Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Nhân ma chính là một nhân vật khủng bố, chỉ cần nghe thấy cái tên này thôi cũng đủ khiến khối người sợ mất mật rồi. Hơn nữa còn bị người người hô hào đánh giết giống như chuột chạy qua đường vậy.

Trên Phiêu Miễu đại lục, nếu như trong một môn phái xuất hiện nhân ma, thì lập tức sẽ bị vô cùng vô tận đuổi giết, cho đến giết chết được nhân ma này, hoặc là ép hắn đào thoát khỏi đại lục mới thôi.

Không chỉ nhân tộc như thế, mà ngay cả đại đa số các chủng tộc trong Đại Linh giới cũng đều làm như vậy.

Nhưng hiện giờ, bọn họ lại nhận được một đáp án hoàn toàn trái ngược với hiểu biết lúc trước, hơn nữa còn là từ miệng bị Vân thái thượng trưởng lão đáng kính này.

Ho khan một tiếng, Trịnh Hạo Thiên cẩn thận hỏi lại: "Vân thái thượng trưởng lão, vậy vị... tiền bối kia nếu như đã nhập vào ma đạo, vì sao ngài và các vị tiền bối lại hy vọng chúng ta nhận được truyền thừa của nàng?"

Trong lòng hắn, kỳ thật vẫn còn một thắc mắc không nói ra miệng.

Nếu như bọn hắn thật sự nhận được truyền thừa, chẳng phải cũng có nguy cơ biến thành một nhân ma hay sao.

Lão nhân than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Các ngươi không hiểu đâu. Người kia tuy đã trở thành một nhân ma, nhưng không phải là một nhân ma bình thường. Đối với đệ tử bát đại siêu cấp môn phái chúng ta, nàng tuyệt đối không vô duyên vô cớ chém giết đâu."

Khóe miệng Dư Uy Hoa khẽ nhếch lên, nói: "Nhưng chúng ta lần này cũng tổn thất không ít nhân thủ đâu."

Tuy Vạn Kiếm tông không có thương vong gì, nhưng sau mấy lần ngộ chiến trong ma khí, tu luyện giả các môn phái cũng có mấy người mất mạng.

Vân thái thượng trưởng lão do dự một chút, nói: "Khôn sống dại chết, đó chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Bốn người các ngươi chẳng phải đã nhận được lợi ích, thành tựu linh thể, hơn nữa còn thu hoạch lớn trong Thiên ma giới đó sao?"

Mấy người Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Lời lão nhân này thật sự có đạo lý, khiến bọn họ không thể phản bác được.

Lâm Đình trầm ngâm một lát, rồi chuyển đề tài, nói: "Sư phụ, vậy ý ngài là, chúng ta nên đi săn ma vương trong Thiên ma giới sao?"

Hai mắt Vân thái thượng trưởng lão trừng lên, nói: " Thiên ma giới là nơi hung hiểm thế nào chứ. Cho dù là ta tiến vào đó cũng phải cực kỳ cẩn thận. Mấy tên tiểu tử các ngươi dám cả gan làm loạn, lại còn dám bắt giữ ma vương tứ phía, cuối cùng kinh động tới ma thần. Hắc hắc, lão phu còn đang thắc mắc, các ngươi làm sao lại còn sống sót mà trở về đó."

Khuôn mặt mọi người thoáng đỏ bừng. Sau khi tiếng rống giận của ma thần kia vang lên, toàn bộ thân thể bọn họ giống như có thêm một lớp xiềng xích, căn bản không thể nào cựa quậy nổi, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi không thôi.

Lâm Đình thấp giọng nói: "Chúng đệ tử cũng không biết, bất quá trước khi vị ma thần kia xuất hiện, áp lực trên người chúng ta chợt buông lỏng, cho nên mới có thể thoát được một mạng."

"Áp lực buông lỏng?" Vân thái thượng trưởng lão gật gù, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Vân thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ việc này cũng có liên quan tới bị tiền bối kia?" Cừu Hinh Dư dịu dàng hỏi.

Vân thái thượng trưởng lão bật cười, nói: "Vị tiền bối kia đã mất tích nhiều năm như vậy, há lại quản đến mấy việc nho nhỏ của các ngươi." Hắn hơi dừng lại một chút, giải thích."Có lẽ lực lượng của vị ma thần kia bị lực lượng không gian quấy nhiễu, cho nên mới để các ngươi nhân cơ hội mà thoát đi. Bất quá, chuyện tốt như vậy trăm năm khó gặp một lần. Sau này, nếu như không quan trọng thì các ngươi không nên tới Thiên ma giới nữa."

Mọi người vội vàng vâng dạ. Sau cuộc hành trình khó quên này, bọn họ đương nhiên đã biết phải trái rồi.

Khẽ vuốt ve chòm râu, Vân thái thượng trưởng lão chậm rãi nói: "Thiên ma giới rộng lớn khôn cùng. Mặc dù đại ma vương và ma thần đều rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có. Hừ, mỗi một ma thần ở đó đều thống lĩnh một không gian cực lớn, mà trong không gian đó lại có một số lượng ma vương nhất định. Tuy giữa ma vương cũng có chuyện chém giết, thôn phệ lẫn nhau, bỗng nhiên thiếu mất một vài tên cũng không khiến ma thần chú ý tới. Nhưng các ngươi một mạch săn bắt tới hơn mười ma vương, cho dù là ma thần ngu ngốc cũng phải cảnh giác rồi."

Sắc mặt đám người Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng đỏ bừng.

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được, thì ra đầu sỏ chọc tới vị ma thần kia chính là lòng tham của bọn hắn...

Nếu như bọn hắn chỉ bắt được bốn năm con ma vương rồi rời đi, thì làm sao có thể bị tồn tại khủng bố cấp bậc ma thần chú ý tới chứ.

Vân thái thượng trưởng lão chăm chú nhìn bọn họ, chậm rãi nói: "Các ngươi nhớ kỹ, phải có thực lực nhiều hơn mới được nghĩ đến những thứ tốt hơn. Nếu như thực lực bản thân không đủ mà lòng tham lại vô đáy, thì chờ đợi các ngươi, chính là tử vong và sa đọa."

Trong lòng bốn người Trịnh Hạo Thiên đều khẽ rùng mình, vội vàng đứng thẳng người lên, nghiêm nghị vâng dạ.

Vân thái thượng trưởng lão phất phất tay, nói: "Nhỡ kỹ bài học lần này là tốt rồi."

Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Đệ tử xin ghi nhớ lời dạy của ngài, sau này tuyệt đối không tái phạm."

Vân thái thượng trưởng lão hài lòng, gật đầu mỉm cười. Hắn đưa tay điểm một chỉ, bốn đạo hàn tinh lập tức xuất hiện, lần lượt rơi vào trong tay bọn hắn, biến thành bốn khối ngọc thạch nho nhỏ, nói: "Các ngươi vừa mới tấn chức linh thể, chưa nắm giữ được hai đại năng lực cơ bản của linh giả, cũng chưa sử dụng thuần thục lực lượng bản thân.Lâm Đình, dẫn bọn hắn tới Thiên Cơ động tầng hai bế quan, khi nào cảnh giới được củng cố mới được xuất quan."

Hai mắt mọi người đều sáng ngời. Trong Vạn Kiếm tông, tuy tất cả các phong đều có thánh địa tu luyện của riêng mình, nhưng trong toàn bộ tông môn, Thiên Cơ động của Phi Thiên chủ phong không thể nghi ngờ chính là số một.

Văn Nhân Băng Oánh cùng các môn hạ kiệt suất, trước sau tấn chức đều ở trong Thiên Cơ động tu luyện, hơn nữa còn thu hoạch được không ít.

Lâm Đình vâng một tiếng, mang theo mấy người Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng rời đi.

Nhưng bọn họ lại không biết, ngay sau khi bọn họ rời đi, một bóng người như hư như thực đột nhiên xuất hiện trên đài cao.

Vân thái thượng trưởng lão khẽ khom người, nói: "Chưởng giáo chân nhân."

Chưởng giáo chân nhân khẽ phất phất tay, nói: "Vân sư huynh, ngươi thấy thế nào?"

Vân thái thượng trưởng lão trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Vị tiền bối kia rất có thể đã ẩn trú trong Hàn Lâm tiểu Linh giới, mà hiện giờ càng có khả năng đã xuất quan rồi."

"Ngươi làm sao biết được?"

"Tên đại ma vương kia trước khi lâm chung đã bởi vì không cam lòng mà rống giận tự bạo, đưa bọn họ tới Thiên ma giới. Mà ở trong Thiên ma giới, khi vị ma thần kia xuất hiện, áp lực trên người bọn Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến mất, nhất định là bởi vì có người động chân động tay." Hai mắt Vân thái thượng trưởng lão đột nhiên lóe lên một tia tinh quang: "Có thể cướp người trong ma thần, e rằng cũng chỉ có vị tiền bối kia thôi."

Chưởng giáo chân nhân chậm rãi gật đầu, nói: "Sau khi vị tiền bối kia xuất hiện, đối với chúng ta rốt cuộc là phúc hay họa đây?"

Vân thái thượng trưởng lão liên tục cười khổ. Hai vị lão nhân có quyền thế và địa vị cao nhất Vạn Kiếm tông không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía một nơi ẩn sâu trong tầng mây.

Bọn họ cùng nghĩ, nếu lão nhân gia ông ta biết việc này, rốt cuộc sẽ có cảm tưởng và quyết định gì đây?

Chỉ là, bọn họ tuyệt đối không dám chỉ vì chuyện này mà quấy rầy lão nhân gia.

※※※※

Trịnh Hạo Thiên không quen thuộc với Phi Thiên chủ phong lắm, nhưng ba người Lâm Đình lại không xa lạ gì.

Ba người bọn đều từng tu luyện ở đây một thời gian ngắn, đặc biệt là Lâm Đình, bởi vì bái nhập làm môn hạ của Vân thái thượng trưởng lão, cho nên ngay cả Thiên Cơ động cũng được vào mấy lần.

Mọi người đi một lúc lâu, sau đó Dư Uy Hoa đột nhiên vỗ gáy, dừng bước nói: "Chúng ta sao lại quên không hỏi danh tính và sự tích của vị tiền bối kia chứ."

Ba người Trịnh Hạo Thiên đều buồn cười nhìn hắn, khẽ lắc lắc đầu, nói: "Uy Hoa, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Vân thái thượng trưởng lão cũng không muốn nói quá nhiều về chuyện này sao. Nếu không hắn cũng không tiễn chúng ta rời đi nhanh như vậy."

Dư Uy Hoa chớp chớp hai mắt, tựa hồ nghĩ mãi cũng không ra nguyên cớ trong đó.

Lâm Đình vỗ vỗ vai hắn, nói: "Sư huynh, sư phụ vừa mới nói qua, có thực lực nhiều hơn thì mới được nghĩ tới nhiều thứ hơn. Nếu ngươi thật sự muốn biết nhiều hơn, thì hãy cố gắng tu luyện đi. nếu một ngày nào đó, chúng ta có thực lực khiến sư phụ hài lòng, thì ngươi còn sợ không biết được chân tướng ư?"

Dư Uy Hoa bừng tĩnh đại ngộ, nói: "Ta hiểu rồi. Lâm Đình, chúng ta mau tới Thiên Cơ động, ta không thể đợi được nữa rồi."

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư nhìn nhau cười. Vân thái thượng trưởng lão chỉ nói sơ qua, bọn họ đương nhiên vẫn còn rất nghi hoặc, nhưng đúng như lời Lâm Đình nói, không có thực lực thì không nên suy nghĩ quá nhiều.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới trước một huyện động to lớn.

Trong nửa ngọn núi này, trừ bỏ cảnh sắc mỹ lệ cùng các loại kiến trúc ra, sơn động giống thế này đúng là nhiều không đếm xuể.

Bất quá, tòa sơn động trước mắt này rõ ràng rất khác biệt.

Ở lối vào sơn động này, có mấy đệ tử thủ hộ, trên mặt bọn hắn đều mang theo một tia ngạo khí như có như không. Đây chính là một loại cảm giác cao cao tại thượng tập mãi thành quen, vừa thấy mấy người Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt sắc bén của bọn họ lập tức liếc lại.

Lâm Đình mỉm cười, nói: "Thủ vệ nơi này đều là tu luyện giả trên Phi Thiên phong, so với môn hạ trung phong còn cao ngạo hơn mấy phần."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, đối với điều này cũng không kỳ quái.

Trong Vạn Kiếm tông, đệ tử các phong ngoại trừ đẳng giai ra, xuất thân cũng là điều rất quan trọng. Trung phong áp chế hạ phong, hạ phong áp chế phong vô danh, vậy đệ tử thượng phong duy nhất trong tông môn có ngạo khí một chút cũng chẳng có gì là lạ.

Ngoài cửa động, một người trung niên nam tử anh tuấn mỉm cười, nói: "Lâm sư đệ, hoan nghênh trở về."

Lâm Đình khẽ gật đầu với hắn một cái, nói: "Trương... sư huynh, mấy tháng không gặp lại đến phiên ngươi trực rồi."

"Hạo Thiên, đây là môn hạ thượng phong Trương Tĩnh Đào, là đệ tử nhập môn của một vị thái thượng trưởng lão." Thanh âm Cừu Hinh Dư biến thành tia, truyền vào trong tai Trịnh Hạo Thiên: "Trong chủ phong, trừ khách khí một chút với Lâm sư huynh ra, những người còn lại căn bản không được hắn để vào mắt. Hơn nữa, nghe nói người này cũng có quan hệ rất tốt với Hàn Lũy Nguyên."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ừm một tiếng, hắn đương nhiên hiểu được, sở dĩ người này kính trọng Lâm Đình, đó là vì Vân thái thượng trưởng lão là sư phụ của Lâm Đình.

Ánh mắt Trương Tĩnh Đào thoáng chuyển về phía mọi người đứng sau lưng Lâm Đình, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Lâm sư đệ, ngươi dẫn bọn hắn tới đây làm gì. Nơi này chính là trọng địa trong môn, không thể để ngoại nhân dễ dàng tiến vào." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trên mặt Lâm Đình lộ vẻ như cười như không, nói: "Trương sư huynh, ngươi còn không biết bọn họ là ai mà."

Trương Tĩnh Đào cười ha ha, nói: "Cừu sư muội và Dư sư đệ thì ta từng gặp qua, bất quá vị này lại hơi lạ mặt."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu mới hắn, nói: "Bản nhân Trịnh Hạo Thiên."

Hai mắt Trương Tĩnh Đào sáng ngời, lóe lên một tia hàn quang. Hắn thu hồi lại vẻ tươi cười, trầm giọng nói: "Thì ra là Trịnh sư đệ, thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nhưng ngươi có biết nơi này là nơi nào không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK