Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hay, hay cho một cái linh thể." Nghiêm Lôi Minh rít qua kẽ răng.

Hắn dù sao cũng là một vị cường giả linh thể đỉnh cấp. Mặc dù lúc đầu khiếp sợ tới tột đỉnh, nhưng rất nhanh đã trấn định trở lại. Chỉ là, ánh mắt của hắn lại càng lúc càng trở nên đáng sợ.

Tên Trịnh Hạo Thiên này cũng không biết đã sử dụng thủ đoạn quỷ thần khó lường gì, mà có thể vừa mới tấn chức linh giả, đã thành công ngưng tụ thành linh thể yêu phách.

Trẻ tuổi như vậy, thực lực như vậy...

Nghiêm Lôi Minh lập tức hạ quyết định trong lòng, hơn nữa, hắn cũng phi thường rõ ràng, nếu mình không thể chiến thắng đối phương trong trận chiến hôm nay, thì cả đời này, sợ rằng hắn không còn bất cứ cơ hội chiến thắng đối phương nữa.

Trịnh Hạo Thiên chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói: "Nghiêm huynh quá khen, linh thể các hạ hành tung quỷ bí, khó lòng phòng bị, thật khiến Trịnh mỗ đại khai nhãn giới."

Lúc này, quanh thân thể hắn đã có hơn ức kiến quang bảo hộ đến một giọt nước cũng không lọt.

Bề ngoài thì hắn tỏ ra không coi Nghiêm Lôi Minh ra gì, nhưng trong lòng đã sớm đề cao cảnh giác.

Linh giả cường đại, quả nhiên danh bất hư truyền.

Xé rách không gian, ngưng tụ linh thể. Đây đều là thủ đoạn cơ bản nhất của linh giả, sử dụng hai loại thủ đoạn này để đối phó tu luyện giả, thì cực kỳ hiệu quả.

Mà ngay cả trong giao chiến giữa các cường giả linh thể, hai loại thủ đoạn này cũng được sử dụng rất nhiều.

Nghiêm Lôi Minh đã vận dụng hai loại thủ đoạn này tới mức cực hạn, chỉ thoáng phối hợp một cái đã phát huy uy lực cực lớn, không cách nào hình dung được. Nếu vừa rồi hắn phản ứng hơi chậm một chút, thì chờ đợi hắn, chính là kết cục hộc máu trọng thương đương trường.

Có lẽ đối phương không dám đánh chết hắn trước mặt Vân thái thượng trưởng lão, nhưng đả thương và sỉ nhục thì tuyệt đối không thể tránh được.

Cho nên, Trịnh Hạo Thiên lập tức phóng thích một ức kiếm quang ra, đồng thời khu động đám kiếm quang này vờn quanh thân thể mình, tạo thành một vòng phòng ngự, ngăn cách hoàn toàn với không gian bên ngoài. Nghiêm Lôi Minh có muốn xé rách không gian,bất ngờ tập kích thì cũng bó tay mà thôi.

Phảng phất như nhìn thấy tâm tư Trịnh Hạo Thiên, Nghiêm Lôi Minh cười lạnh hắc hắc, nói: "Linh thể song tu, quả nhiên là cường đại. Chỉ đáng tiếc là, ngươi muốn khiêu chiến ta, bây giờ vẫn còn sớm lắm." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Hắn quát khẽ một tiếng, thân thể lập tức biến hóa kịch liệt. Chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã cao lớn gấp đôi, đồng thời từ trên lưng còn mọc ra hai cánh tay mới. Hơn nữa, trên bốn cánh tay của hắn, còn cầm bốn kiện đoản mâu. Bốn thanh đoản mâu này phảng phất như có được một lực lượng thần kỳ nào đó, vừa mới xuất hiện, đã khiến cho không gian xung quanh ẩn ước rung lên.

" Tứ tí ( bốn tay ), hắc hắc, Nghiêm Lôi Minh quả nhiên không hổ là nhân vật thiên tài hiếm thấy của Phong Thần nhai. Không ngờ có thể kích phát huyết mạch bát tí ( tám tay )."

Tuy rằng hiện giờ chỉ có bốn cánh tay, nhưng cũng là giỏi lắm rồi." La Hổ Tiếu than nhẹ một tiếng, nói.

Vẻ mặt Vân thái thượng trưởng lão rốt cuộc cũng trở nên ngưng trọng. Yêu hóa biến thân của Nghiêm Lôi Minh không phải là tầm thường, chính là quái thú bát tí hiếm thấy, truyền thừa từ thời thượng cổ. Loại quái thú này có lực lượng thông thiên, thanh danh gần như ngang hàng với nhị thập tứ thánh. Bất quá, huyết mạch con quái thú mà Nghiêm Lôi Minh nhận được truyền thừa, lại rất xa xưa, mức độ thuần khiết khiết của huyết mạch hơn xa đám ngư nhân và kim cương hiện giờ. Cho nên uy lực hắn có thể phát huy còn lớn hơn cả nhị thập tứ thánh bình thường.

Bốn cánh tay của Nghiêm Lôi Minh cùng vung lên. Bốn kiện đoản mâu trong tay hắn lập tức rung lên kịch liệt, hơn nữa xung quanh còn lóe lên những đạo điện quang li ti.

Đây là lực lượng của thiểm điện. Tuy không thể nào so sánh với thiên lôi của thiên địa, nhưng có thể nắm giữ loại lực lượng này, đương nhiên cũng là một thành viên cường đại nhất trong nhân tộc rồi.

"Đi, điện mâu...."

Nghiêm Lôi Minh quá lớn một tiếng, bốn thanh đoản mâu cùng chĩa về phía trước, bốn đạo điện quang khổng lồ lập tức từ mũi mâu bắn ra, lao thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên.

Tốc độ điện quang đã nhanh tới cực hạn, gần như ngay trong một khắc xuất hiện đã bay tới trước người Trịnh Hạo Thiên rồi.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, kiếm quang quanh người hắn lập tức lao ra, nghênh đón điện quang. Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có những kiếm quang cường đại, không có khối lượng này mới có thể ngăn cản kịp.

Chỉ là, uy lực của bốn đạo điện quang này thật sự không phải bình thường. Sau mấy tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, bốn đạo điện quang không ngờ đánh xuyên thấu phong tỏa của kiếm quang, tiếp tục lao về phía Trịnh Hạo Thiên.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến đổi thật sự rồi. Bốn đạo điện quang này đã cường hãn hơn xa tưởng tượng của hắn. Đến lúc này, hắn cực kỳ hối hận, mình thật sự đã có coi thường anh hùng thiên hạ, kiếm hải đại trận do hơn ức kiếm quang tạo thành căn bản không thể chống chịu nổi công kích như vậy.

Trong lúc ý niệm xoay chuyển thật nhanh, thân hình hắn đã biến hóa trong nháy mắt. Ngay trong một khắc khi những đạo điện quang đó sắp chạm vào thân thể hắn, thì hắn đã hóa thân thành một con đại bàng.

Trên thân thể đại bàng đột nhiên lóe sáng. Từng đạo từng đạo đồ hình ẩn nấp bên dưới cánh chim phát sáng. Những đồ hình này phảng phất như một vầng sáng, chặn toàn bộ bốn đạo diện quang lại.

"Bùm bùm bùm bùm...."

Điện quang liên tiếp chớp động, nổ vang trên người đại bàng. Trịnh Hạo Thiên ở trong điện quang trùng kích, toàn bộ thân hình không ngừng run rẩy. Lực lượng lôi điện cường đại đánh vào mỗi một tế bào trên cơ thể hắn, khiến cho cả người hắn giống như đang đắm chìm vào trong một vùng điện quang, hưởng thụ một thứ cảm giác tê dại, không thể nào quên được.

Nghiêm Lôi Minh cất tiếng cười dài. Cổ tay hắn rung lên, bốn kiện đoản mâu lại sáng lên, từng đạo từng đạo điện quang từ trên đoản mâu không ngừng bắn đi. Chúng vẫn như trước, dễ dàng vượt qua phong tỏa của kiếm hải, hung hăng oanh kích lên thân thể Trịnh Hạo Thiên, khiến cho toàn thân đại bàng phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ ngừng chớp động.

Vân thái thượng trưởng lão cùng La Hổ Tiếu quay sang nhìn nhau. Tên tiểu tử Trịnh Hạo Thiên này, làm sao đột nhiên nhiên trở nên yếu đuối như thế chứ?

"Tiểu tử, ta muốn người vĩnh viễn nhớ kỹ bài học hôm nay." Thanh âm Nghiêm Lôi Minh giống như sấm ổ, ầm ầm vang vọng khắp cả thiên không. Hắn lại vung tay lên, linh thể xa xa chớp lên một cái đã xuất hiện trước người Trịnh Hạo Thiên, đồng thời đưa tay, đâm vào bên trong điện quang, tựa hồ muốn bắt chim đại bàng ở trong đó.

Nhưng đúng vào một khắc này, trong điện quang đột nhiên truyền ra một thành âm lười biếng: "Không tệ, rất thoải mái."

Tiếng cười của Nghiêm Lôi Minh lập tức tắt lịm. Sắc mặt hắn khẽ biến, trong lòng biết không ổn, đang định triệu hồi linh thể thì nhìn thấy, một chiếc cự trảo sắc bén từ trong lôi điện thò ra, chụp chặt lấy cánh tay linh thể.

Tiếp đó, một đạo quang mang kim sắc đột nhiên xuyên thấu qua điện quang quanh người chim đại bàng, hung hăng oanh kích lên linh thể.

Linh thể của Nghiêm Lôi Minh run rẩy kịch liệt, tiếp đó, kim sắc quang mang tràn ra, lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể nó.

"Không...."

Trong tiếng gầm thét bi phẫn mà tuyệt vọng của Nghiêm Lôi Minh, toàn bộ kim quang trên linh thể bùng sáng, bắn ra tứ phía. Mà khi mỗi một phần kim quang biến mất thì linh thể lại nhỏ đi một vòng. Chỉ trong chốc lát, kim quang hoàn toàn tiêu tán, và linh thể cường đại kia cũng hoàn toàn biến mất.

"Oa...."

Nghiêm Lôi Minh phun ra một ngụm máu tươi. Trên mặt hắn đã không còn chút vẻ trào phúng lạnh lùng lúc trước nữa, mà chỉ còn lại một vẻ khủng bố dữ tợn.

Linh thể, đối với một linh giả mà nói, chính là một lực lượng phụ trợ cực kỳ quan trọng.

Muốn ngưng tụ ra một linh thể hoàn toàn không dễ dàng, hơn nữa thời gian ngưng tụ càng lâu, thì thực lực linh thẻ cũng càng mạnh.

Cái linh thể mà Nghiêm Lôi Minh ngưng tụ được này đã có mấy chục năm thời gian. Chỉ tính riêng uy lực linh thể cũng đã bằng một nửa thực lực của hắn rồi. Chỉ là hôm nay không ngờ lại bị Trịnh Hạo Thiên hủy diệt tại đây, tâm huyết mấy chục năm đều mất sạch, hơn nữa một tia thần niệm của hắn bám trên linh thể cũng bị hủy diệt hoàn toàn, đương nhiên là vừa kinh vừa giận rồi.

"Ngươi. ngươi dám hủy diệt linh thể của lão phu."

Điện quang quanh người Trịnh Hạo Thiên sau khi mất đi tiếp viện, liền dần dần tiêu tán, lộ ra thân hình to lớn của đại bàng.

"Nghiêm Lôi Minh, nếu song phương đã giao thủ, chẳng lẽ chỉ có người được sử dụng lôi điện đánh ta, còn ta không được hoàn thủ sao?" Thanh âm lạnh như băng của Trịnh Hạo Thiên vang lên: "May cho ngươi đây không phải là sinh tử chiến đó."

Nghiêm Lôi Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thể nào. Bị lôi điện của ta công kích, làm sao ngươi còn dư lực phản kháng."

Đại bàng ngạo nghễ ngẩng cao đầu, nói: "Hậu duệ thiên bằng, đương nhiên có thể bay lượn trên trời, cho dù là lôi điện thiên nhiên cũng có thể chống đỡ dễ dàng, càng không nói tới chút điện quang nho nhỏ đó."

Lúc xưa, khi Trịnh Hạo Thiên đoạt được truyền thừa tinh huyết thiên bằng, con thiên bằng khổng lồ đó đã để lại cho hắn ấn tượng cực sâu.

Mà chuyện viễn cổ thiên bằng ưa thích nhất chính là xông qua mọi hoàn cảnh hiểm ác trên thế giới này. Cho nên, lực lượng phòng ngự đối với lôi điên đương nhiên phải hơn xa các yêu phách còn lại.

Nghiêm Lôi Minh nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Được, đây chính là ngươi bức ta."

Bốn bàn tay của hắn nắm chặt lại, và trên bốn thanh đoản mâu cũng lập tức bùng lên một vầng quang huy dày đặc, những quang huy này không ngờ lại do từng đạo từng đạo điện quang nhỏ li ti tạo thành. Hắn giơ cao đoản mâu trong tay, tựa hồ muốn ném đi.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, cười lạnh nói: "Có đi mà không có lại thì thật phi lễ. Nghiêm Lôi Minh, ngươi cũng nhận của ta một kiếm."

Trong kiếm hải phía sau lưng hắn đột nhiên sáng lên mãnh liệt.

Chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo quang minh chi kiếm và một đạo hắc ám chi kiếm đột nhiên hiện ra, đồng thời nhanh chóng ngưng hợp thành một.

Một đạo, hai đạo, ba đạo...

Vạn kiếm hợp nhất...

Sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức linh thể, Đây chính là lần đầu tiên hắn thi triển Ngưng Kiếm thuật.

Trong nháy mắt, linh lực xung quanh sôi trào, cuồn cuộn đổ về phía quanh minh cự kiếm khổng lồ sau lưng Trịnh Hạo Thiên.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến đổi, hắn chợt phát hiện, Ngưng Kiếm thuật do mình khống chế tựa hồ đã xảy ra biến đổi kỳ diệu nào đó, hơn nữa, trong lòng hắn còn ẩn ước có một cảm giác run rẩy khó hiểu.

"Không hay." Sắc mặt Vân thái thượng trưởng lão khẽ biến, hắn kiệt lực rống lên: "Hạo Thiên, không thể thi triển Ngưng Kiếm thuật, mau mau thu lại."

La Hổ Tiếu lập tức phản ứng, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, thân hình vừa động một cái đã bay lên giữa không trung, mạnh mẽ xông vào giữa Trịnh Hạo Thiên và Nghiêm Lôi Minh.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến đổi, hắn quát lớn một tiếng, đưa tay điểm một chỉ về phía sau. Kiếm quang đang ngưng luyện giữ hư không lập tức đình chỉ, đồng thời nhanh chóng tiêu tán.

Lúc này, kiếm quang phía sau hắn đã đạt tới một trăm kiếm hợp nhất.

Một thanh cự kiếm khổng lồ phiêu phù trên đỉnh đầu hắn, chớp động quang mang khiến tâm thần người ta phải dao động, tỏa ra uy nghiêm không gì so sánh nổi.

Bách kiếm hộp nhất.

Đây chính là lực lượng mà bách kiếm hợp nhất, không ngờ đã hơn xa vạn kiếm hợp nhất mà hắn có thể khống chế được khi ở thập giai.

Ngưng Kiếm thuật, không ngờ lại có bí mật như vậy. Sau khi trở thành linh giả, uy lực môn kỹ xảo này lại tăng lên đến một mức độ khó tin như thế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK