Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng đi trước người Cừu Hinh Dư, giơ lên một ngón tay cái.

Tuy với thận phận, địa vị, thanh danh của bọn họ hiện giờ, ngay cả có quang mình chính đại phục dụng yêu đan, có tạo ra động tĩnh lớn cũng chẳng sao.

Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, che dấu nhiều thực lực hơn một chút luôn là chuyện tốt.

Hai người nhẹ nhàng ngồi xuống, lẳng lặng hộ pháp cho Dư Uy Hoa. Trong quá trình luyện hóa yêu đan, tốt nhất là không bị quấy nhiễu, nếu không rất có thể trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hai cánh tay chẳng biết tự lúc nào đã nắm lấy nhau, hai trái tim ấm áp giao quyện vào nhau.

Trịnh Hạo Thiên mặt dày giả vờ nhìn mây nhìn trời, Cừu Hinh Dư thì tức giận trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh ánh nước, tựa như dòng suối nhỏ trong suốt thoáng liếc nhìn về phía Dư Uy Hoa.

Trịnh Hạo Thiên có chút ảo não liếc mắt nhìn cái tên phá đám kia ngồi tu luyện, trong lòng thầm nghĩ, chờ hắn luyện hóa xong yêu đan, phải một cước đá hắn văng ra ngoài mới được, ở đây vướng hết cả việc.

Hắn biết Cừu Hinh Dư rất trọng thể diện, tuyệt đối không chịu thân thiết với hắn ở đây, đành phải thu liễn tâm thần, lặng lẽ cầu nguyện Dư Uy Hoa mau mau luyện hóa xong rồi biến cho nhanh.

Nhưng trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, lấy Ôn Dưỡng hồ lô từ trong túi không gian ra.

Chưởng giáo chân nhân đã sớm chuẩn bị cho Dư Uy Hoa một bộ chiến giáp cao cập nhật, nhưng lại không hề ban thưởng thần binh bảo khí.

Đây không phải là do chưởng giáo chân nhân keo kiệt, mà là do Dư Uy Hoa chẳng thấy món nào vừa ý thuận tay cả.

Cừu Hinh Dư từng nói, chưởng giáo chân nhân cực kỳ coi trọng Dư Uy Hoa, thậm chí còn lén phá lệ, mở Vạn Kiếm các ra một lần nữa, cho hắn tiến vào trong đó lựa chọn thần binh bảo khí.

Nhưng cái tên ngốc Dư Uy Hoa này đi dạo một vòng giữa vô số thần binh bảo khí xong, không ngờ lại không lấy được một kiện. Theo lời hắn giải thích, không thấy có thần binh nào thuận tay.

Như vậy, cho dù là chưởng giáo chân nhân thần thông đầy mình cũng phải bỏ tay thôi.

Muốn tạo ra một thanh thần binh thích hợp nhất với bản thân không phải một sớm một chiều là xong, mà nghe nói Lỗ đại sư đang đặc chế thần binh cho Dư Uy Hoa, nhưng có trời mới biết, ngày nào tháng nào mới thấy thần binh xuất hiện.

Bất quá, khi Trịnh Hạo Thiên nhìn cái tên ngốc này luyện hóa yêu đan, trong lòng đột nhiên nhớ ra, trong tay mình chẳng phải có cây Phiên Giang Đảo Hải côn ư.

Đây là bảo khí thần binh mà thất giai kim cương hoàng tộc Thạch Vương sử dụng, uy lực cường đại, ngay cả hắn cũng phải cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Chỉ một côn đã suýt chút nữa đánh tan Hải Vương thuẫn, đồng thời chấn nát toàn bộ mười con thương long đã hấp thu lực lượng Ma thạch. Thanh thần binh bảo khí này tuyệt đối không phải đồ tầm thường.

Chẳng biết tại sao, Trịnh Hạo Thiên lại có một cảm giác, cây côn này xuất hiện chính là để Dư Uy Hoa sử dụng.

Tinh thần ý niệm của hắn lập tức tiến vào trong Ôn Dưỡng hồ lô thăm dò. Hắn muốn xem xem, Phiên Giang Đảo Hải côn và Hải Vương thuẫn rốt cuộc đã khôi phục được bao nhiêu rồi.

Tuy Trịnh Hạo Thiên không quá hi vọng chúng có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có vài phần hi vọng, chỉ mong tốc độ khôi phục của chúng có thể nhanh hơn dự kiến một chút.

Nhưng khi tinh thần ý niệm xâm nhập vào bên trong, hắn lập tức cả kinh.

Trái tim trong nháy mắt co thắt lại, Trịnh Hạo Thiên gần như đã nhảy đựng cả lên. Cũng may định lực của hắn cũng không phải tầm thường, miễn cưỡng vẫn có thể trấn định lại được.

Cừu Hinh Dư lập tức phát hiện biến hóa của hắn, đôi mắt đẹp mang theo vẻ quan tâm lập tức nhìn lại.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, lại đưa tinh thần ý niệm tiến vào trong Ôn Dưỡng hồ lô.

Khối Ma thạch khổng lồ trong này vẫn nằm sừng sững ở đó, mà thiên trượng thương long lại hóa thành một con thương long thật lớn, bay lượn phía trên. Toàn bộ dường như không có bất cứ thay đổi nào.

Nhưng khi ý niệm của Trịnh Hạo Thiên tập trung lên Phiên Giang Đảo Hải côn và Hải Vương thuẫn, hắn lại một lần nữa cảm thấy rung động cực độ.

Phía trên Phiên Giang Đảo Hải côn có một hư ảnh nhàn nhạt vờn quanh. Nó tựa như một còn mãng xà thật lớn, mà trên đỉnh đầu mãng xà lại hai chiếc sừng rất dài.

Đấu rắn mọc sừng, đó chính là dấu hiệu nó sắp hóa rồng thăng thiên.

Hư ảnh con mãng xà này giống như khí phách của Phiên Giang Đảo Hải côn. Phần khí phách này vốn đã suy yếu đến cực độ, gần như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Tuy đã được Trịnh Hạo Thiên sử dụng Phân Giải phù giúp nó ngưng tụ lại một lần nữa, nhưng muốn khôi phục lại thì ít nhất cùng cần đến nửa năm một năm từ từ điều dưỡng.

Chỉ là hiện giờ từ khí tức là uy năng mà khí phách truyền tới, không ngờ nó đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh rồi.

Không chỉ như vậy, bên trong khí phách tựa hồ còn lây nhiễm một chút lực lượng và khí tức của ma lực, khí tức tỏa ra lại càng thêm thần bí khó lường.

Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, nếu đem cây côn này giao lại cho Thạch Vương, hắn nhất định có thể phát huy uy lực càng thêm cường đại.

Ý niệm vừa chuyển, rơi lên trên Hải Vương thuẫn.

Khí phách của Hải Vương thuẫn vốn cũng bị trọng thương, nhưng so với khí phách Phiên Giang Đảo Hải côn thì vẫn tốt hơn một chút.

Lúc này, khí phách Hải Vương thuẫn chẳng những đã hoàn toàn khôi phục mà còn xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Lúc đầu, hình dáng của Hải Vương thuẫn chỉ là một tấm thuẫn bài thật lớn, nếu sử dụng chân khí cường đại thôi động, khí phách thuẫn bài có thể thoát ra khôi Hải Vương thuẫn, hình thành một tấm thuẫn bài ảo ảnh có lực phòng ngự chẳng thua kém bản thể chút nào.

Hai tấm thuẫn bài một hư một thực kết hợp lại, có thể khiến cho lực lượng phòng ngự của Hải Vương thuẫn đạt tới cực hạn khó tưởng tượng được.

Cũng chính bởi vì loại lực lượng phòng ngự cường đại này mới có thể giúp Trịnh Hạo Thiên đỡ một kích toàn lực của Thạch Vương mà vẫn toàn thân trở ra.

Chỉ là, khí phách Hải Vương thuẫn đã không còn là một tấm thuẫn bài nữa rồi, mà đã biến thành một con quy ngư thật lớn.

Đúng vậy, đây là một con quái vật trước nay chưa từng thấy.

Nó có đầu và thân thể của cá chép, nhưng bên ngoài thân thể lại được bao bọc bởi một cái mai rùa cực dày.

Nghĩ đến tài luyện chế tác Hải Vương thuẫn, Trịnh Hạo Thiên cũng hơi giật mình, xác huyền quy và lân ngư long, có lẽ con quái vật này chính là hợp thể của ngư long và huyền quy rồi.

Đương nhiên, chân chính khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là, trên chiếc đầu cá chép của nó không ngờ cũng có hai chiếc sừng nho nhỏ, không quá rõ ràng.

Mãng xà mọc sừng thì có thể hóa thành long, còn cá chép mọc sừng thì hóa thành cái gì đây...

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, hắc có thể xác định, hai đại khí phách này có thể khôi phục, đồng thời xảy ra biến dị không biết là tốt hay là xấu này, nhất định liên quan rất lớn đến khối Ma thạch

Lúc này, bên trong khắp mọi ngóc ngách Ôn Dưỡng hồ lô đều tràn ngập lực lượng của Ma thạch.

Khí hắn vừa mới đưa hai kiện bảo khí vào trong Ôn Dưỡng hồ lô, hai cái khí phách này gần như đang hấp hối, cho nên sau khi tiến vào đây, lập tức điên cuồng hấp thụ phách lực.

Nhưng trong quá trình này lại không thể nào tránh khỏi hấp thụ luôn cả lực lượng của Ma thạch vào bên trong.

Bốn mười còn tiểu long sau khi hấp thu lực lượng của Ma thạch liền biến dị thành những con thương long to lớn. Vậy sau khi hai luồng khí phách càng cường đại hơn hấp thụ lượng này, sẽ lại phát sinh ra biến hóa gì đây.

Bỗng nhiên Trịnh Hạo Thiên cảm thấy ngứa ngáy chân tay, chỉ hận không thể lập tức thí nghiệm một phen, xem xem uy lực hai kiện bảo khí biến dị này đã trở thành thế nào.

Nhưng còn chưa kịp biến ý nghĩ thành hành động, hắn đã cảm ứng được một cổ lực lượng mênh mông trong trướng bồng bắt đầu dao động.

Hắn lập tức thu hồi tinh thần ý niệm lại, nhìn về phía Dư Uy Hoa.

Lúc này, mặc Dư Uy Hoa đang nhắm chặt hai mắt, nhưng khuôn mặt hắn vẫn hơi dữ tợn. Luyện hóa yêu đan tuyệt đối là một chuyện khổ sở, mặc dù sau khi luyện hóa sẽ có lợi ích rất lớn, nhưng quá trình này thật chẳng sung sướng gì.

Thời gian dần dần trôi qua, sau hai canh giờ, Dư Uy Hoa cuối cùng đột nhiên huýt đài một tiếng, cả người giống như thoát lục, mềm nhũn nằm vật ra đất.

Bất quá, lúc này khí tức cường đại từ trên người hắn truyền đến lại khiến Trịnh Hạo Thiên cục kỳ kinh ngạc.

Thể chất Dư Uy Hoa nhất định là rất giống kim cương nhắt tộc, cho nên sau khi luyện hóa ngũ giai yêu đan, thực lực của hắn mới để cao lên nhiều như vậy.

Đi tới trước mặt hắn, Trịnh Hạo Thiên lấy ra một tấm ngũ giai sinh Mệnh phù, nhẹ nhàng vỗ lên người hắn.

Một lượng lớn quang điểm lập tức bừng lên, ồ ạt dung nhập vào trong cơ thể hắn, khiến cho tinh thần hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.

Sinh Mệnh phù tuy chỉ có thần hiệu bù đắp lại chân khí nhưng lại không có tác dụng khôi phục lại tình thân mệt mỏi. Tuy vậy, khi chân khí trong cơ thể người đó được bù đắp đủ, tinh thần vẫn được khôi phục một mức nhất định.

Trịnh Hạo Thiên lật cổ tay, lấy ra Phiên Giang Đảo Hải côn nói: "Uy Hoa, ngươi thấy thanh thần binh này thế nào?"

Hai mắt Dư Uy Hoa sáng ngời. Kỳ thật không có binh khí vừa tay, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất buồn bực. Tuy hắn đã tiến vào Vạn Kiếm các lần hai, nhưng nếu không có thần binh phù hợp, hắn thà chờ đợi chứ không chịu lấy một kiện. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỉ là hiện giờ nhìn thấy thanh thần binh trong tay Trịnh Hạo Thiên, trái tim của hắn như nhảy loạn lên.

Ẩn ước, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng đến từ chính huyết dịch của hắn, đang vẫy gọi thanh thần binh kia.

Theo bản năng vươn tay ra, cầm Phiên Giang Đảo Hải côn trong tay, cổ lực lượng đến từ huyết dịch trong cơ thể hắn tựa hồ đã dung hợp hoàn toàn với cây côn làm một thể.

Ngắm nghìn Phiên Giang Đảo Hải côn trong tay thật lâu, hắn thở dài một hơi, nói: ''Hạo Thiên, cảm ơn."

Tính cách Dư Uy Hoa từ trước tới nay đều rất tùy tiện, rất ít nói mấy lời cảm tạ với hai huynh đệ của mình. Nhưng vào lúc này, hắn lại trịnh trọng nói ra hai chữ này, bởi vậy có thể thấy được, cây côn này gây cho hắn ấn tượng sâu sắc đến cỡ nào.

Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, nói: "Uy Hoa, còn mười ngày thời gian, chúng ta cùng nhau tu luyện một chút. Ta muốn xem xem, mười ngày sau, người có thể phát huy uy lực cây côn này đến mức nào."

Hai mắt Dư Uy Hoa lập tức ẩn ước phát sáng, hắn siết chặt Phiên Giang Đảo Hải côn trong tay, cao giọng nói: "Người yên tâm, mười ngày sau, ta chắc chắn khiến người kinh ngạc."

Trịnh Hạo Thiên cũng cười hắc hắc nói: "Mười ngày sau, ta cũng khiến người bất ngờ."

Hai huynh đệ nhìn nhau, ngửa đầu cười lớn.

Dư Uy Hoa ôn như nhìn bọn họ, sâu trong đôi mắt tựa hồ cũng thấy được một vẻ không chịu thua kém.

Tựa như nàng đang muốn nói, mười ngày sau, xem xem ai kinh ngạc hơn ai....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK