Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..." Đổng Tân há miệng, vốn đang định tát nước theo mưa, vuốt mông ngựa Trịnh Hạo Thiên mấy câu, thì lời nói chợt nghẹn lại giữa họng, bất kể thế nào cũng không thể nói ra nổi.

Mấp máy một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nói lên lời: "Các hạ là ai?"

Người nọ vênh mặt lên, nói: "Bổn tọa Tề Văn Tài, đến từ Tề gia Thương Khung đại lục."

Sắc mặt mấy người Hổ Bá Thiên lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.

Bọn họ cũng nghĩ giống như Đổng Tân, vốn cho rằng nhân vật anh hùng trong lời đối phương là người từng chiến thắng Hoàng - Trịnh Hạo Thiên. Nhưng không nghĩ tới người này lại phun ra một cái tên lạ hoắc, thật sự là khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ và một chút xấu hổ không nói lên lời.

Thiệu Gia Nghĩa ho khan một tiếng, nói: "Hách Liên Diệc.... Hách Liên Diệc đại đệ tử chưởng giáo đệ nhất giáo phái Cổ Chân giáo trên Thương Khung đại lục."

Tề Văn Tài cười ngạo nghễ, nói: "Không sai, chính là tông sư tương lai và niềm kiêu ngạo của Thương Khung đại lục chúng ta - Hách Liên Diệc đại nhân."

Khóe miệng Hổ Bá Thiên khẽ giật giật, đưa mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên. Hai người cùng thầm nghĩ trong lòng, thật sự là xui xẻo mà.

Bọn họ phát sinh xung đột kịch liệt với người của chưởng giáo chân nhân Cổ Chân giáo, cho nên vừa nghe thấy cái tên này, liền lập tức mất sạch hảo cảm.

Tuy Trịnh Hạo Thiên đã lưu lại một con đường lui, nhưng cái loại cảm tình này lại rất khó thay đổi được.

"Hách Liên Diệc, không sai, Đổng mỗ cũng từng nghe thấy cái tên này." Đổng Tân trầm giọng nói: "nghe nói người này thiên phú dị bẩm, chính là một vị khí sư linh giả ám hệ cường đại. Tu vi bản thân hắn cũng cực cao, hơn nữa bởi vì tu luyện ám hệ công pháp, cho nên hàng phục nuôi dưỡng được mấy con Thiên ma ma vương cường đại. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho thực lực của hắn hơn xa cùng cấp cùng giai, được xưng tụng là nhân vật thiên tài vạn năm khó gặp của Thương Khung đại lục."

Hổ Bá Thiên do dự một chút, nói: "Đổng huynh, người này tiến vào chiến trường linh giả khi nào, vì sao Hổ mỗ lại chưa từng nghe thấy."

Tề Văn Tài sắc mặt khẽ biến, hắn cũng không biết Hổ Bá Thiên đang nói thật, còn tưởng hắn cố ý nói vậy, để khinh rẻ mình.

Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn đã lạnh như băng, nói: "Tiểu bối vô tri."

Sắc mặt Hổ Bá Thiên trầm xuống, nói: "Ngươi bất quá chỉ là linh giả ba sao mà thôi, thế nào, chẳng lẽ muốn khiêu chiến Hổ mỗ hay sao?"

Tề Văn Tài nhìn ấn ký bốn sao trên mu bàn tay Hổ Bá Thiên, ánh mắt không khỏi mơ hồ bất định. Hắn cả giận hừ một tiếng, nói: "Ngươi dám vũ nhục đại đệ tử chưởng giáo Cổ Chân giáo, tất sẽ có người tìm ngươi tính sổ." Dứt lời, hắn đã phất tay áo, xoay người rời đi.

Hổ Bá Thiên cười gằn một tiếng, nói: "Cái loại chẳng ra gì."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút lo âu. Vụ xung đột này thật sự là quá vớ vẩn. Tuy song phương không thật sự động thủ, nhưng cũng khiến tâm tình đang tốt đẹp của mọi người mất sạch.

Đổng Tân khẽ lắc đầu: "Hổ huynh, Hách Liên Diệc này một năm trước mới tiến vào chiến trường linh giả. Hắc hắc, khi đó ngươi đã bị đưa lên liệp sát bảng, một mực tử chiến với liệp sát giả ở bên ngoài, đương nhiên không thể biết việc này rồi."

Hổ Bá Thiên thu liễm lại tâm thần, nói: "Nếu Hách Liên Diệc là khí sư linh giả hắc ám hệ, vậy sao lại chạy tới chiến trường linh giả này, chẳng lẽ Cổ Chân giáo yên tâm được sao?"

Khí sư linh giả ở trong nhân tộc có địa vị hơn xa luyện yêu linh giả. Hơn nữa, bọn họ bình thường đều lựa chọn con đường phụ tu, vì môn phái và thế lực mình phụ thuộc mà cung cấp trợ lực cuồn cuộn không ngừng.

Một siêu cấp đại môn phái giống như Cổ Chân giáo, vấn đề quản chế đối với khi sư linh giả không thể nghi ngờ là rất nghiêm ngặt. Cho dù khí sư linh giả bình thường có muốn tiến vào chiến trường linh giả, chỉ sợ cũng không được phép.

Đổng Tân cười khổ một itêngs, nói: "Hổ huynh, nếu như người biết được chiến tích của hắn, thì sẽ không thấy kỳ lạ nữa đâu."

Hổ Bá Thiên trong lòng rùng mình, nói: "Chiến tích của hắn chẳng lẽ so với Hoàng còn chói mắt hơn sao?"

Đổng Tân do dự trong chốc lát, nói: "Tuy vẫn kém hơn Hoàng, nhưng cũng rất kinh người." Hắn dừng lại một chút, nói: "Người này sau khi tiến vào chiến trường linh giả, chỉ dùng nửa năm thời gian đã tấn chức tới năm sao. So với kim cương Hoàng cũng chỉ kém một tháng thời gian mà thôi. Hắc hắc, kỳ thật, trước khi kim cương chiến thần Hoàng xuất hiện, Hách Liên Diệc mới là trọng điểm bàn luận của nhân tộc chúng ta và các chủng tộc còn lại...."

Thiệu Gia Nghĩa chậm rãi nói: "Đổng huynh nói không sai. Nếu người vừa rồi là linh giả Thương Khung đại lục, tôn sùng Hách Liên Diệc cũng là chuyện đương nhiên. Hắc hắc, nhìn thấy chiến thần Hoàng đoạt mất danh tiếng của Hách Liên Diệc, liền không nhịn được nhảy ra."

Sắc mặt Hổ Bá Thiên có chút ngưng trọng, nói: "Trong vòng nửa năm tấn chúc năm sao, thực lực thế này quả thật không phải bình thường. Người này đích xác có tư cách khiêu chiến Hoàng."

Thiệu Gia Nghĩa than nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật, trong vòng mười năm trở lại đây, thiên tài trong các tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Sau khi tiến vào chiến trường có tốc độ tấn cấp nhanh cũng có khối người. Chỉ là, sau khi Hoàng xuất hiện, liền che lấp đi quang mang của người khác." Hắn hơi dừng lại một chút, cảm khái vô vàn, nói: "Điều khiến người ta nhắc tới Hoàng nhiều nhất không phải là tốc độ tấn cấp của hắn, mà là đảm lượng mới năm sao đã tiến vào Vô Biên Sa Hả thí luyện. Chỉ cần một điểm này, đã khiến hắn bỏ rớt Hách Liên Diệc cùng cường giả trẻ tuổi trong các tộc lại rồi."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng dậy sóng, hắn trầm giọng nói: "Thiệu huynh, Vô Biên Sa Hải ở nơi nào?"

Trong ngọc thạch mà Dương Đông Thắng cho hắn tuy có ghi chép rất nhiều hiểm địa trong chiến trường, trong đó cũng có Vô Biên Sa Hải, nhưng phạm vi địa đồ trong ngọc thạch lại không được lớn lắm. Mặc dù hắn có biết tên, nhưng cũng không biết địa điểm cụ thể.

Đương nhiên, đây không phải là Dương Đông Thắng sơ suất, mà là vì vị linh giả chín sao này như thế nào cũng không nghĩ tới, Trịnh Hạo Thiên khi ở một sao đã có đảm lượng tiến vào hiểm địa rồi.

Thiệu Gia Nghĩa chỉ về phương xa, nói: "Vô Biên Sa Hải ở phía tây doanh dịa chúng ta. Bất quá, khoảng cách lại quá xa. Nếu muốn đi tới đó, cho dù không ngừng xé rách không gian cũng phải mất trên dưới một tháng thời gian."

Đổng Tân trong lòng khẽ động, nói: "Trịnh huynh, ngươi hỏi cái này làm chi, không phải cũng muốn tiến vào Vô Biên Sa Hải chứ."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nhưng trong lại hạ quyết tâm.

Nếu Hoàng cũng có đảm lượng tiến vào Vô Biên Sa Hải, thì hắn có gì phải sợ hãi. Nếu ngay cả cửa ải này cũng không thể qua được, sau này hắn căn bản không có tư cách làm đối thủ của Hoàng.

Sắc mặt Đổng Tân và Thiệu Gia Nghĩa đều khẽ biến. Bọn họ cũng không phải lính mới vừa tiến vào chiến trường, đương nhiên hiểu được Vô Biên Sa Hải đáng sợ tới mức nào.

Đây chính là một cấm địa đủ khiến linh giả bình thường vừa thấy tên cũng phải biến sắc.

Trừ một số rất ít linh giả tối cường đại ra, căn bản không ai có thể ra vào sa hải tùy ý, tự nhiên.

Trịnh Hạo Thiên mặc dù là tuyệt đại thiên tài của Phiêu Miễu đại lục, nhưng lại không phải là cường giả chín sao đã thành danh từ lâu. Nếu muốn tiến vào sa hải, đây chẳng phải là tự tìm được chết sao.

"Hiền đệ, ngươi muốn tiến vào sa hải thí luyện ta không phải đối." Hổ Bá Thiên trầm giọng nói: "Bất quá, trước khi tiến vào, ngu huynh hy vọng ngươi làm một chuyện."

Trịnh Hạo Thiên hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"

"Cấp bậc." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Chỉ cần ngươi có thể đề thăng cấp bậc tới năm sao, vậy ta sẽ không phản đối nữa."

Đổng Tân cùng Thiệu Gia Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự run động và kinh ngạc trong lòng đối phương.

Hổ Bá Thiên không ngờ lại tin tưởng vào Trịnh Hạo Thiên như vậy. Cho dù hắn muốn tiến vào địa phương nguy hiểm như thế cũng không hề ngăn trở, mà chỉ đưa ra một yêu cầu dễ dàng mà Trịnh Hạo Thiên gần như nhất định có thể hoàn thành được.

Khẽ mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên nói: "Hổ đại ca yên tâm, tiểu đệ cũng không phải người lỗ mãng. Hơn nữa...." Hắn nói với giọng đầy thâm ý: "Năm tháng năm sao ư? Hắc hắc, thật ra tiểu đệ còn dang muốn thử xem, xem có thể đạt tới năm sao trong thời hạn này hay không."

Sắc mặt Đổng Tân và Thiệu Gia Nghĩa đều khẽ biến, kinh hãi nhìn về phí Trịnh Hạo Thiên.

Năm sao, trong toàn bộ chiến trường cũng xem như nhân vật tinh anh tuyệt đối rồi.

Sau khi bọn họ tiến vào chiến trường giả, vẫn hành động hết sức cẩn thận, phải trải qua mười năm, thậm chí là mấy chục năm thời gian mới có thể trở thành một linh giả ba sao.

Giống như Hổ Bá Thiên, có thể trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã trở thành bốn sao, ở trong toàn bộ nhân tộc cũng có thể xem là người nổi bật rồi. Hơn nữa, Hổ Bá Thiên là còn phải nhờ vào đám liệp sát giả. Nếu không phải có đám liệp sát giả cường đại chuyên môn tìm tới cửa, có lẽ hắn còn chưa đạt tới cấp bậc ba sao ấy chú.

Trịnh Hạo Thiên chưa tiến vào chiến trường, nhưng tin tức của hắn đã bị khắp nơi chú ý, chứng tỏ hắn cũng không phải là linh giả bình thường.

Nhưng nhìn biểu hiện của hắn sau khi tiến vào chiến trường, muốn nói có thể đạt tới cấp bậc năm sao trong vòng năm tháng, e rằng có chút quá sức rồi.

Ho khan một tiếng, Đổng Tân nói: "Trịnh huynh, kỳ thật, chúng ta hoàn toàn không cần phải tranh đoạt chút hư danh này. Theo ta được biết, trong các đại linh giả tông sư hiện giở của các tốc, cũng có một số cường giả sinh sau vượt trước. Hơn nữa...." Hắn hơi dự một chút, nói: "Trịnh huynh đã lãng phí một tháng thời gian rồi, vị tất đã đuổi kịp được."

Trịnh Hạo Thiên mất không đến một tháng đã trở thành linh giả một sao, cái tốc độ này vô luận có ở đâu cũng được gọi là thiên tài rồi. Chỉ đáng tiếc là, kim cương chiến thần Hoàng chỉ dùng mười ngày thời gian ngắn ngủi đã tấn chức một sao, chênh lệch giữa song phương quá rõ ràng. Đổng Tân không đánh giá cao hắn cũng là chuyện đương nhiên rồi.

Khẽ gật đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Đa tạ Đổng huynh, bất quá tiểu đệ vẫn muốn thử một chút, nếu không e rằng sẽ hối hận cả đời." Nguồn: http://truyenfull.vn

Đổng Tân nhíu mày, nói: "Trịnh huynh có điều không biết, kỳ thật, thực lực của Hoàng và Hách Liên Diệc đã sớm vượt xa linh giả bình thường. Nhưng bọn hắn vẫn phải mất ít nhất năm tháng thời gian mới có thể tấn chức năm sao đó. Ngươi có biết vì sao không?"

Trịnh Hạo Thiên nghiêm mặt, nói: "Xin Đổng huynh chỉ giáo."

"Bởi vì vận khí." Đổng Tân trầm giọng nói: "Muốn trở thành năm sao, nhất định phải giết mười tên linh giả dị tộc bốn sao trở lên. Nhưng ngươi nếu muốn tìm được đủ mười tên trong mấy tháng, lại chẳng phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, Hoàng, Hách Liên Diệc hẳn đều là một mình độc hành, không hề dựa vào lực lượng chugnr tộc hay môn phái. Cho nên, trừ phải có thực lực ra, muốn làm được điều này cũng phải cực kỳ may mắn."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, thoáng gật đầu.

Tiến vào chiến trường nửa tháng, hắn đã nhìn thấy trên cơ bản đều là linh giả ba sao hoặc là thấp hơn. Về phần linh giả bốn sao chân chính thì chỉ có hai vị mà thôi. Đó chính là Hổ Bá Thiên và Hách Minh.

Về phần dị tộc bốn sao, trừ địa ma vị đám yêu tộc linh giả vây dánh đến chết và nhân mã linh giả, hắn còn chưa thấy được bóng dáng kẻ thứ ba...

Hắn khẽ thở dài một tiếng, muốn bằng vào thực lực một người, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi tìm được mười tên linh giả bốn sao, quả thật không phải dễ dàng.

"Hách đạo trưởng, chính là bọn hắn sỉ nhục Hách Liên huynh."

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến tai mọi người. Mấy người Trịnh Hạo Thiên quay đầu nhìn lại, sắc mặt hắn và Hổ Bá Thiên lập tức trở nên cổ quái và chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK