Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy con thương long khổng lồ, đám người Long Tham cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Trịnh Hạo Thiên lại có thể độc chiến Vương thành, đánh tan tất cả kim cương vương tộc và viên nhân thủ vệ, đoạt lấy chiến kỳ rồi.

Thì ra trên người hắn lại có một mật ký tu luyện thần kỳ như vậy.

Thương long...

Đây là bảo khí chỉ quang, nhưng có thể đem bảo khí chỉ quang thi triển đến cảnh giới kinh thế hãi tục thế này, cho dù là thất giai cường giả cũng chưa chắc đã làm được.

"Ha ha, Trương huynh, người thấy thực lực Trịnh Hạo Thiên thế nào. Có thể giết kim cương như giết chó được không?" Một giọng nói oang oang, toàn đầy vẻ đắc ý bỗng nhiên vang lên.

Dư Uy Hoa mặt mày dương dương đắc ý, Trịnh Hạo Thiên thực lực và uy danh càng lớn, hắn lại càng đắc ý.

Đám người Trương Huy Vinh đều thay đổi sắc mặt, ẩn ước hơi đó lên, nhưng ở sâu trong mắt bọn hắn, lại càng không thể nào che dấu được vẻ đố kỵ mãnh liệt.

Một linh khí sư tứ giai đã có thực lực cường hãn thế này, vậy khi hắn tấn thăng đến thập giai thì sao đây.

Lúc này, giờ phút này, không còn một người nào tiếp tục hoài nghi lời Dư Uy Hoa nói nữa. Hơn nữa bọn họ cũng tin tưởng, Trịnh Hạo Thiên này nhất định sẽ tấn thăng đến thập cấp.

Đảo mắt nhìn tứ phía, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi khó coi.

Ngay cả hắn cũng không ngờ tới, mình mới đánh chết một tên viên nhân thôi mà tất cả đám kim cương còn lại đều toàn lực vây công trả thù. Giống như mình có thâm cừu đại hận không đội trời chung với bọn hắn vậy.

Nêu không phải hắn phản ứng nhanh, lập tức sử dụng bảo khí hóa hình...

Thì dưới sự vây công của nhiêu kim cương như vậy, hắn chỉ có cách lập tức yêu hóa biên thân đồng thời triệu tập chiến giáp mới có thể bảo mệnh được.

Lúc này, ngay cả hắn cũng không kiềm chế được lửa giận, sát cơ mãnh liệt, cuồng bạo từ trên người thương long điên cuồng tỏa ra.

"Giết..."

Cùng với tiếng quát chói tai, quanh thân thể Trịnh Hạo Thiên lập tức xuất hiện sáu ngàn đạo kiếm quang.

Những đạo kiếm quang này vừa mới xuất hiện đã bắt đầu ngưng tụ, dung hợp, chỉ trong giây lát đã giảm xuống chỉ còn hai ngàn đạo. Tiếp đó hai ngàn đạo kiếm quang hóa hình thành tiểu long, hướng về bốn phương tám hướng mà lao đi như điên quang hóa thạch.

"Sưu.... sưu...."

Mấy tên kim cương vương tộc và viên nhân đứng gần Trịnh Hạo Thiên nhất, nhìn đàn thương long đang bay múa đầy trời mà tiến thoái lưỡng nan.

Bọn hắn tuyệt không cam lòng mà cứ thư tay như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy những con thương long này, trong lòng bọn hắn bỗng nhiên lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Tựa như những con thương long này chính là khắc tình của bọn hắn vậy.

Cho nên bọn hắn thoáng chân chừ trong tích tắc, không biết nên tiếp tục liều mạng công kích hay bất chấp tất cả để bỏ chạy.

Nhưng cũng chỉ cần một tích tắc như vậy cũng đủ để hai ngàn con tiểu long áp sát người bọn hắn rồi.

Phảng phất như phi châm đâm xuyên vải vóc giấy lộn, những con tiểu long không chút lưu tình xuyên thắng qua thân thể bọn hắn, để lại trên người bọn hắn những lỗ thủng sâu hoắm hoặc những vết thương thê thảm.

Cho dù là đám kim cương đã vận dụng tới bí truyền tuyệt học Kim Cương Hộ Thể thần công của kim cương nhất tộc cũng không thể chống lại được.

Hộ thể thần công của bọn họ căn bản không thể ngăn cản bảo khí hóa hình kết hợp Ngưng Kiếm thuật ba hợp làm một được.

Trong đoạn thời gian lúc trước, trải qua nhiều lần chiến đấu đã khiến cho Trịnh Hạo Thiên hiểu Ngưng Kiếm thuật sâu hơn một bậc. Lúc này kiếm quang do hắn phóng thích đã không còn là hai hợp làm một nữa, mà đã chân chính tấn thăng đến cảnh giới ba hợp làm một rồi.

Uy lực của nó so với trước kia không chỉ mạnh hơn một lần, đám kim cương vương tộc và viên nhân này cho dù có da dày thịt béo hơn nữa cũng không thể nào ngăn cản nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Hống "

Số lượng hai ngàn đạo kiếm quang kỳ thật cũng không nhiều, so với hai mười vạn đạo kiếm quang phô thiên cái địa của một thượng phẩm linh khí sư lục giai thì vẫn quá nhỏ bé, không đáng kể.

Nhưng đám kim cương này thà rằng gặp phải vô tận kiếm quang có tiếng mà không có miếng kia, chứ không muốn gặp phải hai ngàn con tiểu long như hai ngàn tên tử thần đòi mạng này.

Chỉ sau nháy mắt, toàn bộ số kim cương vương tộc và viên nhân còn sống sót đều không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy trối chết.

Kim cương nhất tộc là một chủng tộc bất khuất, bọn họ có ý chí chiến đấu cương ngạnh và thực lực cường đại, nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ là một đám ngu ngốc, không biết sống chết. Một khi biết ở lại tất phải chết, bọn họ làm sao nguyện ý tiếp tục ở lại đây.

"Ngưng Kiếm thuật..."

''Ngưng.... Kiếm.... thuật "

Vô số người trong nhân tộc cùng thất thanh kêu lên.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong con người đối phương tràn đầy vẻ kinh hãi.

Nêu như nói con thương long kia là do mật kỹ đặc biệt nào đó phối hợp với bảo khí chỉ quang mà thành, đã khiến bọn hắn hơi chấn động, nhưng vẫn không phục lắm.

Thì khi Ngưng Kiêm thuật ba hợp làm một vừa xuất hiện, lập tức khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục rồi.

Mỗi người đều có một kỳ ngộ riêng, thần binh trên người khác nhau, cho nên võ kỹ của bọn họ cũng có mạnh yếu khác nhau.

Con thương long này tuy cường đại, nhưng cũng chỉ chứng mình Trịnh Hạo Thiên có vận khí tốt vô cùng, trên người có thần binh bảo khí cường đại mà thôi. Nhưng Ngưng Kiếm thuật chính là tuyệt truyền mật nghệ đại danh đỉnh đỉnh trong Vạn Kiếm tông, những người có thể tới nơi này đều là hạng người kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết được, dưới thất giai đã có thể nắm giữ Ngưng Kiếm thuật rốt cuộc là chuyện khó khăn đến cỡ nào.

Huống chi, cảnh giới Trịnh Hạo Thiên thi triển ra không phải là hai hợp làm một nữa, mà là ba hợp làm một mất rồi.

Đến lúc này, không còn một ai dám hoài nghi lời Dư Uy Hoa nữa rồi.

Người này, có lẽ sau trăm tuổi, thật sự có thể trở thành đệ nhất linh khí của Vạn Kiếm tông.

"Muốn chạy...." Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay điểm ra một chỉ, cao giọng nói: "Đi."

Lúc này trong lòng hắn đã cực kỳ tức giận đám kim cương nhất tộc này, mục đích của bọn hắn nhằm vào mình đã quá rõ ràng rồi. Đối diện với những kẻ không từ thủ đoạn nào để tập sát mình, hắn tuyệt đối không tha thứ.

Hai ngàn tiểu long lập tức lóe lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi.

Những con tiểu long này không có thực thể, đều là do kiếm quang huyền hóa mà thành, một khi chúng kích phát đến tốc độ nhanh nhất, quả thực chính là nhanh như chớp, cho dù là tốc độ cực hạn của Thiên Bằng kết hợp với tốc độ của Độn Thiên châu cũng không thể so sánh trong cự ly ngắn.

"sưu... sưu...."

Trên bầu trời lóe lên từng đóa từng đóa huyết hoa toàn đầy mị lực yêu dị, tiếp đó mọi người mới nhìn thấy trước mắt chói lòa, từng đạo từng đạo bạch ngân xuất hiện giữa hư không, đồng thời trong tai nghe thấy những âm thanh xuyên thầu mỹ diệu (ác như sâu, nghe thấy tiếng cắt da xẻo thịt lại bảo mỹ diệu, hự hự)

"Hống "

Gần như cùng lúc đó, tất cả đám kim cương vương tộc và viên nhân đều gầm lên những tiếng thảm thiết, tràn đầy vẻ thê lương và tuyệt vọng.

Trên người bọn hắn xuất hiện vô số những lỗ máu thật nhỏ, mà những đóa huyết hoa bắt đầu nở rộ, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Chỉ qua giây lát, quá nửa kim cương nhất tộc trên bầu trời đều ầm ầm nỗ tung, cả người tứ phân ngũ liệt trong hư không rồi mới lần lượt rơi xuống.

Một nửa còn lại phần lớn là những kim cương vương tộc và viên nhân có tu vi mạnh mễ, gắng gượng phi hành thêm trăm trượng, cuối cùng cả thân hình khẽ run lên rồi ầm ầm ngã xuống, tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Hai ngàn con tiểu long phóng ra, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã giết sạch sẽ toàn bộ mấy chục viên nhân.

Bọn hắn, thậm chí đến một người sống sót cũng không có.

Mọi người đứng đằng xa quan chiến mà không khỏi hít một hơi lạnh. Hai tròng mắt La Khắc Địch ẩn ước như phát sáng, trên người dâng lên cỗ ý chí chiến đấu cường đại.

Nếu có thể, hắn thật sự muốn cùng vị linh khí sư đáng sợ này đại chiến một trận.

"Giết kim cương giống như giết chó... Hắc hắc, Uy Hoa huynh đệ, người nói đúng lắm." Hắn nhanh chóng đè nén cái ý niệm điên cuồng đó xuống, gật gật đầu, cao giọng nói: "Trịnh huynh đệ quả nhiên có thực lực này."

"Hắn, hắn là linh khí sự, cái này không công bằng." Trương Huy Vinh khó chịu lẩm bẩm một câu, nhưng những người nghe thấy lời hắn nói lại chẳng ai để vào trong lòng.

So sánh với luyện yêu võ giả, khi đối diện với một đám người vây công có thực lực thua xa mình, linh khí sư chiếm được lơi thế rất lớn. Bọn họ có thể thi triển đủ mọi thủ đoạn, chém giết trên diện rộng, giống như chà đạp mấy con kiến vậy.

Nhưng nêu thay vào đó là một luyện yêu võ giả có thực lực tương đương, vị một nhóm địch nhân yếu kém vây công, thới gian hao phí thường thường phải gấp mấy lần linh khí sư.

Dư Uy Hoa nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, tiếp đó liên bật cười ha hả. Hắn đột nhiên phát hiện, bây giờ đên cả hứng thú tranh cãi với đôi phương cũng chẳng có nữa rồi.

"Hay cho một chiêu Ngưng Kiêm thuật, hay cho một thanh thần binh cái thế."

Một giọng nói vang dội từ phía dưới vang lên, tiếp đó, một hắn tử trung niên sử dụng linh khí chỉ quang bay lên, đứng ở giữa không trung, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà ôm quyền chào hỏi: "Tại hạ Độc Lang diếu Cổ Vũ, không biết huynh đệ là cao đồ phong nào Vạn Kiếm tông."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngần người, khi nhìn thấy Cổ Vũ, trong lòng hắn không ngờ lại có một tia hoảng hốt.

Lúc trước, khi hắn mới tiến vào Đại Linh giới, trong lúc chọn lựa gia nhập môn phái, vị Cổ Vũ này từng đại biếu Độc Lang diếu thi triển thần công mật nghệ, tuyển nhận luyện yêu võ giả tới từ Tiểu Linh giới.

Chuyện này chẳng qua mới xảy ra vào một năm trước thôi, nhưng lúc này nhìn thấy người xưa, không ngờ hắn lại có một cảm giác bừng tỉnh, giống như đã trải qua một thế hệ vậy.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Trịnh Hạo Thiên trả lại một lễ, nói: "Thì ra Cổ huynh cũng ở đây, tiễu đệ thật sơ suất, mong Cổ huynh lượng thứ.''

Cổ Vũ tỏ ra hơi ngạc nhiên, hắn chăm chú nhìn Trịnh Hạo Thiên, nhưng không nhớ nổi đã gặp mặt người này ở nơi nào.

Tuổi tác Trịnh Hạo Thiên và thực lực cường đại hắn thể hiện ra cũng đủ khiến bất cứ ai phải nhớ kỹ dung mạo hắn. Cỗ Vũ tin tưởng, nếu bọn hắn đã từng gặp qua, nhất định sẽ không quên.

Chỉ là cho dù hắn có nghĩ đến rách da đầu, cũng không nhớ ra nổi.

"Chủng ta... trước kia có gặp nhau?" Hắn chần chừ hỏi.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Tiểu đệ Trịnh Hạo Thiên, quả thật đã gặp Cổ huynh một lần, hơn nữa còn được chứng kiến Cổ huynh yêu hóa biến thần, thi triển tuyệt kỹ kinh thiên nữa." Hắn hơi dừng lại một chút, thành thật nói: "Ở phương diện vận dụng yêu hóa biến thân họ lang, Độc Lang diếu quả là số một."

Cổ Vũ vui vẻ cười nói: "Trịnh huynh đệ quả khen, đây là thần công mật nghệ bốn môn truyền thừa hơn vạn năm, Cổ mỗ chẳng qua chỉ may mắn tu luyện thành công thôi."

Nhưng vừa nói tới đây, vẻ tươi cười của hắn chợt cứng lại, như đã nhỏ ra điều gì đó, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm về phía Trịnh Hạo Thiên, cuối cùng kinh hô: "Trịnh Hạo Thiên, người là Trịnh Hạo Thiên, Trịnh Hạo Thiên gia nhập Vạn Kiếm tông lần đó...." thật l

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK