Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không, không thể nào..."

Vương Bình trợn tròn mắt, hắn kiệt lực rú lên. Không chỉ hắn. mà ngay cả đám đồng môn đứng phía sau hắn cũng giống như đã hóa đá vậy.

''Mộng Yểm. không ngờ người đám vi phạm lời thể bản tâm với thiên ma chỉ chủ. chẳng lẽ ngươi không sợ lửa giận thiên ma chỉ chủ. khiến người thần hỉnh câu diệt sao?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, hắn lắc lắc đầu. trong con ngươi hiện lên một tia thương hại. Tên ngu ngốc này thật đáng thương, không ngờ lại vẫn cho rằng hắn là thiên ma Mộng Yểm trong truyền thuyết kia.

Kỳ thật, khi nhìn thấy một tia tham lam trong mắt Vương Bình. Trịnh Hạo Thiên đã sớm có để phòng rồi. Cho đến khí Vương Bình kinh hô. hắn đã sớm cảm ứng thấy phía sau lưng hắn hoàn toàn chẳng có gì cả.

Vì thế trong khoảnh khắc khi xoay người, kỳ thật hắn đã sớm triệu tập chiến giáp và một tia bảo khí chi quang của Hải Vương thuẫn, chẳng qua, cùng lúc đó, hắn cũng kích phát luôn công năng ngụy trang của hắc ám linh khí viên bát.

Một chút thực lực này của Vương Bình, so với Thạch Vương và đám cường giả dị tộc thì quả thực là một trời một vực, chẳng đáng kể tới.

Linh khí chỉ quang đánh lên Hải Vương thuần chỉ quang và chiến giáp, căn bản không thể khiến Trịnh Hạo Thiên thương tồn một chút nào. Bất quá, dưới tác dụng thần kỳ của viên bát. Trịnh Hạo Thiên vẫn dễ dàng đánh lùa đám người Vương Bình. Nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, cuộc nói chuyện tiếp đó của bọn chúng lại khiến hẳn vô cùng chấn động. Thiên ma biến dị ở nơi này không ngờ lại là thiên ma Mộng Yểm trong truyền thuyết.

Trịnh Hạo Thiên không nhịn được, thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ thanh danh Mộng Yểm quá thịnh, bọn Vương Binh nghe xong không ngờ đều theo bản năng nghĩ đây là Mộng Yểm tác quái, mà không hề nghĩ tới, kỳ thật đây chính là thanh âm nhân loại hàng thật giá thật.

Khẽ lác lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên cong ngón tay búng ra. mấy ngàn đạo kiếm quang lại từ trên người hẳn tuôn ra, bay lượn không ngùng.

Lực lượng của kiếm quang ẩn mà không lộ. thu mà không phát, nhưng lại giống như một đám quái thú chuyên ăn thịt người, nhìn chằm chằm về phía đám Vương Bình, khiến cho bọn hắn phải chịu một áp lực không gì sánh nổi.

Đám người Vương Binh sửng sốt một hồi lâu. hắn ngẩn ngơ nhìn mấy ngàn đạo kiếm quang, đột nhiên nói: "Vạn Kiếm quyết, đây mới Vạn Kiếm quyết chân chính, ngươi. ... không phải Mộng Yểm."

Trong lòng bọn hắn tràn đầy kinh hỉ. cho dù Trịnh Hạo Thiên bị Vương Bình tập kích mà không chết bọn hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ cần hắn không phải là Mộng Yểm hóa thân thì bọn hắn cũng không đến mức quá tuyệt vọng.

Tuy Trịnh Hạo Thiên chỉ một kiếm đã đánh trọng thương ba con thiên ma. nhưng những người này đều cho rằng, đó là công lao của quang minh phù triện, quyết không thể nào nghĩ tới, người trẻ tuổi này lại có thể chiến thắng bảy người bọn hắn liên thủ.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Vương huynh, ngươi xem tại hạ có chỗ nào giống Mộng Yểm không?"

Nói xong, hắn liền vung tay lên, hút khối ngọc giản nắm trên mặt đất vào trong tay.

Linh lực thoáng thăm dò một chút, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Dưới danh tiếng và áp lực khủng bố của thiên ma Mộng Yểm cường đại kia, Vương Bình quả nhiên không dám làm láo. Nội dung ghi lại bên trong khối ngọc giản này quả nhiên đều liên quan tới thiên ma. hơn nữa còn có một vài thông tin liên quan đền Mộng Yểm.

Xem ra mỗi người đều có cơ duyên bắt đồng. Tên Vương Bình này thực lực không cao lắm. nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, hắn vẫn xem được tin tức mà chỉ đệ tử hạch tâm mới có tư cách xem. đồng thời còn phục chế lại. cái này cũng có thể coi là một loại kỳ ngộ rồi.

Phía sau Vương Bình có hai người khẽ rục rịch, nhưng hắn vẫn vung tay cản đồng bọn của mình lại.

Lúc này hắn mơ hồ đã cảm giác được, chỉ sợ vị thanh niên Vạn Kiếm tông trước mặt này không phải người tầm thường.

Trầm ngâm một chút, hắn nói: "Vị sư huynh này vừa rồi là tiểu đệ không đúng. Bất quá chúng ta làm như vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ minh mà thỏi, chỉ cần ngài chia sẻ cho chúng ta hai mươi tấm quang minh phù triện, thì khối ngọc giản này sẽ tặng cho ngài."

Trịnh Hạo Thiên như cười như không nhìn hắn. trong con người tinh quang chợt lóe.

Ở phía xa không ngờ đột nhiên có hơn mười con thiên ma chậm rãi phiêu lãng tới. Sau khi phát hiện ra có nhân loại ở nơi này, bọn chúng lập tức tăng tốc lao tới.

Đám người Vương Bình nhanh chóng cảm nhận được hàn khí âm trầm đang tràn tới, khẽ kinh hô lên một tiếng. Nhưng bọn hẳn tuyệt đối không dám phân tán mà chạy. Bởi vì chỉ bằng vào lực lượng một người, tuyệt đối không thể duy trì linh khí chỉ quang bảo hộ trong thời gian dài được.

Trịnh Hạo Thiên khẽ liếc mắt nhìn, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

Trên người hắn phóng xuất ra một tia lực lượng quang minh nhàn nhạt, như có như không.

Luồng lực lượng quang minh này cực kỳ thưa thót, đám người Vương Bình căn bản không thể nào cảm ứng được. Nhưng đám thiên ma lại giống như gặp phải khác tinh, vội vàng tránh xa Trịnh Hạo Thiên, một lần nữa bao vây lấy đám người Vương Bình.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng minh bạch, xem ra mình có thể một kiếm đánh trọng thương ba con thiên ma kia, không hề chỉ có quang minh phù triện.

Thất Minh phù tuy cũng là một loại trong quang minh phù. nhưng lực lượng quang minh ẩn chứa bên trong lại rất ít. chỉ bằng vào mấy đạo kiếm quang mang theo chút lực lượng quang minh mà đã muốn đánh giết ba con thiên ma. đó là chuyện, tuyệt đối không thể.

Mà sau khi tu luyện Hồn Độn Âm Dương quyết, kiếm quang trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên liền ẩn chứa cả lực lượng quang minh và lực lượng Hắc ám. cho nên hắn vẫn luôn hoài nghi, kiếm quang sỡ dĩ có thể dễ dàng đánh trọng thương thiên ma chẳng lẽ là có liên quan đến việc này.

Lúc này, sau khi thoáng phóng ra một tia lực lượng quang minh, đám thiên ma kia quả nhiên sợ hãi. không dám tới gần, khiến cho Trịnh Hạo Thiên trở nên đại định.

Lúc đầu sau khi nghe thấy tin tức Mộng Yểm. hắn cũng định rời khỏi nơi đây rồi. Nhưng lúc này hắn đã bắt đầu có một ý định mới.

Mộng Yểm chính là truyền thuyết trong truyền thuyết của thiên ma.

Từ trước tới giờ, phàm là đề cập tới danh từ Mộng Yểm. vô luận là cường giả nào cũng phải cảm thấy sợ hãi. Bất quá, Mộng Yểm ở đây mới ra đòi, chỉ là Mộng Yểm chưa trưởng thành mà thời, tuyệt đối không phải là ma đầu đỉnh giai, có thực lực tung hoành nhân gian, ngay cả linh giả cùng phải sợ hãi.

Một con Mộng Yểm ngũ giai chưa trưởng thành....

Nếu nói Trịnh Hạo Thiên không động tâm chút nào thì quả thực chính là lừa minh dối người.

"Sư huynh. cứu mạng." Tiếng kêu thê lương từ trong đám người Vương Bình vang lên: "Sư huynh. vừa rồi là mấy người tiểu đệ không đúng, chỉ cần sư huynh cứu chúng ta một mạng, chúng ta nhất định sẽ tạ ơn hồi báo."

Đám người Vương Bình kiệt lực khống chế linh khí chỉ quang, hung hăng oanh kích lên thân thể đám thiên ma.

Mặc dù đám thiên ma này không có hình thể thật sự, nhưng linh khí chỉ quang vẫn có thể đáng trúng và tạo thành một chút thương tổn cho bọn chúng.

Nhưng loại mức độ thương tổn này đối với hơn mười con thiên ma mà nói. cũng chỉ giống như gài ngứa, ngăn trở được một chút mà thôi. Bất quá, khi bọn hắn nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên vẫn nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ. không ngờ không có một con thiên ma nào xông tới công kích. Bọn họ lập tức hiểu được, trên người hắn nhất định có bảo vật nào đó, có thể giúp hắn không bị thiên ma chú ý.

Cuối cùng bọn họ cũng biết, vì sao người này lại dám một thân một mình tiến vào nơi nguy hiểm như Trấn Ma tháp. Thì ra hắn không hề lỗ mãng, mà là đã định liệu trước rồi.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Được, ta cứu các ngươi."

Hấn nhẹ nhàng vung tay lên. đám kiếm quang đang vờn quanh người lập tức bắn đi. Bên trong mỗi đạo kiếm quang đều ẩn chứa uy lực khổng lồ. chỉ trong nháy mắt đã bay tới trước người đám thiên ma. đồng thời xuyên thủng thân thể bọn chúng.

Thân thể thiên ma có cấu tạo rất kỳ diệu, cho dù bị linh khí chỉ quang cường đại xuyên thủng cùng không hề hắn gì. chỉ cần một lát là có thể tự động khép lại. khôi phục như bình thường.

Nhưng kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên rõ ràng không phải là kiếm quang bình thường. Phàm là thiên ma bị chúng xuyên thủng đều phát ra những tiếng gáo rú thê lương thảm thiết, tiếp đó vội vàng xoay người bỏ chạy giống như gặp phải quỷ vậy.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, trong tiếng cười tràn đầy vẻ hứng phấn sảng khoái.

Cuối cùng hắn cùng có thể khẳng định, minh có thể dễ dàng đánh giết thiên ma quả nhiên không phải bởi vì mấy tẩm quang minh phù. mà là bởi vì bên trong kiếm quang của hắn có ẩn chứa lực lượng khắc che thiên ma.

Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, Trịnh Hạo Thiên làm sao có thể đề chúng dễ dàng chạy thoát.

Tốc độ kiếm quang đột nhiên bạo tăng lên gấp mấy lần, trong tích tắc đã bao phủ toàn bộ khu vực.

Chỉ một lát sau, hơn mười con thiên ma đã bị hắn giết chết gần hết.

Đám người Vương Bình trợn mắt líu lưỡi mà nhìn. Tuy bọn họ đều đoán được trên người Trịnh Hạo Thiên nhất định có bảo vật khắc chế thiên ma. Nhưng uy lực đám kiếm quang không ngờ lại lớn đến thế, khiến bọn hắn không dám tin vào con mất của mình nữa.

Trịnh Hạo Thiên thu hồi vẻ tươi cười, ánh mắt lạnh lùng khẽ liếc về phía bảy người đối phương, nói: "Có biết vì sao ta phải giết thiên ma cứu các ngươi không?"

Đám người Vương Bình mờ mịt lắc đầu, trong lòng mơ hồ có một cảm giác không ổn.

Trịnh Hạo Thiên tiếp tục nói: "Bởi vì các ngươi là nhân loại, ta không muốn nhìn thấy linh hồn các ngươi bị thiên ma thôn phệ, hóa thành một phần của bọn chúng, cho nên ta mới cứu các ngươi." hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Bất quá, kế tiếp, để ta tiễn các ngươi lên đường thôi."

Sắc mặt Vương Bình đại biến, vội vàng nói: "Sư huynh chậm đã." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng. hắn đã thấy trước mắt lóe lên hào quang vạn trượng.

Vốn chỉ có mấy ngàn đạo kiếm quang, trong chớp mắt đã biến thành mấy vạn. tràn ngập hàn ý mãnh liệt, bao vây bọn hắn lại.

Chỉ trong nháy mắt. bảy người bọn hắn đã bị kiếm quang vô cùng vô tận bao phủ.

Tiếng kêu gào thê lương không ngừng vang lên.

Bảy người bọn hắn hoảng sợ phát hiện, cho dù tất cả có đồng tâm hiệp lực thôi động linh khí chỉ quang, không ngờ vẫn không thể ngăn cản kiếm quang vô tận. nặng nề như núi, phảng phất như có mặt ở khắp mọi nơi này. Đột nhiên một ý niệm vô cùng khủng bố toát lên trong đầu bọn hắn.

Vương Bình run rẩy kêu lên: "Bảo khí chi quang, đây là bảo khí chi quang "

Thanh âm của hắn còn chưa kết thúc, mấy vạn đạo kiếm quang đã phá tan linh khí chỉ quang, đâm vào thân thể bọn hắn. Tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên trong chốc lát rồi biến mất, giống như chưa từng tồn tại....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK