Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối thu, trên một cánh đồng bát ngát, bầu trời một mảnh thanh bình, trên mặt đất một mảnh đỏ thẫm, đàn chó săn hung hãn ngửi mùi máu tanh trên cây cỏ, dựa theo phương hướng mà không ngừng đuổi theo.

Phía sau đàn chó săn, hơn mười người thúc ngựa phi như bay, tuy rằng chỉ có hơn mười người thôi, nhưng khí thế như thiên quân vạn mã khiến người ta cảm khái.

Nhưng mà, ngay trên bầu trời thăm thẳm trên đầu họ, bảy đạo quang mang đột nhiên ngưng lại, lẳng lẳng đánh giá một màn phía dưới.

Một hồi lâu sau, Trì Minh Hiên ngẩng đầu lên, nói: ''Tiếp tục tiến về phía trước chính là Thất Nguyên môn rồi."

Đoàn người này tự nhiên là đám người Trịnh Hạo Thiên, bọn họ sau khi chuẩn bị ba tháng trong môn phái liền tụ tập cùng một chỗ, sau đó Trì Minh Hiên dẫn đầu xé rách không gian đưa mọi người tới đây.

Nhưng mà, đã tới đây, bọn họ cũng không dám tiếp tục sử dụng biện pháp này nữa.

Trong tông môn xé rách không gian mà đi cũng không tính là chuyện lớn gì, thế nhưng trong phạm vi môn phái khác mà xé rách không gian, đó chính là một khiêu khích cực lớn.

Đừng nói Thất Nguyên Môn là một trong bát đại siêu cấp môn phái, cho dù một môn phái cỡ vừa cũng kiên quyết không cho phép chuyện tùy tiện như vậy phát sinh.

Đương nhiên, nếu kẻ xé rách không gian là một vị đại linh giả, thậm chí tông sư mà nói, như vậy những môn phái này có để ý tới cũng không dám nói gì, nhưng rõ ràng là, đám người Trịnh Hạo Thiên còn xa mói có tu vi như vậy.

Dư Uy Hoa nhìn mặt đất, nói: "Trì sư huynh, những người này cũng là môn hạ của Thất Nguyên môn?"

"Không sai, Thất Nguyên Môn sùng bái vũ lực, cho dù là người không thể tu luyện chân khí cũng võ giỏi lực khỏe, đồng thời rất thích săn bắn trên đại thảo nguyên." Trì Minh Hiên trầm mặc một lát, cảm khái nói: "Muốn nói võ phong cường thịnh nhất trong bát đại siêu cấp môn phái, cũng chỉ có Thất Nguyên môn."

Văn Nhân Băng Oánh uyển chuyển cười, nói: "Trì sư huynh, chúng ta đã tới, vậy thì vào thôi."

Trì Minh Hiên gật đầu, trong đám người này, tuổi tác cùng uy danh của hắn không thể nghi ngờ là cao nhất, tuy rằng đám nhân tài Trịnh Hạo Thiên như sao mới nổi, thanh danh vang vọng trong ngoài, nhưng cũng không muốn chủ động khiêu khích quyền uy của hắn.

Mọi người đồng thời hạ xuống, sau đó tiếp tục bay về phía trước.

Lúc này bọn họ cố ý tiết lộ hành tung, vì thế sau khi bay được vài dặm, tiền phương xuất hiện một đạo quang huy thật lớn, một con thuyền lớn như tàu vượt viễn dương chặn phía trước bọn họ.

"Người tới là người phương nào, mau nói tên họ, dừng lại kiểm tra, bằng không đừng trách chúng ta chém giết vô tình."

Một tiếng rống giận không chút khách khí vang lên.

Dư Uy Hoa nhíu chặt mày, nói: "Những người này không biết chút lễ phép nào sao?"

Trên mặt Trì Minh Hiên cũng hiện ra một tia tức giận, nếu như là tán tu linh giả đến Thất Nguyên Môn nhiều ít còn có chút thu liễm, ngay cả bị phổ thông tu luyện giả đối đãi như vậy cũng chỉ đành nén giận.

Nhưng bọn họ lại khác, là môn hạ của Vạn Kiếm tông, một trong bát đại siêu cấp môn phái, tự nhiên không thể chịu được khinh nhục.

Hắn hừ giận một tiếng, giọng nói như sấm động vang trong thiên địa.

Chiến thuyền bay trên không trung nhất thời sáng lên một đạo quang mạc phòng ngự, sau khi cảm nhận được công kích âm ba của Trì Minh Hiên, không ngờ bên trong chiến thuyền tự động nổi lên một vầng quang mạc thủ hộ người bên trong.

"Được lắm, tới Thất Nguyên môn chúng ta không ngờ còn dám động thủ đánh người, ta thấy các ngươi không muốn sống trở về rồi." Giọng nói lúc trước rõ ràng có chút phẫn nộ: "Ta nhất định bắt sống các ngươi rút gân lột da."

Trì Minh Hiện giận dữ mà cười, nói: "Khẩu khí cuồng vọng lắm, ta muốn xem ngươi làm sao làm được đây."

Thân hình hắn khẽ động, như một ánh chớp nhoáng lên, trong nháy mắt đã bay tới cạnh chiến thuyền phía trước.

Một người vạm vỡ trên chiến thuyền vẻ mặt dữ tợn mắng, đột nhiên thấy Trì Minh Hiên xuất hiện phía trước không khỏi hoảng sợ.

Sau đó, hắn thấy đối phương vung quyền, đánh về phía quang tráo phía dưới.

Đại hán sửng sốt một chút, cười ha ha nói: "Ngu xuẩn, đây là chiến thuyền của Thất Nguyên môn ta, bằng vào ngươi có thể phá sao...á, không thể nào."

Tiếp cười của hắn lập tức biến thành tiếng kinh hô khó tin, đồng thời trên mặt cũng bỗng chốc trở nên kinh hoảng.

Một quyền của Trì Minh Hiên không ngờ cường đại như vậy, dưới một quyền kia, quang tráo nhất thời tan biến không còn tồn tại nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Chiến thuyền như vậy trong Thất Nguyên môn kỳ thực chỉ là loại chiến thuyền loại nhỏ mà thôi, nếu là tu luyện giả, thậm chí thập giai đỉnh phong cũng không nhất định có thể một quyền mà dễ dàng phá nát.

Nhưng Trì Minh Hiên là linh thể cường giả, không những thế còn là một luyện yêu linh giả cường hãn trứ danh.

Dưới một quyền của hắn, quang tráo đường nhiên không chịu nổi mà vỡ nát.

"Bùm..."

Một tiếng vang lớn nổ ra trên chiến thuyền, sau đó kéo dài vang vọng trong hư không.

Vị đại hán kia nhìn thấy một quyền của Trì Minh Hiên có thể đánh nát quang tráo, tuy rằng sợ đến mặt tái nhét không còn chút máu, nhưng vẫn nhanh chóng truyền tin hiệu cầu cứu ra ngoài.

Trì Minh Hiên hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn hắn, sát khí trong mắt hắn lăng thiên, uy áp khổng lồ như núi thái sơn rơi lên trên người đại hán.

Người này mặc dù có vài phần cốt khí, nhưng thực lực của hắn kém Trì Minh Hiên quá xa, gần như kiên trì được vài lần hô hấp đã triệt để tan vỡ.

Hai chân hắn mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn thuyền, cả người như vị sốt rét mà run lên từng hồi.

"Vù vù...."

Bỗng nhiên, từ phương xa bay tới hơn mười chiến thuyền, trong đó có một chiếc lớn nhất dài tới hơn mười trượng.

Trên chiến thuyền, một bóng người lay động, xung quanh chiến thuyền lập tức phát ra quang tráo cường đại, rõ ràng là đối phương đã sớm mở ra thủ đoạn phòng ngự.

"Cứu mạng!"

Đại hán thấy viện quân tới, giống như kẻ chết đuối vớ được cọc, không hề nghĩ tới đám người kia có thể cứu hắn từ tay nam nhân kinh khủng này không, nhưng hắn vẫn kiệt lực rống lên.

Trên chiến thuyền lớn nhất lóe lên một đạo quang hoa, một người đã bay lên.

Mà chiến thuyền còn lại tản ra, dường như có ý đồ bao vây đám người Trịnh Hạo Thiên vào bên trong, nhưng mà những người này không lỗ mãng xuất thủ công kích, mà dùng ánh mắt tràn ngập địch ý chằm chằm nhìn mọi người.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, da thịt trên người hắn mơ hồ có chút tê dại, ánh mắt dừng lại trên chiến thuyền lớn nhất, thấy một ống tròn sâu thẳm trên chiến thuyền nghiêng sang, nhắm thẳng đám người bọn họ.

"Đây là linh lực pháo trên chiến thuyền, uy lực lớn vô cùng, có thể so với một kích toàn lực của linh thể cường giả, mọi người không thể khinh thường." Văn Nhân Băng Oánh nhẹ nhàng nói.

Giọng nói của nàng không lớn nhưng đủ để đối phương nghe thấy rõ ràng.

Từ trên chiến thuyền lớn bay ra một vị trung niên nam tử, sắc mặt hắn vốn giận dữ nhưng khi nghe thấy lời này, cũng không khỏi ngẩn ra.

Nữ tử trẻ tuổi kia nói cái gì?

Không thể khinh thường......

Đối với một đòn có thể so với một kích toàn lực của linh thể cường giả lẽ nào chỉ dùng từ 'không thể khinh thường' là đủ sao?

Bỗng nhiên, một ý niệm kinh khủng xuất hiện trong đầu hắn.

Những lời này tuyệt đối không phải tu luyện giả bình thường có tư cách nói.

Đôi mắt hắn hiện ra một tia sáng, đây là kết quả hắn vận dụng linh lực tới cực hạn.

Sau đó, sắc mặt hắn nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc.

Bởi vì trong mắt hắn không ngờ hiện ra một vầng... không bảy vầng quang quyển chói mắt.

Mỗi vầng quang quyển đều chấn động nhân tâm như vậy, nếu thấy một đoàn hắn còn có thể bảo trì trấn định, thế nhưng đại biểu của bảy đoàn quang quyển lại khiến người ta quá chấn động.

Hắn không chút do dự vung tay, nhất thời một vật từ trong tay hắn bay thẳng lên, mang theo tiếng rít bén nhọn biến mất trong tầng mây, đồng thời đột nhiên nổ tung trên không trung, tỏa ra một vầng quang mang vô cùng đẹp mắt.

Tuy rằng dưới ánh mặt trời chói chang, thế nhưng đoàn ánh sáng này vẫn rực rỡ vô cùng, đủ để người trong vòng trăm dặm nhìn thấy rõ ràng.

Đương nhiên theo pháo hoa nổ ra còn có linh lực ba động cường đại, chúng nó dùng tốc độ không gì sánh nổi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Trì Minh Hiên lạnh lùng cười, bảy người bọn họ đều sắc mặt không đổi nhìn, cũng không có người ra tay ngăn cản hành động của đám người trước mặt.

Mà đám người còn lại trên chiến thuyền biến sắc, bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra, vị đại sư huynh thường ngày vẫn cao cao tại thượng không ngờ đối diện với tình hình này lại không dám nói một câu, lập tức phát tín hiệu cầu cứu viện binh.

Hơn nữa, tín hiệu hắn thả ra chính là tín hiệu chỉ có thể sử dụng trong trường hợp nguy cấp nhất.

"Lách tách...."

Ngay trong khu vực đoàn pháo bùng nổ, bỗng nhiên không gian nứt ra một cái khe thật lớn.

Sau đó một đạo nhân ảnh từ đó dần hiện ra.

Đám Trịnh Hạo Thiên ánh mắt ngưng lại, xé rách không gian, là linh thể cường giả.

Cho đến lúc này, cường giả chân chính mới xuất hiện.

Đây là một vị lục phát lão giả, ánh mắt hắn âm trầm băng lãnh, trên người tràn ngập một cỗ khí tức âm hàn như mùa đông khắc nghiệt, nhưng khi hắn xuất hiện một cái, cả đám đệ tử Thất Nguyên môn đều thở phào một hơi dài, bọn họ nhịp nhàng khom người nói: "Bái kiến Dương thái thượng trưởng lão."

Văn Nhân Băng Oánh sắc mặt khẽ biến, nhỏ giọng nói: "Vị này chính là Dương Đông Thắng, thái thượng trưởng lão của Thất Nguyên Môn, hôm nay không ngờ là phiên trực của hắn, vận khí chúng ta thật quá kém."

Đám người Trịnh Hạo Thiên đều nghe ra ý tứ của Văn Nhân Băng Oánh, nàng đối với người này vẫn có lòng kính sợ vô cùng.

Bọn họ tuy rằng đều là bảy linh thể cường giả tấn chức không lâu, thế nhưng số lượng này cũng kinh khủng rồi, vậy mà Văn Nhân Băng Oánh khi thấy người này vẫn kiêng kỵ như vậy, hẳn là người này không thể đánh đồng với linh giả phổ thông.

Lục phát lão giả coi như không thấy đám đệ tử hành lễ, mà ánh mắt hắn chuyển qua trên người Trì Minh Hiên.

Trì Minh Hiên cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu chất Minh Hiên bái kiến Dương thúc."

Dương Đông Thắng hừ lạnh nói: "Tiểu tử kia, người tấn chức linh thể xong rồi lại muốn dẫn người tới quấy rối lão phu hả?"

Trì Minh Hiên liên tục xua tay nói: "Lá gan của tiểu chất có lớn hơn nữa cũng không dám vô lễ với Dương thúc ngài." Hắn cung kinh thật sâu, nói: "Gia phụ đã dặn dò tiểu chất gửi lời hỏi thăm đến ngài."

Sắc mặt Dương Đông Thắng lúc này mới dịu lại, vẻ mặt âm trầm của hắn xuất hiện một tia tiếu ý hiếm thấy, nói: "Lão quỷ kia cũng hỏi thăm tới ta, hừ, ta không tin hắn hảo tâm đến thế!"

Trì Minh Hiên vẻ mặt xấu hổ, nhưng muốn nói tiếp tựa hồ không thỏa đáng.

Dương Đông Thắng quay đầu, lớn tiếng hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Lúc này đám đệ tử Thất Nguyên môn trên thuyền đã sớm trừng mắt líu lưỡi, mà vị đại hán xuất khẩu vô lễ kia lại sợ đến run rẩy.

Hắn thế mới biết, thì ra mình đã thực sự chọc tới đại nhân vật không thể trêu chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK