở nên cổ quái.

Dựa theo ghi chép này, linh giả muốn ngưng tụ ra linh thể thuộc về mình, chính là một công trình hạng nhất không nhỏ. Vô luận là linh thể yêu phách hay là linh thân bản thể, muốn ngưng tụ ra đều cẩn tiêu phí rất nhiều tinh lực và thời gian.

Đó cũng là nguyên nhân thực sự khiến Nghiêm Lôi Minh trở nên điên cuồng như vậy sau khi Trịnh Hạo Thiên hủy diệt mất linh thể của hắn.

Muốn bồi dưỡng ra một linh thể cường đại, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng bên trong đan điền Trịnh Hạo Thiên, lại sớm có tới bốn linh thể yêu phách cường đại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Linh thân Cuồng hạo hùng vương, kim cương, ngư nhân và chim đại bàng. Bốn linh thể yêu phách không ngờ cùng ngưng tụ thành công ngay sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức linh thể.

Trịnh Hạo Thiên vội vàng đọc lại ngọc thạch vài lần, nhưng cũng không phát hiện có ghi chép nào về chuyện này.

Hắn ẩn ước cảm giác được, việc này tất có chỗ không bình thường. Chỉ là vì sao lại có loại biến hóa này, thì hắn hiện giờ thực sự không thể biết được.

Sau khi thu liễm lại tâm thần, Trịnh Hạo Thiên lại khoanh chân ngồi xuống.

Giờ khắc này, trong lòng hắn thật sự có chút do dự không yên.

Tuy hắn đã có được bốn linh thể yêu phách cường đại, nhưng vẫn chưa ngưng tụ được linh thân bản thể. Chỉ cần hắn nguyện ý, thì hoàn toàn có thể dựa theo ghi chép trong ngọc thạch, ngưng tụ ra linh thân bản thể.

Nhưng trong ngọc thạch lại ghi rất rõ ràng, linh thể càng nhiều, gánh nặng cũng càng lớn. Chỉ là một linh giả vừa mới tấn chức, nếu như lập tức có tới năm linh thể khác nhau...

Trịnh Hạo Thiên mặc dù rất tự tin vào bản thân, nhưng cũng không cuồng vọn tự đại đến mức, cho rằng mình có thể chịu nổi gánh nặng của năm linh thể.

Trầm ngâm một hồi lâu, tâm thần của Trịnh Hạo Thiên đã chìm vào trong đan điền.

Trong đan điền, đã hóa thành vô số ô vuông nho nhỏ, trong mỗi một ô vương lại phảng phất như có một động thiên.

Tứ đại linh thể yêu phách và tàn phách phượng hoàng cao ngạo kia lần lượt cư trú trong năm vuông. Cũng không biết là vô tình hay hữu ý mà bốn linh thể yêu phách kia lại ẩn ước bao vây xung quanh tàn phách phượng hoàng, phảng phát như quần tinh củng nguyệt, hoặc như là những thị vệ trung thành tận tâm đang thủ hộ quân vương của chúng vậy.

Hắn cảm ứng được rất rõ ràng, những yêu phách này cũng không phải ngủ say, mà đang chậm rãi không ngừng hấp thụ lực lượng của ngoại giới, khiến bản thân mình lớn mạnh.

Đúng như những gì ghi lại trong ngọc thạch, những linh thể này sẽ tự động hấp thụ lực lượng của chủ nhân, mà số lượng linh thể càng nhiều, thì tốc độ hấp thụ lại càng nhanh. Một khi tốc độ hấp thụ của linh thể vượt qua tốc độ phát triển của chủ nhân, thì khi chân linh lực của chủ nhân cạn kiệt, thậm chí nó còn có thể hút sạch toàn bộ lực lượng sinh mệnh của chủ nhân.

Khóe miệng hắn thoáng lộ ra một nụ cười khổ. Đám linh thể này thật đúng là lũ quỷ hút máu, là một thanh kiếm hai lưỡi vô cùng sắc bén. Nếu như sử dụng không tốt, thì ngược lại còn khiến mình bị thương.

Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ quan sát, hắn muốn biết, đám linh thể này rốt cuộc phải hấp thụ bao nhiêu chân linh lực, và mình có thừa nhận nổi như vậy hay không.

Nhưng sau một canh giờ, sắc mặt hắn lại dần dần trở nên cổ quái.

Đúng vậy, đám linh thể yêu phách này không hề khách khí, chúng đang hấp thụ chân linh lực. Nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy khó tin chính là, chân khí trong đan điền của hắn không ngờ không yếu đi một chút nào.

Loại cảm giác này cực kỳ quái dị. Đan điền của hắn giống như một đại hải mênh mông bát ngát, mà bốn cái linh thể yêu phách này lại giống như bốn chú cá nhỏ, vô luận chúng có hấp thụ được bao nhiêu nước, cũng chẳng thể tạo thành chút ảnh hưởng nào cho đại hải.

Mở bừng hai mắt, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến đổi không ngừng.

Hắn nhớ lại đủ chuyện quái dị mà mình gặp được từ lúc tu luyện tới nay. Một luyện yêu võ giả không ngờ lại có được năm yêu phách khác nhau, hơn nữa năm yêu phách này cũng không dung hợp làm một, ngược lại khi hắn tấn chức linh thể, tứ đại yêu phách này còn tự động ngưng thành linh thể.

Những chuyện cổ quái này, căn bản là hắn không thể giải thích được.

Hắn xoa xoa đầu, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng quẳng những ý niệm rối rắm này ra khỏi đầu.

Nếu đã nghĩ mãi mà không ra nguyên cớ, vậy thì không cần nghĩ nữa. Chỉ cần những linh thể yêu phách này không thương tổn tới hắn là được rồi.

Một lần nữa thu liễm tâm thần, chân khí linh lực trong cơ thể bắt đầu dâng trào kịch liệt.

Hấp thu, ngưng tụ...

Dựa theo ghi chép trong ngọc thạch, hắn bắt đầu ngưng tụ linh thân bản thể thuộc về mình.

Ở trước mặt hắn, một điểm linh quang chậm rãi hiện ra, cùng với linh lực cuồn cuộn không ngớt tiến vào trong, điểm linh quang này cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh.

Lần đầu tiên ngưng tụ linh thân bản thể, tốc độ của hắn cũng không nhanh, suốt mười ngày sau, điểm linh quang này mới dần dần ngưng tụ thành hình thể một nhân loại.

Đây là linh thể giống hắn như đúc, vô luận là vóc dáng hay là khuôn mặt đều giống y xì, không khác nhau một chút nào.

Chỉ là, trên mặt linh thể này lại không có bất cứ biểu tình nào, hơn nữa trên thân thể nó còn nổi lên những gợn sóng mờ ảo, khiến cho người ta có thể dễ dàng nhận ra, nó không phải là một nhân loại, ngược lại còn có chút giống ma đầu bình thường không có thật thể trong Thiên ma giới kia.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán khối linh thể này.

Một luồng thần niệm từ tinh thần của hắn phân tách ra, đưa vào trong linh thể.

Sau một lát, trong con ngươi khối linh thể này rốt cuộc cũng có thêm một tia thần thái, giống như vẻ rồng điểm mắt, khiến cho cả bức tranh chợt trở nên sống động. Hắn thở ra một hơi thật dài, cảm ứng được từng biến hóa và dao động linh lực trong khối linh thể này.

Sau khi ngưng tụ thành công, đồng thời đưa vào một đạo thần niệm khống chế, mới có thể được gọi là linh thể chân chính.

Tâm niệm hơi động một chút, khối linh thể này lập tức trốn vào trong thân thể hắn. Sau khi do dự một lát, Trịnh Hạo Thiên vẫn đưa nó vào trong đan điền.

Hắn chính là chân linh lực song tu, vô luận có đưa khối linh thân bản thể này vào đan điền hay là khí xoáy, nó đều có thể sinh tồn được. Nhưng hắn lại có một cảm giác, nếu để nó trong đan điền, đối với song phương đều có lợi lớn.

Quả nhiên, sau khi khối linh thể này tiến vào trong đan điền, cũng giống như bốn linh thể yêu phách kia, bắt đầu hấp thu lực lượng trong đan điền, khiến mình lớn mạnh. Hơn nữa không ngoài dự kiến chính là, những điều này không hề ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của hắn.

Khẽ gật gật đầu, Trịnh Hạo Thiên khá hài lòng với tình huống này. Hắn không ngờ, chỉ trong hai tháng, hắn đã củng cố hoàn toàn cảnh giới bản thân, đồng thời cùn nắm giữ thuần thục hai đại tuyệt kỹ của linh giả. Tốc độ này tuy không thể nói là trước này chưa từng có, nhưng tuyệt đối phải được xếp vào hàng đầu.

Cổ tay vừa lật, khối ngọc thạch Vân thái thượng trưởng lão ban tặng lại một lần nữa xuất hiện trong tay.

Lúc này, hắn bắt đầu đọc tiếp đoạn ghi chép cuối cùng ghi lại trong ngọc thạch.

Tuy Vân thái thượng trưởng lão cho mỗi người mọt khối, nhưng hắn có thể khẳng định, phần nội dung cuối cùng này chỉ mình hắn mới có.

Tuyệt nghệ cường đại nhất của Vạn Kiếm tông chính là Vạn Kiếm quyết, mà hai đại tuyệt kỹ cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết lại chính là ức vạn kiếm hải và Ngưng Kiếm thuật.

Kiếm hải trận đồ uy lực vô cùng, một khi phóng thích và phát huy uy lực tới cực hạn, thì có thể tự thành thế giới, trở thành chưởng khống giả trong thế giới kiếm hải.

Đương nhiên, muốn làm được điều này cũng không dễ dàng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không thể đạt thành tâm nguyện này được.

Bởi vì muốn phát huy hoàn toàn uy lực của trần đồ, thì nhất định phải tinh thông trận đồ chi đạo. Chỉ có nắm giữ mỗi một biến hóa nhỏ nhất trong kiếm hải mới có thể hình thành thế giới kiếm hải chân chính, một giọt nước cũng không lọt.

Ở trên điểm này, hắn so với Cừu Hinh Dư và Văn Nhân Băng Oánh thì kém xa. Bất quá, trên phương diện tu luyện Ngưng Kiếm thuật, thì hắn tuyệt đối xứng đáng là đệ nhát nhân từ trước tới nay của Vạn Kiếm tông. Ngưng Kiếm thuật, đem tất cả kiếm quang, tận hết khả năng dung hợp thành một thể, hình thành một thanh kiếm quang khổng lồ mà uy mãnh. Khi lực lượng trong thanh kiếm quang này hội tụ đến một mức độ nhất định, nó sẽ biến thành một thanh thần binh, một thanh thần binh tuyệt thế, vô kiên bất khả tồi.

Chỉ là, muốn tu luyện Ngưng Kiếm thuật tới cực hạn, thậm chí còn khó khăn hơn ức vạn kiếm hải nhiều.

Linh khí sư cần có một lượng lớn thời gian nghiên cứu mà mò mẫm mới có thể nắm giữ được trận đồ chi đạo, vẫn có hy vọng rất lớn tu luyện tới cảnh giới thế giới kiếm hải thành hình.

Nhưng Ngưng Kiếm thuật lại khác.

Mười, trăm, ngàn, vạn...

Đây chính là bốn cửa ải, có thể vượt qua chính là một bước lên trời, tiền đồ như gấm. Nhưng nếu không vượt qua được thì vô luận có cố gắng thế nào cũng chỉ uống phí tâm cơ mà thôi.

Hơn nữa, Ngưng Kiếm thuật còn có một đặc điểm, đó chính là, cực hạn kiếm quang có thể dung hợp được khi ở thập giai sẽ được bảo lưu lại, sau khi tấn chức linh thể, vô luận có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được cái cực hạn cũ.

Nói cách khác, khi ở thập giai, nếu cực hạn Ngưng Kiếm thuật không thể quá một ngàn, thì cho dù trở thành linh giả, sau này tu luyện tới cực hạn cũng chỉ là chín trăm chín mươi chín đạo kiếm quang hợp nhất mà thôi.

Văn Nhân Băng Oánh và Cừu Hinh Dư khi ở thập giai đã có thể tu luyện Ngưng Kiếm thuật tới hơn ngàn kiếm hợp nhất, vậy chỉ cần các nàng tiếp tục cố gắng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tu luyện tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo kiếm quang hợp nhất. Nhưng đây cũng chính là cực hạn của các nàng rồi, cả đời này, các nàng không thể tu luyên tới cảnh giới cao nhất - vạn kiếm hợp nhất nữa.

Hơn nữa, sau khi tấn chức linh giả, uy lực Ngưng Kiếm thuật sẽ đột tăng.

Trịnh Hạo Thiên vừa nghĩ tới tình huống khi mình cùng Nghiêm Lôi Minh giao thủ trong tu luyện giả. Lúc ấy hắn chỉ ngưng tụ ra bách kiếm hợp nhất, cũng đã hấp thụ sạch sẽ linh lực bốn phía. mà uy lực của đọa kiếm quang đó có lẽ còn lớn hơn cả vạn kiếm hợp nhất khi ở thập giai rồi. Đã vậy,nếu hắn thi triển vạn kiếm hợp nhất trong Đại Linh giới, thậm chí là thi triển Ngưng Kiếm thuật cường đại hơn thì sao đây?

Hắn hít một hơi thật sâu, thật vất vả lắm mới có thể áp chế được kích động trong lòng xuống. Ngưng Kiếm thuật, chỉ có ở trong tay linh giả mới có thể phát huy uy lực cường đại nhất.

Đó là bởi vì trong tay linh giả, mỗi một đạo kiếm quang sau khi dung hợp, lực lượng của chúng dung hợp đã không còn chỉ thuộc về bản thân nó nữa, mà còn có thêm linh lực khổng lồ hấp thụ từ thiên địa.

Lực lượng kiếm quang không còn là phép cộng nữa, mà là phép nhân rồi.

Kiếm quang ngưng tụ càng nhiều, thì lực lượng càng cường đại.

Khi hắn ở thập giai đã có thể thi triển vạn kiếm hợp nhất, vậy cực hạn của hắn khi ở linh giả sẽ là gì đây?

Một vạn, hai vạn...

Nếu hắn có thể ngưng tụ ra chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếm?

Đến tận lúc này, Trịnh Hạo Thiên mới hiểu ra, vì sao khi hắn thi triển ra tuyệt kỹ vạn kiếm hợp nhất ở thập giai, Vân thái thượng trưởng lão lại thay đổi thái độ lớn đến như vậy.

Thì ra, sau khi tu luyện Ngưng Kiếm thuật tới cực hạn, không ngờ lại có uy lực nghịch thiên đến thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK