Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng cỗ nhiệt lưu bất bình thường từ từ ngưng tụ lại ở trong đan điền của Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa dần dần hình thành một quái thú rất đặc đặc biệt.

Đây là một con chim diễm lệ, toàn thân nó giống như là một đám lửa cháy rừng rực, không ngừng nhảy nhót. Hai cánh của nó kịch liệt vung vẩy, mỗi một lần vung vẩy đều phóng thích ra lực lượng mênh mông và cường đại.

Loại lực lượng này đã hơn xa cực hạn của một tu luyện giả, cho dù là một vị cường giả linh thể bình thường ở trước mặt lực lượng này cũng chỉ có nước bỏ chạy chối chết.

Nhưng, đan điền của Trịnh Hạo Thiên lại giống như là một cái động sâu không đáy, bất kể là lực lượng mà con chim lớn này phóng thích ra cường đại như thế nào, thủy chung vẫn không thể lấp đầy nó, thậm chí ngay cả một chút hiện tượng cũng không có.

Dần dần, con chim khổng lồ này từ từ thành hình, nó ngước nhìn xung quanh một hồi lâu, đột nhiên hót dài.

Tiếng hót dài này tràn ngập một vẻ uy nghiêm không thể hình dung, vào thời khắc mà thanh âm của nó vang lên, bốn yêu phách vốn ở trong đan điền của Trịnh Hạo Thiên từ trước đều thân bất do kỷ mà nằm rạp xuống. Tuy bọn chúng đều phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bản thân không hề cam tâm khuất phục cỗ uy áp này, nhưng thân thể của chúng lại tự làm ra sự lựa chọn trung thực nhất.

Ở dưới cỗ áp lực này, bọn chúng căn bản không có năng lực để đối khống, trừ liều chết rồi toi mạng ra, cũng chỉ có một con đường thần phục.

Đây chính là uy áp trời sinh đã có của tồn tại cao giao đối với sinh vật cấp thấp, giống như trực tiếp khắc sâu vào ở trong truyền thừa và tinh huyết của chúng vậy, khiến chúng thể nào phản kháng được.

Có điều, Trịnh Hạo Thiên lại không biết những gì đang xảy ra, hắn lúc này tuy dưới sự thủ hộ của đan điền chi lực và quang ám chi lực mà giữ được tính mạng, nhưng lâm vào trong trong trạng thái hôn mê. Dưới loại tình huống này, trong lòng hắn trừ xoay chuyển ý nghĩ không cam lòng ra thì cũng không thể quan chú được gì khác.

Cho nên, hắn không biết rằng, trong quá trình con chim khồng lồ này hình thành, đã phóng thích ra năng lượng to lớn không gì sánh được, mà năng lượng này, ngoại trừ đại bộ phận bị đan điền giống như là không đáy hấp nạp ra, chỗ còn lại đều khoách tán trong thân thể của hắn.

Dưới sự trùng kích và tưới tắm của loại lực lượng này, nhục thể của hắn đã phát sinh một số thay đổi vi diệu, mà trực quan nhất trong đó chính là chân khí của hắn đột nhiên tăng mạnh, đã đạt tới một độ cao mới.

Đương nhiên, trừ điều này ra, hắn cũng đạt được một số năng lực bất ngờ. Chỉ là những năng lực này, hắn hiện tại vẫn chưa cảm thấy và phát hiện ra được, chỉ có đợi hắn từ từ tìm tòi, từ từ thích ứng, mới có thể thể hiện và vận dụng ra được những năng lực này.

Dần dần, hô hấp của Trịnh Hạo Thiên bình ổn trở lại, hắn cứ vậy rơi vào trong hôn mê sâu trong biển lửa nham thạch nóng rực.

Nếu như là trước kia, cho dù là thực lực của Trịnh Hạo Thiên có cường đại hơn gấp bội cũng tiệt nhiên không dám ngủ trong hoàn cảnh ác liệt như thế này.

Bởi vì năng lực của nhân loại trong lúc ngủ và lúc tỉnh khác nhau rất nhiều, hắn nếu như là lúc tỉnh, cho dù là không vận dụng Thủy quang tráo cũng có thể sinh tồn trong loại nhiệt lưu này một đoạn thời gian ngắn.

Mà lúc này, Thủy quang tráo ở trên người Trịnh Hạo Thiên đã bị lửa của phượng hoàng phá trừ, tuy cỗ hỏa diễm này không làm tan chảy toàn bộ Thủy quang tráo, nhưng đã làm rách ra một cái lỗ rất lớn, mà cái lỗ này không thể nào ngăn được sự xâm nhập của sóng nhiệt trong biển lửa.

Nhưng, chuyện khiến người ta còn kinh ngạc hơn nữa đã phát sinh rồi.

Sóng nhiệt nóng rực đó khi tiếp xúc với da thịt của Trịnh Hạo Thiên, không mang lại cho hắn bất kỳ sự thương hại nào.

Lúc này, da thịt của Trịnh Hạo Thiên dưới sự tẩy rửa của sóng nhiệt, không những không bị rách nát nhăn nheo, ngược lại còn biết thành càng lúc càng non mềm hơn.

Ở sâu dưới lòng đây chính là nơi mà hỏa diễm hội tụ

Ở nơi này, trừ hỏa linh nhất tộc có thể sinh tồn trong khoảng thời gian dài ra, cũng không còn có thần tộc nào khác có thể làm được vậy.

Nhưng, Trịnh Hạo Thiên lúc này lại lặng lẽ nằm ở sâu trong lửa, nhiệt lưu từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn chảy tới không ngừng ùa vào trong cơ thể hắn. Mà thân thể của hắn lại cứ vậy không ngừng hấp thu, hóa những lực lượng này thành của mình.

Cũng không biết là qua bao lâu, Trịnh Hạo Thiên thở hắt ra một hơi, hai mắt của hắn khẽ động đậy, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

Sau khi thần trí khôi phục, cảm giác đầu tiên của hắn chính là sảng khoái.

Một loại cảm giác thoải mái vô cùng, giống như là sau khi tắm mình trong nước nóng, có thể xua đuổi tất cả cảm giác mệt mỏi cự nhọc đi vậy.

Mơ mơ hồ hồ, hắn mở hai mắt, sau đó lại bị những gì xảy ra ở trước mắt dọa cho giật bắn mình.

Hắn không ngờ lại nằm trong biển lửa nham thạch, lọt sâu vào trong mắt không ngờ là một màu đỏ rực rỡ vô cùng.

Từng cỗ nhiệt lưu to lớn tẩy rửa thân thể của hắn, nhưng bởi vì quanh người có Thủy quang tráo đã bị tàn phá thủ hộ, cho nên hắn chỉ cảm thấy độ nóng của sáng lửa tới từ trước mặt.

Nhưng cho dù là chỉ với nhiệt độ ở trước mắt, đã khiến cho hắn cảm thấy một loại khoái cảm không thể hình dung.

Trong lòng hắn nhanh chóng chuyển động, hắn lập tức nhớ lại những gì đã phát sinh trước khi mình hôn mê.

Lúc đó, hắn đã không thể nào chịu được sự đau đớn do bị lửa của phượng hoàng thiêu đốt linh hồn, cho nên kết quả duy nhất của hắn chỉ có thể là hôn mê.

Hắn đã tự cho rằng mình chắc chắn phải chết, tuyệt đối không có khả năng sống sót. Nhưng, lúc này hắn lại vẫn sống sờ sờ, hơn nữa còn sống trong một vùng biển lửa nham thạch to lớn.

Chớp chớp mắt, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng xác định, hắn chưa biến thành hỏa linh nhất tộc. Đã như vậy, vì sao hắn lại không sợ mảng sóng nhiệt này, mà ngược lại ở sâu trong lòng còn có một loại khát vọng cường liệt.

Khoái cảm từ trước ngực truyền tới không ngừng trùng kích thần kinh của hắn, Trịnh Hạo Thiên sau khi hơi do dự một chút, cuối cùng cũng phát tay, thu Thủy quang tráo đã bị tàn phá lại.

Vào sát na mà kiện bảo vật này được thu lại, sóng nhiệt ở xung quanh lập tức không còn bị phong tỏa mà ùn ùn lao tới. Mỗi một tấc da thịt trên người Trịnh Hạo Thiên dưới sự xâm tập của sóng nhiệt, giống như tùy thời đều có thể bị thiêu đốt sạch sẽ. Nhưng, trên mặt hắn lúc này lại lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng và vui mừng.

Những sóng nhiệt này không ngừng gột rửa, không những không tạo thành bất kỳ sự khó chịu nào cho thân thể hắn, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy vui vẻ và sáng khoái dị thường.

Một hồi lâu sau, hắn lắc lắc đầu, cường hành thu liễm loại cảm giác khoái nhạc này lại. Có điều, hắn vẫn không rời khỏi vùng địa tâm này, mà lại vấn khởi chân khí và linh lực ở dưới đáy biển.

Linh lực của hắn so với trước kia, không những không có biến hóa đặc thù gì, vẫn là quang ám tương dung, bổ trợ cho nhau. Nhưng khi Trịnh Hạo Thiên bắt đầu vận chuyển chân khí, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ kinh hỉ tới cực độ.

Chỉ khẽ động niệm, chân khí trong đan điền lập tức cuồn cuồn ùa ra. Sự cường đại của những chân khí này tuyệt đối hơn xa trước kia, đặc biệt là tốc độ lưu động của chân khí, càng đạt tới một độ cao không thể tưởng tượng nổi.

Con ngươi của Trịnh Hạo Thiên không ngừng chuyển động, hắn rất muốn biết sau khi mình hôn mê, thân thể rốt cuộc đã phát sinh biến cố gì, cho nên mới khiến hắn có dạng đề cao bất khả tư nghị như vậy. Nhưng mặc cho hắn cố nhớ như thế nào, trong đầu lại thủy chung vẫn trống rỗng, không phát hiện ra một thứ gì hữu dụng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau một lúc lâu, hắn bất lực thở dài một tiếng, thu liễm tâm tình đang nổi sóng, lại một lần nữa vận chuyển chân khí.

Lần này, hắn đã có phòng bị, cho nên lúc vận chuyển chân khí đặc biệt bảo lưu mấy phần. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cảm thấy một cách rõ ràng rằng chân khí của mình tựa hồ như đã phát sinh thay đổi rất lớn so với trước kia.

Loại thay đổi này giống như là một trời một vực vậy, căn bản là không thể nào so sánh được.

Trong lòng đột nhiên rúng động, trong mắt hắn lấp lánh linh quang, liếc một cái lên cơ thể mình.

Sau đó, cả thân thể của hắn đều run lên.

Trên người hắn, không ngờ lại có thêm cả mười tầng quầng sáng.

Hơn nữa những quầng sáng này không phải là lờ mờ tản mát, mà kiên cố vạn phần, giống như là sắt thép đúc thành vậy.

Loại hiện tượng này, chỉ có thể chứng tỏ một chuyện. Đó chính là thực lực chân khí của Trịnh Hạo Thiên đã bước qua cửu giai đỉnh phong, không những tấn cấp lên thập giai, mà còn là thập giai đỉnh phong.

Mình chỉ cần nỗ lực thêm một chút là có thể vượt qua cực hạn, trở thành linh thể rồi.

Trịnh Hạo Thiên thở phì phò, tuy trước đó đã mơ hồ có một tia dự cảm, nhưng khi thật sự phát hiện ra cảnh này, hắn vẫn khó mà khắc chế được mình.

Thập giai, hơn nữa còn là thập giai đỉnh phong.

Hắn không ngờ trong bất chi bất giác đã trèo lên tới cảnh giới này.

Nếu như so sánh, cho dù là Hoàng cũng không có kỳ ngộ lớn như thế này.

Dần dần, trong lòng hắn bình tĩnh lại, thần niệm lại một lần nữa vòng quanh thân thể để tìm kiếm.

Lần tấn thăng này so với đề thăng dựa vào lực lượng của trận đồ lần trước còn cổ quái hơn, hắn đương nhiên không dám lơ là chút nào. Hắn cần phải kiếm tra kỹ càng một lượt, xem xem trên người mình liệu có tồn tại ẩn hoạn gì không.

Thần niệm lướt qua từng tấc trên cơ thể, trong lòng hắn càng lúc càng kinh ngạc.

Bởi vì hắn cảm ứng thấy, trên người mình khẳng định đã phát sinh một loại biến hóa huyền diệu, khiến cho thân thể của hắn trở nên rất cổ quái, từ đó mà giống như là hỏa linh nhất tộc, không còn sợ hãi liệt hỏa rừng rực nữa.

Thần niệm tiếp tục quét tìm, từ bên ngoài da thịt tới mỗi một khúc xương.

Hắn đã khá là quen thuộc với thân thể của mình, cho nên quá trình này không kéo dài quá lâu. Nhưng khi thần niệm của hắn quét tới đan điền, cả người đột ngột cứng đờ.

Bởi vì, hắn đột nhiên phát hiện, yêu phách ở bên trong đan điền của mình không ngờ không phải là bốn con nữa mà là năm con.

Trừ cuồng bạo hùng vương, kim cương, ngư nhân và đại bằng điểu ra, còn có một chim khổng lồ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nữa.

Nó đang lặng lẽ nằm trong một góc đan điều, nhưng từ trên thân thể của nó, lại phóng thích ra khí tức vương giả cường liệt.

Giống như là cảm ứng được ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên, nó chậm rãi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, hoàn toàn để lộ ra thân thể khổng lồ của mình ở trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK