Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám ngàn đạo kiếm quang phóng vút lên cao, tiếp đó dung hợp thành một...

Quá trình này nói thì có vẻ rất lâu nhưng kỳ thật chỉ trong giây lát đã hoàn thành rồi.

Trước khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức chín sao, cho dù là dùng hết cả lực lượng tích góp từ hồi bú tí mẹ ra, cũng chỉ có thể thi triển Ngưng Kiếm thuật ngũ thiên kiếm hợp nhất mà thôi.

Khi đối diện với linh giả bình thường, Ngưng Kiếm thuật ở tầng cấp đó quả thật có thể đánh cho đối phương không biết đông tây nam bắc đâu nữa.

Nhưng khi đối thủ của Trịnh Hạo Thiên biến thành tám sao, chín sao, thậm chí là đại linh giả, Ngưng Kiếm thuật ngũ thiên kiếm hợp nhất đã không còn đủ dùng nữa.

Cho dù hắn đã sáng tạo ra lực lượng hủy diệt quang ám, thì cũng không thể lấy mạng đại linh giả.

Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên hiện giờ xưa đâu bằng nay.

Sau khi tấn chức đại linh giả, lần đầu tiên hắn thi triển Ngưng Kiếm thuật đã đạt tới thành tích khủng bố - bát thiên kiếm hợp nhất.

Tám ngàn đạo kiếm quang, đây chính là tám ngàn đạo kiếm quang đó.

Tuy khi đối diện với đàn Mẫu Chỉ ngư, Trịnh Hạo Thiên đã tiêu hao gần hết trăm ức kiếm hải rồi. Nhưng hắn vẫn bảo lưu lại gần ngàn vạn đạo quang minh chi kiếm và gần ngàn vạn đạo kiếm quang hắc ám.

Lúc này, tâm niệm hắn vừa động một cái, đã lập tức thi triển đòn sát thủ này.

"Đi...."

Cùng với một tiếng quát khẽ của Trịnh Hạo Thiên, quang minh cự kiếm mới hình thành trên đỉnh đầu liền lập tức đâm thẳng về phía Áo Tây.

Thần binh của hai tên xui xẻo Áo Tây và Hồ Từ Nhĩ đang bị Trịnh Hạo Thiên dùng tay không giữ chặt, song phương nhất thời lâm vào giằng co.

Nhưng phân thủy thứ của Áo Tây lại không bị thứ gì ngăn trở, không ngừng đâm vào lưng Trịnh Hạo Thiên, vọng tưởng muốn đánh ra một vết xước, đưa nọc độc vào bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên.

Tuy Trịnh Hạo Thiên không thèm để ý, cũng không cho rằng kiện ngụy pháp khí kia có thể đả thương được thân thể của hắn. Nhưng đối với tên tiểu tử cứ quấy phá không ngừng giống như ruồi bọ này, hắn lại càng không có hảo cảm gì. Cho nên, sau khi hắn ngưng tụ ra quang minh cự kiếm, liền lập tức mượn hắn để khai đao.

"Ầm..."

Một đạo quang mang khổng lồ lóe lên, lập tức chiếu thẳng vào Áo Tây. Hơn nữa, càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là, bị đạo quang mang khổng lồ này bao phủ, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác sợ hãi, không thể nào trốn tránh được.

Nhưng hắn dù sao cũng là một vị linh giả ngư nhân cường đại, vào giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc cũng không hề mất bình tĩnh, vung đôi phân thủy thứ lên không chút do dự, dùng toàn bộ lực lượng của mình, bức ra toàn bộ chân khí, cứ như vậy nghênh đón kiếm quang.

Tuy phân thủy thứ trong tay hắn không thích hợp để cứng đối cứng, nhưng trong tình huống thế này, hắn đã không còn con đường nào khác để lựa chọn nữa rồi.

Nhưng, cảnh tượng khiến đám người Hồ Từ Nhĩ trợn mắt líu lưỡi đã xảy ra.

Quang minh cự kiếm giáng xuống, quang mang cường đại gần như có mặt ở khắp mọi nơi kia đã khóa chặt Áo Tây, khiến hắn không thể nào bỏ chạy được. Tiếp đó cự kiếm va chạm với phân thủy thứ.

Khí linh trên phân thủy thứ phát ra một tiếng vang trầm muộn tràn đầy bi thảm, rồi ầm ầm nổ tung, hóa thành hư vô.

Dưới một kích của bát thiên kiếm hợp nhất, cái khí linh này không ngờ không thể thừa nhận nổi áp lực khổng lồ như thế, bị cự kiếm mạnh mẽ ép nổ.

"Không...."

Hai mắt Áo Tây đỏ lừ, trong con ngươi chớp động lên vẻ oán hận và hối hận vô tận.

Đôi phân thủy thứ này đã cùng hắn gây dựng lên tiếng tăm lừng lẫy. Một thân thực lực cường đại của hắn có tới ba thành nằm ở trên đôi phân thủy thứ này. Chỉ là hiện giờ khí linh đã bị diệt, khiến cho giá trị của đôi bảo vật này tụt dốc không phanh.

Cho dù hôm nay hắn có chạy thoát một mạng, thì thực lực cũng giảm sư tút cực kỳ thê thảm.

Bất quá, vận rủi của hắn vẫn chưa chấm dứt.

Sau khi chém bạo khí linh, quang minh cự kiếm lại tiếp tục chém xuống.

"Ba...."

Phân thủy thứ rung lên bần bật, chất liệu cứng rắn vô cùng vào giờ khắc này cũng vỡ tan rồi.

Sau khi mất đi khí linh, ngụy pháp khí cường đại đã bị rớt xuống một cấp bậc. Mà quang minh cự kiếm lại chém xuống không chút lưu tình, tước đoạt cơ hội tồn tại cuối cùng rồi.

Phảng phất như một cơn mưa mạt sắt, kiện ngụy pháp khí phân thủy thứ trong tay Áo Tây đã hoàn toàn vỡ nát.

Bất quá, Áo Tây cũng gượng nén đau lòng, kiệt lực bỏ chậy về phía sau.

Ngay cả ngụy pháp khí cường đại nhất của hắn cũng hóa thành hư ảo dưới một kiếm kia, mà hắn lại không có lực lượng đột phá cơ thể cường hãn tới biến thái của tên nhân loại này, cho nên chỉ có chạy, chạy mãi, chạy tới tận chân trời góc biển.

Nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện, vô luận hắn có lui đến nơi nào, tựa hồ cũng bị lực lượng quang minh bao phủ.

Quang minh cự kiếm bát thiên kiếm hợp nhất đã hấp thụ đủ thiên địa linh lực, thậm chí ngay cả toàn bộ không gian trong khu vực này cũng khóa chặt.

Cảm giác lúc đầu của Áo Tây không hề sai lầm, hắn tuyệt đối không thể lui lại, cơ hội sống sót duy nhất chính là liều mình xông lên, hoàn toàn đánh tan thanh cự kiếm này.

Chỉ là, hiện giờ hắn đã bỏ lỡ cơ hội này.

Cự kiếm xhém xuống, xẹt qua thân thể hắn một cái.

Thân hình Áo Tây khẽ run lên một cái, rồi chậm rãi phân liệt thành hai mảnh.

Quỹ tích của quang minh cự kiếm cực kỳ xảo diệu, chém thân thể hắn thành hai phần bằng khít nhau.

Một kiếm hung lệ này không ngờ lại cường điệu tới khó tin như thế.

Chiến giáp, linh giả hộ thể thần công, lân giáp của ngư nhân nhất tộc, không ngờ không thể chống cự một chút nào.

Không chỉ như vậy, bên trong một kiếm này còn tràn ngập lực lượng phá hoại không gì so sánh nổi. Dưới một kiếm sinh cơ trong cơ thể Áo Tây hoàn toàn mất sạch, mà ngay cả linh thể của hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt.

Thân thể thoáng khựng lại trên không trung một lát, sau đó mới giống như bị rút hết lực lượng, nặng nề rơi xuống biển cả.

"Ào ào...."

Bọt nước bắn tung tóe, thân thể Áo Tây đã rơi vào trong nước, chậm rãi chìm xuống.

Chỉ là, sau khi thành công, quang minh cự kiếm vẫn không chịu tan biến, hoặc là có thể nói, thanh cự kiếm có thể hấp thụ thiên địa linh lực để duy trì uy lực của bản thân, cho nên trừ phi là sử dụng lực lượng chấn nát nó, nếu không thì rất khó tiêu hao hết được lực lượng của thanh cự kiếm này.

Lúc này, dưới sự khống chế của Trịnh Hạo Thiên, quang minh cự kiếm chuyển hướng, đâm thẳng về phía Lỗ Tháp đang không ngừng giằng co với hắn.

"Lỗ Tháp, buông tay ra...."

Hai tròng mắt Hồ Từ Nhĩ gần như muốn nứt ra rồi. hắn điên cuồng gào lên không chút do dự.

Nếu như thanh cự kiếm này có thể một chiêu giết chết Áo Tây và phân thủy thứ, thì với một tên linh giả như Lỗ Tháp, thần binh trong tay lại còn bị tên loại đáng chết này bắt được, làm sao có thể chống đỡ được.

Sắc mặt Lỗ Tháp khẽ biến, mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không dám trái lời Hồ Từ Nhĩ.

Hắn lập tức buông tay, thân thể hóa thành một đạo ngân quang, lao vào trong đại hải bỏ trốn.

Nhưng trên mặt Trịnh Hạo Thiên lại nở ra một nụ cười lạnh lùng, cao giọng nói: "Lúc này còn muốn đi? Đã hỏi qua Trịnh mỗ hay chưa?"

Hắn vừa dứt lời, bàn tay lật lên , một tấm phù triện mang theo khí tức quang minh khổng lồ đã xuất hiện trong tay.

Cong ngón tay búng ra, ở trên cổ tay chợt loé lên một đạo kim sắc quang mang mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Hộ tí của Thông Thiên sáo trang, vào giờ khắc này đã kích phát ra lực lượng đặc biệt của nó, khiến cho uy lực tấm phù triện này lập tức tăng vọt lên ba thành.

"Ầm...."

Một cỗ quang mang chói mắt bùng phát, chiếu sáng cả vùng trời.

Đại quang minh Thiên Luân phù triện.

Tốc độ của Lỗ Tháp mặc dù nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh bằng ánh sáng được.

Thân hình hắn còn chưa kịp chạm vào nước biển thì đã bị quang mang vô tận vây khốn.

Những đạo quang mang này hóa thành từng đạo từng đạo lực lượng trói buộc, lập tức khiến tốc độ của hắn giảm xuống. Tiếp đó, trên bầu trời chợt xuất hiện một vầng hồng nhật thật lớn, hướng về phía dưới mà ầm ầm ép tới.

Tuy tấm phù triện này đã bị Trịnh Hạo Thiên áp chế, không cho tàn phách phượng hoàng quấy rối, nhưng cho dù là như vậy, chỉ tính riêng tới giá trị bản thân phù triện cũng đã là một kiện tinh phẩm hiếm thấy rồi.

Ánh nắng chiếu rọi, như sơn như hà.

Lỗ Tháp quát lớn một tiến, hắn kiệt lực chống cự lại lực lượng trói buộc trên người, lấy từ trong người ra một đôi chùy cấp bậc ngụy pháp khí.

Ngư nhân thật là giàu có, trên người tên linh giả Lỗ Tháp này lại có tới hai kiện ngụy pháp khí bất đồng, nhưng lại giống nhau ở một điểm, đó chính là vô cùng cường đại.

"Ầm...."

Ngụy pháp khí rốt cuộc cũng toàn lực bùng nổ, cuối cùng cũng chặn được hồng nhật đang chậm rãi từ trên trời ép xuống.

Nhưng ngay khi Lỗ Tháp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì bên trong Hồng nhật đã bộc phát ra một đạo quang mang rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Quang minh cự kiếm, mang theo lực lượng khổng lồ không gì so sánh được, đâm xuyên qua phong tỏa của ngụy pháp khí, phá tan chiến giáp, đâm thật sâu vào trong cơ thể cường đại của hắn.

Lực lượng hủy diệt cường đại trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ sinh cơ trong cơ thể hắn.

Đại quang minh Thiên Luân phù triện bình thường tuy có uy lực cường đại, những cũng không đến mức dễ dàng giết chết một linh giả. Bất quá, nếu phối hợp loại phù triện này với quang minh cự kiếm thì uy lực lại hoàn toàn bất đồng rồi.

Thần thái trong con ngươi hắn dần dần biến mất, thân thể hắn cũng ngà nhào xuống biển, cùng tên bạn tốt Áo Tây của hắn chìm xuống.

"Hống...."

Hồ Từ Nhĩ phát ra một tiếng gầm rống thảm thiết, kinh thiên động địa. Trong mắt hắn đã tràn ngập một vẻ oán độc.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên kiến thức rộng rãi ra sao chứ, há lại để một ánh mắt này lừa gạt.

Hắn mỉm cười, nói: "Tại hạ vừa mới tấn chức đại linh giả, đang lo không có người để thử kiếm. không nghĩ tới mấy người các hạ lại thức thời như thế. Tại hạ làm sao có thể để các vị thất vọng chứ."

Vẻ tươi cười ôn hòa của Trịnh Hạo Thiên ở trong mắt Hồ Từ Nhĩ thật chẳng khác nào nụ cười của ác ma.

Bất quá, hắn vẫn nghe rõ lời nói của tên nhân loại trẻ tuổi này.

Trong lòng hắn bỗng cả kinh, nói: "Đại linh giả, ngươi vừa mới tấn chức đại linh giả... Thiên lôi kia là do ngươi dẫn tới?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Chính là tại hạ."

Sắc mặt Hồ Từ Nhĩ lập tức tái nhợt không còn một tia huyết sắc.

Hắn nhìn hồng nhật đang dần dần tiêu tán trong hư không, nhìn quang minh cự kiếm tỏa ra uy nghiêm vô tận, miệng khẽ thì thào: "Ngưng Kiếm thuật, đại quang minh phù triện... ngươi, ngươi là nhân tộc Trịnh Hạo Thiên....."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK