Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giết!"

Theo một tiếng quát lớn của Dư Uy Hoa, lại một con ma vương bị Phiên Giang Đảo Hải côn đánh cho lăn quay ra đất

Mấy trăm đạo kiếm quang lập tức xuyên thủng qua thân thể con ma vương này, để lại trên người nó vô sô vết thương. Bất quá, con ma vương này rõ ràng không phải tầm thường, cho dù bị trọng thương như vậy vẫn nhảy dựng lên, ngoan cố chống cự.

Đến lúc này, tốc độ của nó đã phát huy tới cực hạn, không ngờ có thể đánh ra một lỗ hổng trong kiếm hải, tựa hồ có thể thoát ra khỏi phạm vi kiếm hải bao phủ bất cứ lúc này.

Nhưng đúng vào lúc này, một thanh loan đạo hắc ắc phảng phất như đột nhiên hiện ra từ giữa hư không, hung hăng chém lên thân thể nó.

Ma vương phát ra một tiếng kêu thê thảm. Nó trân trối nhìn chằm chằm thanh loan đao, trong ánh mắt tràn ngập một sự khiếp sợ không cách nào hình dung được. Toàn bộ lực lượng trên người nó phảng phất như bị rút sạch trong nháy mắt, mềm nhũn nằm vật trên mặt đất. Tiếp đó, thân thể Mộng Yểm hóa thành một đám hắc vụ, nhanh chóng bao phủ thân thể con ma vương lại.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên trong kiếm trận lẳng lặng đứng nhìn, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui vẻ.

Cảnh tượng như vậy bọn họ đã nhìn qua không ít, phàm là ma vương bị mất đi phần lớn lực lượng, bị hắc vụ do Mộng Yểm biến thành bao phủ, chỉ trong một khoảng thời gian đều sẽ mất lực lượng chống cự, trở thành khôi lỗi bị Mộng Yểm khống chế.

Đối với năng lực này của Mộng Yểm, tất cả mọi người đều hâm mộ vạn phần. Nhưng bọn hắn cũng biết, đây là thiên phú năng lực của Mộng Yểm, trừ bỏ chủng tộc này ra, những chủng tộc còn lại cho dù có muốn khống chế nhiều ma vương như vậy, cũng tuyệt đối là chuyện không thể.

Từ thời điểm khi bọn họ tiến vào Thiên ma giới đến giờ, đã trôi qua được năm ngày rồi.

Nhưng chỉ trong năm ngày này, trên người bọn họ đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Sự lo lắng bất an lúc đầu đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, mà thay vào đó là một sự hứng khởi, nhiệt tình tìm kiếm, vây bắt ma vương.

Trong năm ngày ngắn ngủi, bọn họ chi sử dụng một bài duy nhất, lợi dụng lòng tham của Thiên ma, dụ tới hơn mười con ma vương cường đại.

Những con ma vương này có mạnh có yếu, có ít có nhiều.

Nhưng con ma vương mà bọn họ đang vây công lúc này, không thể nghi ngờ chính là một trong những con cường đại nhất.

Đây là một con ma vương độc hành. Nó thậm chí còn suýt chạy thoát khỏi vòng vây của mọi người. Nhưng cũng may mà thanh loan đao trong tay ma vương biến dị ảo diệu vô song, đối với ma vương lại càng có năng lực khắc chế đặc biệt, ở thởi khắc mấu chốt nhất chém xuống một đạo, cuối cùng thuận lợi bắt được con ma vương cường đại này.

Thở ra một hơi thật dài, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nói: "Các vị, thụ hoach của chúng ta đã không ít rồi."

Dư Uy Hoa sửng sốt nói: "Hạo Thiên, ngươi định trở về ư?"

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Chẳng biết tại sao, trong lòng ta càng lúc càng bất an, tựa hồ có chuyện gì đó rất đáng sợ sắp phát sinh, cho nên...

Dư Uy Hoa không cho là đúng, nói: "Hạo Thiên ngươi lo lắng cái gì, chỉ dựa vào mấy người chúng ta liên thủ, cho dù là đại ma vương cũng có thể liều chết một trận, chẳng lẽ lại sợ những con ma vương nho nhỏ này hay sao?"

Trịnh Hạo Thiên cưởi khổ một tiếng, nói: " Uy Hoa, con đại ma vương kia bị trấn áp nhiều năm hơn nữa rõ ràng là bị vây khốn trong cấm chế nào đó, một thân thực lực phát huy được mấy thành? Nhưng cho dù như thế, hắn cũng không bị chúng ta giết chết, mà là tự bạo bỏ mình. Hắc hắc, nếu thật sự gặp được một đại ma vương ở đây, chỉ sợ chúng ta lành ít dữ nhiều rồi."

Dư Uy Hoa lắc đầu quầy quậy. Hắn vỗ ngực, hào khí tận trời, nói: "Hạo Thiên, trước kia chúng ta còn chưa tấn chức linh thể. Nhưng hiện tại chúng ta đều là cường giả linh thể. nếu gặp lại cái đầu lâu kia, nhất định có thể đánh thắng hắn."

Đôi mắt đẹp của Cừu Hinh Dư khẽ đảo quanh một vòng, trầm giọng nói: "Dư sư huynh, Hạo Thiên nói đúng đó. Ta cũng cảm ứng được nguy hiểm sắp tới gần." Nàng hơi dừng lại một chút, nói: "Nơi này dù sao cũng là Thiên ma giới, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Dư Uy Hoa gãi gãi da đầu, theo thói quen nhìn về phía Lâm Đình.

Lâm Đình trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Chúng ta đã bắt được hơn mười con ma vương, cho dù mỗi người hai còn cũng thừa rồi. Nếu Hạo Thiên và Cừu sư muội đều cảm nhận được nguy hiểm, vậy chúng ta tạm thời trở về."

Dư Uy Hoa bất mãn lầu bầu hai câu. Bất quá, hắn cũng biết. Mọi người sở dĩ có thể tung hoành tứ phương trong Thiên ma giới như vậy, phần lớn là do công lao của Vạn Kiếm quyết và Mộng Yểm.

Nếu bọn họ đã quyết định trở về, thì hắn có phản đối cũng chẳng làm gì được.

"Hống...."

Bỗng nhiên, xa xa chợt vang lên một tiếng hống hung lệ, nóng nảy, đồng thời dùng một tốc độ cực nhanh lao tới.

Hai hàng lông mày của mọi người thoáng nhướng lên. Sau khi nghe được thanh âm này, ngay cả trái tim của bọn hắn cũng không nhịn được mà thót lên.

Một đạo quang trụ hắc sắc khổng lồ từ đằng xa lóe lên. Nó một đường lao tới, hùng hổ, thế không thể đỡ. Phàm là những ma đầu vô tình cản đường nó, vô luận là tiểu gia hỏa nhất giai hay là ma đầu thập giai đỉnh phong, đều bị đạo quang trụ này đánh cho nát bét.

Đáng thương cho mấy con ma đầu xui xẻo, thân thể vừa võ nát lập tức bị dám ma đầu xung quanh tranh nhau xâu xé, ngay cả một mầu vụn cũng không còn.

Đây chính là sự tàn nhẫn của Thiên ma giới, cũng là hình ảnh chân thực nhất. Một khi mất đi lực lượng, thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm

Quang trụ hắc sắc cũng không hề dừng lại, mà một đường thẳng tắp vọt về phía mấy người Trịnh Hạo Thiên.

"Ầm..."

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, đạo quang trụ cuối cùng cũng dừng lại.

Nhưng lực lượng cường đại đến khó tin kia cũng khiến cho thế giới kiếm hải sụp đổ, trong khoảnh khắc, thân hình mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức hiện ra.

Quang trụ chợt biến mất, một cự nhân dáng người khôi ngô cao lớn chợt xuất hiện trước mặt mọi người.

Hắn lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt khẽ lướt qua con ma vương đã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh và Mộng Yểm.

Tiếp đó: "Hống hống...." Một tiếng rống phẫn nộ tới cực điểm bạo phát. "Nhân loại, các ngươi dám làm càn ở Thiên ma giới như vậy, bắt đi bao nhiêu vương giả của tộc ta. Ta nhất định phải rút gân lột da các ngươi, lóc xương lấy tủy, cho các ngươi chết không được tử tế."

Mộng Yểm lười biếng vặn lưng một cái, nó đưa tay điểm một chỉ, đám hắc khí lập tức thu liễm lại, quay về phía Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái.

Trịnh Hạo Thiên vỗ tay lên Ôn Dưỡng hồ lô, một tia bạch quang lập tức bay ra, cuốn lấy con ma vương đang nằm trên mặt đấy rồi hút vào trong hồ lô.

Con ma vương hình dáng cự nhân mặt mày âm trầm nhìn bọn họ, trong con ngươi nhảy nhót một ngọn lửa gần như thực chất.

"Mộng Yểm, ngươi thân là một thành viên tộc ta, lại trợ trụ vi ngược, ma thần đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thanh âm giống như phát thệ vang vọng khắp cả không gian. Đạo thanh âm này phảng phất như ẩn chứa một ma lực nào đó, khiến tâm thần người ta phải dao động.

Nhưng Mộng Yểm lại tình bơ như không, ngoáy ngoáy tai, cười nhạo: "Ta không biết ngươi là thủ hạ của ma thần đại nhân nào, nhưng ngươi vẫn chỉ là một ma vương mà thôi. Đứng trước mặt ta, cũng không cần lôi cái trò vặt đó ra làm gì. Chẳng lẽ ngươi đã quên, bộ tộc Mộng Yểm am hiểu nhất là cái gì hả?"

Ma vương cự nhân gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình của hắn lập tức bành trướng lên, chỉ trong nháy mắt đã lớn gấp đôi. Đồng thời bàn tay hắn vừa lật, một chiếc xa luân khổng lồ hắc sắc đã xuất hiện trên hai tay hắn, đồng thời hung hăng đập tới.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên bề ngoài thì tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng lại hơi căng thẳng.

Ma thần..

Tên ma vương cự nhân vừa mới xuất hiện này không ngờ lại đề cập tới ma thần.

Đây chính là cường giả cường đại nhất trong Thiên ma giới. Nghe nói mỗi một vị ma thần đều có thực lực không thua gì những tông sư cường đại nhất các tộc trong Đại Linh giới.

Tuy mấy người bọn họ đã thành công tấn chức linh giả, nhưng nếu thật sự kiến ma thần chú ý tới, thì cho dù có trăm cái mạng cũng không đủ xài.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức hiểu được, hành tung của mình đã bại lộ.

Năm ngày thời gian, bắt được hơn mười con ma vương cường đại. Tổn thất như vậy đối với toàn bộ Thiên ma giới đương nhiên là nhỏ bé, không đáng kể.

Nhưng đối với một vị ma thần, nắm giữ trong tay một lãnh thổ quốc gia mà nói, lại có thể ẩn ước cảm giác được một tia bất thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Tuy ma thần đại nhân không thể nào tự mình tra xét nguyên nhân, nhưng phái một thủ hạ tới, lại không có bất cứ vấn đề gì.

Hơn nữa, từ khí tức cường đại trên người con ma vương này, gần như có thể so sánh với con đại ma vương bán tàn phế trong Tiểu Linh giới rồi. Nó tuyệt đối là một kình địch cường đại nhất.

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ không hẹn mà cùng hạ quyết định.

Dư Uy Hoa điên cuồng hét liên một tiếng, Phiên Giang Đảo Hải côn trong tay đột nhiên biến lớn, một côn đập tới, ngạnh kháng cự luân của ma vương cự nhân.

Nhưng lực lượng trên cự luân không ngờ lại lớn tới mức không tưởng tượng nổi. Cho dù là một thân man lực của Dư Uy Hoa cũng không thể chống đỡ. Hắn hừ nhẹ một tiếng, cả người không ngờ lập tức bắn ngược về phía sau.

Ma vương cự nhân thoáng ngây người, ngạc nhiên nhìn bốn người đối phương, tựa hồ rất bất ngờ khi có kẻ đỡ được một luân của hắn.

"Hừ, có chút bổn sự, chẳng trách lại ngang ngược như thế. Chỉ đáng tiếc, các ngươi quá không coi ai ra gì, khiến cho ma thần đại nhân chú ý, vậy thì đi chết đi."

Ma vương cự nhân lại vung tay lên, một luân đập xuống.

Nhưng, trong một khắc này, vô tận kiếm quang đột nhiên tràn ra. Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư phối hợp ăn ý, phóng thích toàn bộ mấy chục ức kiếm quang, tạo thành một kiếm hải vĩ đại, vô biên vô tận, vây chặt lấy đối phương.

"Lâm Đình, mau mau tìm kiếm tọa độ của Hàn Lâm tiểu Linh giới, chúng ta xé rách không gian chạy thôi." Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Mau..."

Lâm Đình gật mạnh đầu một cái. hắn đương nhiên biết nặng nhẹ, lập tức nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, sau một lát, trên mặt hắn đã hiện lên một tia vui mừng, vươn tay ra giữa hư không kéo mạnh một cái.

Lập tức, một khe nứt khổng lồ đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngay cả Mộng Yểm cũng phải hâm mộ không thôi, không hổ là linh giả lĩnh ngộ ý chí không gian, vừa mới tấn chức đã có sức mạnh thần kỳ như thế.

"Đi." Trịnh Hạo Thiên gầm nhẹ một tiếng.

"Đi? Các ngươi đã bắt nhiều hài tử của bổn tọa như vậy, còn muốn chạy sao?"

Bỗng nhiên, một thanh âm như sấm nổ ầm ầm vang lên. Một cỗ khí tức khủng bố không thể nào hình dung được từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã tràn ngập từng tấc không gian.

Máy người Trịnh Hạo Thiên sắc mặt đại biến, nhưng đứng trước cỗ khí tức này, bọn họ cũng giống như những con kiến, yếu ớt vô lực, bị cỗ lực lượng này giam cầm, căn bản không thể giãy dụa chút nào.

Mà cùng lúc đó, khe nứt không gian mà Lâm Đình xé rách ra cũng bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng, bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.

Mọi người đều hối hận vô cùng. Bọn họ thân ở trong địa phương hung hiểm như Thiên ma giới, lại không hiểu được đạo lý, vừa đủ thì thu tay. hiện giờ khiến tồn tại kinh khủng như thế chú ý, e rằng thật sự phải để mạng lại nơi đây rồi.

Chỉ là, đúng vào lúc này, mọi người chợt cảm thấp áp lực trên người biến mất, thân thể khôi phục được năng lực hành động. Hơn nữa khe nứt không gian đang nhanh chóng khép lại, tựa hồ có thể biến mất cứ lúc nào, đột nhiên mở rộng.

"Đi...."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng rỡ, vội vàng hét lên. Trên người kiếm quang vừa chuyển, cuốn lấy mọi người, chui vào trong khe nứt nhanh như chớp.

Ở phía sau bọn hắn, chỉ còn văng vẳng tiếng rống giận tiếc nuối rung trời của vị ma thần kia, giống như một cây cự chùy hung hăng oanh kích vào lồng ngực bọn hắn.

Thân hình bọn hắn lảo đảo, không ngờ không thể duy trì cân bằng phi hành bình thường, ngã nhào xuống dưới....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK