Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồ tốt, đồ tốt..." Dư Uy Hoa nhìn một chồng phù triện mới cóng dày cộp ở trong tay, sau khi thử dùng một cái, lập tức hưng phấn nhẩy cẫng lên.

Thánh Quang Hoàn phù triện có thể khiến cho tu luyện giả, đặc biệt là luyện yêu võ giả trở nên cường đại hơn.

Tự dưng được tăng thêm ba thành thực lực, cái này đối với bất kỳ ai mà nói đều là sức chiến đấu không thể coi thường. Tuy Thánh Quang Hoàn phù triện có hạn chế thời gian, nhưng đã đủ để trở thành sát thủ giản giữ mạng vào lúc khẩn yếu quan đầu của họ rồi.

Đương nhiên, có thể để Thánh Quang Hoàn phù triệnphóng thích ra uy năng cường đại như vậy, cũng là bởi vì Trịnh Hạo Thiên có thể luyện chế ra phù triện siêu phẩm.

Nếu hắn chỉ có thể luyện chế Thánh Quang Hoàn phù triện cực phẩm, vậy thì hiệu quả tuyệt đối sẽ không khoa trương như vậy.

Trừ cái này ra, Ảo Ảnh phù triện của hắc ám hệ cũng là một thứ đồ tốt.

Vật này bất kể là dùng để dụ địch hay là làm mê hoặc kẻ địch, hoặc là làm một kích tất sát trốn trong bóng râm, đều có thể mang lại tác dụng rất lớn.

Nếu sử dụng thỏa đáng, uy năng và tác dụng của nó tuyệt đối không dưới Thánh Quang Hoàn phù triện.

Sau khi cẩn thận thu phù triện lại, Dư Uy Hoa cười ha ha, nói: "Hạo Thiên, có tên gia hỏa ngươi ở bên cạnh, quả thực là một chuyện tốt."

Lâm Đình cũng thu phù triện lại, gật đầu thật mạnh với Trịnh Hạo Thiên.

Giữa ba huynh đệ bọn họ đương nhiên không cần phải nói những lời khách khí làm gì, nhưng phần nhân tình này thủy chung vẫn phải ghi nhớ trong lòng.

Đột nhiên trên không trung có hai đạo ánh sáng bay tới, bọn họ xuyên qua hư không, đáp thẳng xuống đỉnh núi phong.

Hiện tại Bạch Thảo phong đã hơn xa ngày trước, đường đường chính chính là một trong một trăm mười một tòa hạ phong, cho dù là đệ tử trung phong khác, cũng tuyệt đối không dám càn rỡ hạ xuống như vậy. Có thể không chút kiêng nể như thế này, trừ người có nguồn gốc sâu xa với Bạch Thảo phong ra thì cũng chỉ có cường giả linh thể thôi.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên nghiêm lại, Thiên Bằng chi mục lóe lên rồi chợt tắt, sau đó ngạc nhiên nói: "Là Văn Nhân sư tỷ và Hinh Dư tỷ."

Phượng Sồ phong của Văn Nhân Băng Oánh sớm đã kết thành liên minh với Bạch Thảo phong, mà Cừu Hinh Dư thì càng không cần phải nói, độ nổi tiếng của nàng ta ở trên Bạch Thảo Phong tuyệt đối không kém bất kỳ ai.

Bọn họ điều khiển kiếm quang bay tới Bạch Thảo phong, đương nhiên là giống như đi vào hoa viên sau nhà mình vậy, không có bất kỳ sự kỵ húy nào.

Thân hình nhoáng lên, ba người đã nhanh chóng chạy ra đón.

Song, đúng vào lục đám người Trịnh Hạo Thiên đi tới cạnh họ, một cỗ cảm giác kỳ dị lại đột ngột dâng lên trong lòng hắn.

Trong lòng khẽ động, trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe linh quang, bước chân của hắn lập tức dừng lại, thốt lên kinh ngạc: "Văn Nhân sư... thúc, cung hỉ."

Dư Uy Hoa và Lâm Đình giật nảy mình, trong mắt linh quang lấp lánh, lập tức nhìn thấy trên người Văn Nhân Băng Oánh đã không còn vầng sáng tượng trưng cho tu luyện giả phổ thông nữa rồi, mà khí trường cả người đã dung thành một thể, hỗn nhược thiên thành.

Tuy trên người nàng ta không có uy áp cường đại, nhưng mọi người cũng đều đã hiểu ra.

Vị nữ tử mỹ lệ này đã đột phá cực hạn, trở thành linh thể rồi.

Mà mơ hồ, mọi người đều nhớ tới cuộc hành động kinh thiên liệp sát ma vương mấy tháng trước. Nếu như không lầm, nàng ta chắc chính là một trong hai vị cường giả ở trên Phi Thiên Phong thành công tấn thăng lúc đó.

Văn Nhân Băng Oánh mỉm cười, nói: "Trịnh sư đệ đừng khách khí."

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, nói: "Sư thúc, án chiếu theo quy củ của tông môn, người đã tấn thăng linh thể, bọn ta cũng chính là vãn bối của người, hai chữ sư đệ này tuyệt không dám nhận."

Văn Nhân Băng Oánh mắt lóe sáng, nhìn xoáy vào hắn, nói: "Trịnh Hạo Thiên, ta muốn hỏi ngươi một câu."

"Xin sư thúc phân phó."

"Ngươi có lòng tin trong vòng mười năm tấn thăng linh thể không?"

Trịnh Hạo Thiên ngây ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn vào đôi mắt sáng trong như nước của Văn Nhân Băng Oánh, không biết vì sao, những lời khiêm tốn lại nghẹn ở trong họng không nói ra được.

Hít sâu một hơi, lưng Trịnh Hạo Thiên từ từ thẳng lên: "Cần gì phải mười năm."

Khóe miệng Văn Nhân Băng Oánh phác lên một nụ cười mỹ lệ, nói: "Sư đệ đã có lòng tin như vậy thì hà tất phải để ý tới cách xưng hô nhất thời."

Trịnh Hạo Thiên há miệng cười to: "Đã vậy thì xin thứ cho tiểu đệ mạo phạm."

Trong Vạn Kiếm tông, thực lực của cá nhân có liên quan trực tiếp tới vị trí của họ,. Trịnh Hạo Thiên với thân phận là một tu luyện giả cửu giai, không ngờ lại gọi một cường giả linh thể là sư tỷ, nếu truyền ra ngoài, tất sẽ khiến vô số người lên án. Nhưng mấy người ở đây nghe thấy lại ngoảnh mặt làm ngơ, bởi vì trong mắt họ, Trịnh Hạo Thiên tất sẽ tấn thăng linh thể trong vòng vài năm tới, tới lúc đó tuyệt đối ngang hàng với Văn Nhân Băng Oánh, thậm chí còn hơn nàng ta một bậc.

Cho nên chút vấn đề trên xưng hô này không còn là vấn đề nữa rồi.

Văn Nhân Băng Oánh thở dài một tiếng, nói: "Bốn năm trước, khi ta dẫn các ngươi vào Vạn Kiếm tông, đã biết rằng các ngươi tiền đồ vô lượng, tất sẽ oanh động tông môn. Nhưng không ngờ, nó lại tới nhanh như vậy..."

Trong lời nói của nàng ta có chút thổn thức, quả thực, bốn năm trước bọn Trịnh Hạo Thiên còn chỉ là một tu luyện giả nhất giai, cho dù là thiên phú của họ xuất chúng, cũng không ai có thể ngờ được thành tựu của họ sau bốn năm lại kinh người như vậy.

Trịnh Hạo Thiên vái sâu nàng ta một cái, nói: "Sư tử, đám người tiểu đệ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, ít nhất có một nửa công lao của tỷ." Hắn dừng lại một chút, vạn phần thành khẩn nói: "Nếu như không phải là tỷ lưu lại ngọc thạch chỉ điểm cho tiểu đệ và Cừu sư tỷ, chúng ta căn bản không thể nào nắm được Vạn Kiếm quyết chân chính."

Ngày trước lúc Văn Nhân Băng Oánh bế quan, đã tặng hai khối ngọc thạch ghi chép những điều thể hội tâm đắc sau nhiều năm tu luyện của nàng ta cho Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư.

Đây không chỉ là tâm đắc của bản thân nàng ta, hơn nữa còn bao hàm tri thức và thể hội của lịch đại Phượng Sồ phong trên phương diện tu luyện Vạn Kiếm quyết.

Cũng chính nhờ phầm tâm đắc này mới khiến khi hai người họ luyện Vạn Kiếm quyết mới như cá gặp nước, bớt đi vô số thới gian đi đường vòng.

Đây chính là nội tình của trung phong, hơn xa những gì của hạ phong và những phong đầu vô danh.

Văn Nhân Băng Oánh nhẹ nhàng xua xua tay, tuy lúc này nàng ta đã tấn thăng lên cường giả linh thể, nhưng khi đối đã với Trịnh Hạo Thiên, vẫn khá khách khí.

"Trịnh sư đệ, nếu nói tới những lời đáp tạ, ta còn phải cám ơn ngươi mới đúng."

Trịnh Hạo Thiên ngây ra, nói: "Lời này của sư tỷ là sao?"

"Sư đệ chắc còn nhở Văn Nhân Tử của Bột Hải thành chứ."

Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên nói: "Vị Văn Nhân thành chủ đó có quen biết với sư tỷ ư?"

Văn Nhân Băng Oánh cười nói: "Y là một vị tộc thúc của ngu tỷ, mà thành Bột Hải chính là một tòa thành trấn thuộc của gia môn ngu tỷ. Hiện giờ có thể bảo toàn dưới sự xâm lấn của hải tộc, đều là nhờ công của sư đệ."

Trịnh Hạo Thiên sờ sờ mũi, không ngờ mình vô ý lại bán một nhân tình cho sư tỷ, đây cũng chính là thiện hữu thiện báo.

Văn Nhân Băng Oánh phất tay, ba điểm sáng lập tức bay tới, phân biệt rơi vào tay họ.

"Ba vị sư đệ, đây là đồ mà Lỗ đại sư bảo ngu tỷ mang tới, các ngươi thử xem có hợp ý không?"

Dư Uy Hoa và Lâm Đình vui mừng quá đỗi, bọn họ lập tức thu chiến giáp mới được rèn lại vào cơ thể. Sau một tiếng quát to, trên người họ lập tức được chiến giáp mới bảo hộ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lúc này, chiến giáp trên người Dư Uy Hoa chính là một bộ giáp toàn thân, ngay cả hai mắt của hắn cũng được một đôi tinh phiến có màu sắc kỳ dị che đậy. Mà chiến giáp trên người Lâm Đình so với trước kia tựa hồ như mỏng đi một chút, nhưng lại càng thích hợp với thân thể hơn, khi hai cánh dưới nách khẽ vỗ, linh lực trên khải giáp tùy ý ba động, tựa hồ như ăn khớp với năng lực của hắn.

Hai người họ nhìn nhau, đều cất tiếng cười to.

Lỗ đại sư đúng là Lỗ đại sư, sau khi trải qua sự rèn đúc của ông ta, hai bộ chiến giáp này mới chân chính thích hợp với sự phát huy cường giả cửu giải.

Trịnh Hạo Thiên mở hộp ngọc ở trước mặt ra, cảm ứng được một điểm ánh sáng bên trong. Một lúc sau, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tha thiết, nói: "Xin sư tỷ thay bọn ta gửi lời cảm ơn tới Lỗ đại sư."

Văn Nhân Băng Oánh mỉm cười, nói: "Các sư đệ nếu muốn đa tạ Lỗ đại sư, hay là đợi sau khi quay vệ, tự mình nói lời cảm ơn với ông ta đi."

Trịnh Hạo Thiên gật mạnh đầu, nói: "Xin sư tỷ yên tâm, chúng ta đã đi thì tất nhiên cũng có thể an nhiên trở về, tuyệt đối sẽ không thiếu một ai."

Văn Nhân Băng Oánh thu lại nụ cười trên mặt: "Trịnh sư đệ, chiến trường bách tộc chính là nơi đại hung, ngươi ngàn vạn lần đừng lơ là." Nàng ta dừng lại một chút rồi ngữ trọng tâm trường nói: "Ngày trước ngu tỷ cũng từng lịch luyện ở chiến trường này nhiều năm, tuy may mắn sống sót, nhưng từ đó tới giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi."

Đám người Trịnh Hạo Thiên trong lòng thắt lại, ngay cả Văn Nhân Băng Oánh cũng nói vậy, thế thì sự hung hiểm ở nơi đó không cần nghĩ cũng biết.

Thấy vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, Văn Nhân Băng Oánh nhoẻn miệng cười, an ủi: "Có điều, với thiên phú và thực lực của các ngươi, chỉ cần đừng quá liều lĩnh, vậy thì vẫn có thể bảo vệ được mình. Hơn nữa, lần lịch luyện ở chiến trường bách tộc này, đối với các ngươi mà nói cũng là một cơ hội lớn. Chỉ cần các ngươi có thể thực sự từ đó sống sót trở về..." Ánh mắt của nàng ta quét qua người bốn người, trầm giọng nói: "Tất sẽ được trọng thưởng và trọng dụng."

Khi nàng ta nói tới hai chữ trọng dụng, đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí.

Đám người Trịnh Hạo Thiên thông minh cỡ nào chứ, lập tức nghe ra trọng điểm của câu nói này.

Bọn họ cũng lập tức hiểu rằng, tiến vào chiến trường bách tộc kỳ thực chính là một cuộc khảo nghiệm, mà chỉ có thông qua cuộc khảo nghiệm này, bọn họ mới có thể được môn phái cắt cử đi làm những việc gì đó.

Trịnh Hạo Thiên tâm nhiệm xoay chuyển, nói: "Bọn tiểu đệ nhất định sẽ tận sức, nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vân thái thượng trưởng lão và sư tỷ."

Văn Nhân Băng Oánh ôn nhu cười nói: "Sư đệ có lòng rồi."

Nàng ta nhẹ nhàng phất tay, quanh người lập tức bốc lên một vầng bạch khí, những bạch khí này giống như là thực thể bốc lên, bao bọc lấy bọn họ vào trong.

Mắt Trịnh Hạo Thiên hơi trợn lên, hắn lặng lẽ quan sát vầng bạch khí này.

Hắn có một loại cảm giác, linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết nếu như muốn có thành tựu linh thể, vậy thì vầng bạch khí này tuyệt đối là quan trọng hơn cả kiếm hải vô biên.

"Đi..."

Theo tiếng quát khẽ của Văn Nhân Băng Oánh, bọn họ lập tức bay khỏi núi, hơn nữa một lát sau đã tới truyền tống trận ở chủ phong.

"Sư đệ, các ngươi có cần cáo biệt với người nhà không?" Văn Nhân Băng Oánh nghiêm giọng hỏi.

Trịnh Hạo Thiên cười cười, nói: "Không cần... bọn đệ nhất định có thể quay về."

"Tốt, vậy ngu tỷ chúc các vị sư đệ mã đạo thành công, sớm ngày quay về."

Quang mang cường liệt từ trên chủ phong bay lên, sau khi đạo ánh sáng đó mang mọi người biến mất, trên chủ phong truyền tới một tiếng thở dài.

"Ngọc quý, ngọc quý... ngọc không mài, không thành báu vật."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK