Mục lục
Chiến Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu các ngươi đã quyết định như vậy...." Chưởng giáo chân nhân trầm ngâm một tiếng nói: "Ba tháng sau, các ngươi cùng nhau đi tới Thất Nguyên Môn trước, rồi từ nơi đó tiến nhập chiến trường bách tộc."

"Vâng, tuân pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân."

Mọi người đồng thanh trả lời.

Chưởng giáo chân nhân nhìn thật sâu vào ánh mắt mọi người, tay áo phất lên, thân hình chớp động lập tức vô thanh vô tức biến mất.

Mọi người ở đây, ngoại trừ Vân thái thượng trưởng lão ra, không ngờ không ai có thể phát hiện hắn rời đi thế nào.

Nhỉn thấy cảnh tượng quỷ dị không gì sánh được kia, trong lòng một người đều giật mình cả kinh, chưởng giáo chân nhân quả nhiên có khả năng thần quỷ khó lường, chỉ bằng vào chiêu thức ấy đủ để uy hiếp tuyệt đại đa số các linh thể cường giả rồi.

Vân thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng, hắn lắc đầu, cũng không biết là than thở vì lựa chọn của ba vị linh khí sư, hay là cảm khái về một thời trẻ trung nhiệt huyết của mình.

"Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Hắn xoay người, chậm rãi rời khỏi phòng khách.

Sau khi ba vị trường giả rời đi, không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên vài phần trầm mặc.

Đặc biệt là Hàn Lũy Nguyên, lúc này, sự oán hận trong lòng hắn đối với đám người Trịnh Hạo Thiên đều đã đưa ra ngoài mặt, lúc mấy trưởng bối còn ở đây, hắn không dám có phản ứng quá mức gì, nhưng lúc này tuyệt đối không có gì phải kiêng kỵ.

Trì Minh Hiên xoay chuyển ánh mắt, hắn cười nói: "Hàn sư đệ, con sâu rượu trong bụng vi huynh lại ngọ nguậy rồi, chúng ta đi làm một chén chứ?"

Hàn Lũy Nguyên hơi khom người, nói: "Không dám không theo."

Trì Minh Hiên cười ha ha, nói: "Văn Nhân sư muội, mấy người Trịnh sư đệ giao cho ngươi chiêu đãi." Dứt lời, hắn gật đầu với mọi người một cái, sau đó lôi Hàn Lũy Nguyên đi.

Đám Trịnh Hạo Thiên đương nhiên minh bạch, đây là hai vị sư huynh sư tỷ có ý tốt.

Văn Nhân Băng Oánh than nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh sư đệ, Lâm sư đệ, Dư sư đệ, Cừu sư muội, lúc trước tuy Hàn sư đệ đắc tội với các ngươi, thế nhưng hiện tại mọi người sắp phải kề vai chiến đấu, cùng nhau tiến vào chiến trường linh giả, vì thế ân oán ngày xưa các ngươi cũng nên tạm thời bỏ qua đi."

Những lời này của nàng tuyệt đối là thật tình, trong chiến trường linh giả đều là các cường giả linh thể cường đại của các chủng tộc, mức độ nguy hiểm ở nơi đó không kém hơn chiến trường bách tộc chút nào.

Nếu như mọi người không thể đồng tâm hiệp lực, lại xảy ra lục đục nội bộ ở đó, nếu cứ như vậy, có bị diệt toàn quân cũng chẳng có gì bất ngờ.

Lâm Đình cười khổ một tiếng, nói: "Văn Nhân sư tỷ, cũng không phải chúng ta không bỏ qua thù cũ, mà là Hàn....... Hàn sư huynh không chịu dễ dàng bỏ qua a."

Mấy người bọn họ đều cảm nhận được địch ý mạnh mẽ từ trên người Hàn Lũy Nguyên, nếu không bởi thế, bọn họ cũng không đến mức xấu hổ đến như vậy.

Văn Nhân Băng Oánh khẽ lắc đầu, nói: "Ta tin rằng Hàn sư đệ có thể nhìn ra đại cục, mong các vị thông cảm nhiều hơn."

Trịnh Hạo Thiên tinh quang chợt lóe trong mắt, nói: "Sư tỷ, nếu Hàn sư huynh không hiểu đại thế thì sao?"

Văn Nhân Băng Oánh nghiêm nét mặt, nói: "Nếu thực sự là thế, ta cùng Trì sư huynh tuyệt đối sẽ không tụ thủ bàng quang, nhất định chủ trì công đạo cho các ngươi."

Đám Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi gật đầu.

Chỉ cần có lời hứa này của Văn Nhân Băng Oánh, bọn họ an tâm rồi.

Tâm niệm vừa chuyển, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười nói: "Văn Nhân sư tỷ, mọi người trong Bạch Thảo phong sẽ thiết yến, muốn cảm ơn sự quan tâm của ngài từ trước tới nay, chẳng hay ngài có thẻ nể mặt mà đến một chút không?"

Văn Nhân Băng Oánh nghe vậy, đầu tiên thì ngẩn sau, lập tức bật cười nói: "Trịnh sư đệ, ngươi không cần nói năng vòng vò, thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" Nàng dừng một chút, nói: "Còn ba tháng thời gian để chuẩn bị, ngu tỷ cũng không muốn vòng vo với ngươi."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đỏ lên, nói: ''Sư tỷ hiểu lầm, hiểu lầm, tiểu đệ chỉ có vài thứ muốn tặng cho ngươi mà thôi."

Văn Nhân Băng Oánh hứng thú hỏi: "Vật gì thế?"

Trịnh Hạo Thiên lật tay, trên tay xuất hiện một tập phù triện cùng một chiếc ống tròn nho nhỏ.

Văn Nhăn Băng Oánh đương nhiên biết Trịnh Hạo Thiên là một vị ngọc phù sư cường đại, cho nên không cảm thấy kỳ lạ khi hắn có thể tiện tay xuất ra một tập phù triện cao cấp.

Thế nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn chiếc ống tròn kia, trong lòng hơi nao nao.

Là một vị trận đồ sư, nàng cũng không xa lạ với trận đồ, vì thế vừa thấy cái ống tròn kia, nàng có thể khẳng định bên trong nó phong ấn một bộ trận đồ.

Ánh mắt hoài nghi nhìn Trịnh Hạo Thiên, không biết vị tiểu sư đệ này đang làm trò gì, chẳng lẽ hắn cũng bắt đầu tu luyện trận đồ sao?

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, nói: "Tiểu đệ gần đây nhờ vận may mà có được mấy bộ trận đồ nho nhỏ, cho nên mới muốn mượn hoa hiến phật, tặng cho sư tỷ coi như là tâm ý."

Văn Nhân Băng Oánh bật cười, nàng tiện tay nhận lấy, nói: "Cũng được, nếu là ý tốt của sư đệ thì ta sẽ nhận lấy, nhưng mà....." Nàng cười mà như không nhìn Cừu Hinh Dư, nói: "Cừu sư muội, ngươi đừng có ghen không đó nha."

Cừu Hinh Dư sắc mặt ửng đỏ, chỉ là dưới khăn che mặt không ai nhìn thấy, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Sư tỷ lại trêu muội rồi."

Văn Nhân Băng Oánh thu lại tập phù triện, nàng biết Trịnh Hạo Thiên từ trước đến nay đều xuất thủ hào phóng, lúc trước hắn tam giai có thể luyện chế ra một lượng lớn quang minh phù triện, hiện giờ đã tấn chức linh giả, luyện chế phù triện đương nhiên càng dễ dàng, cho nên nàng nhận lấy cũng rất thoải mái, không có ngại ngần gì.

Sau đó, một đoàn thần niệm của nàng tiến vào bên trong ống tròn.

Đây chỉ là hành vi vô thức của nàng mà thôi, giống như là một đứa nhỏ được tặng một món đồ chơi thần bí, sẽ không kìm chế được mà phải tìm hiểu một chút.

Nhưng mà, cái đảo qua vô ý này lại khiến Văn Nhân Băng Oánh kinh hô lên.

Đôi mắt đẹp của nàng chợt lóe, ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn Trịnh Hạo Thiên, sau đó hai mắt nàng híp lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng dị thường, lần thứ hai đưa thần niệm vào bên trong chiếc ống tròn.

Dần dần, miệng nàng khẽ lẩm bẩm, như đang tính toán hay suy nghĩ cái gì, hơn nữa trên trán nàng mơ hồ còn rịn ra một chút mồ hôi nhàn nhạt.

Với tu vi cùng thực lực của nàng không ngờ trong thời gian ngắn lại có thể đổ mồ hôi, bởi vậy có thể thấy được, trong một chốc lát này, nàng tổn hao tinh thần cùng tâm lực lớn thế nào.

Đám người Trịnh Hạo Thiên cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi vì lúc đầu khi Cừu Hinh Dư nhận chiếc ống tròn này cũng có biểu hiện như vậy.

Đối với trận pháp sư mà nói, một trận đồ huyền ảo chính là một mê hoặc không thể nào cự tuyệt, khi tinh thần các nàng tiến vào bên trong, sẽ nóng nảy muốn phân tích cùng nắm bắt toàn bộ trận đồ trong nháy mắt.

Nếu trận đồ bình thường, với thực lực của Cừu Hinh Dư và Văn Nhân Băng Oánh cũng không phải chịu áp lực quá lớn, thế nhưng trận đồ Trịnh Hạo Thiên lấy ra lại là thành phẩm do Nghiêm Cảnh Nhất - nhất đại trận pháp sư nổi danh tứ phương, cẩn thận luyện chế mà thành, nếu có thể dễ dàng hiểu thấu như vậy, vậy thanh danh của hắn chẳng phải chỉ là hư danh sao?

Hồi lâu sau, Văn Nhân Băng Oánh đột nhiên thở dài một hơi, một ngụm sương trắng hầu như cô đọng thành thực chất bay ra từ trong miệng nàng.

Nàng đã nhận ra sai lầm, nếu tiếp tục nghiên cứu sẽ không có bất cứ thành quả nào, ngược lại còntạo thành thương tổn với thân thể, cho nên nàng mới quyết định thật nhanh, dùng nghị lực mạnh mẽ của mình thoát ra khỏi trận đồ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhẹ mở hai mắt, Văn Nhân Băng Oánh trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Trịnh sư đệ, phần lễ vật này quá quý giá, ngu tỷ.."

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, nói: "Lúc trước tiểu đệ cùng Cừu sư tỷ nhập môn, sư tỷ không hề che giấu mà truyền lại kinh nghiệm tu luyệnVạn Kiếm Quyết cho bọn đệ, khi đó có nghĩ lễ vật đó quá nặng hay không?"

Văn Nhân Băng Oánh giật mình, nhìn hai đôi mắt trong suốt như nước của Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư, trong lòng nàng chợt cảm động, cuối cùng nói: "Đã như vậy, ngu tỷ đành xấu mặt vậy."

Cừu Hinh Dư che miệng cười khẽ, nói: "Sư tỷ, tiểu muội có nhiều chỗ không giải thích được trong trận đồ, cần ngài chỉ điểm nhiều hơn a." Nàng vươn tay ra, trong bàn tay mảnh khảnh đã xuất hiện một chiếc ống tròn tương tự.

Ánh mắt Văn Nhân Băng Oánh nhất thời sáng lên, nàng tự nhiên biết trận đồ trong tay Cừu Hinh Dư tuyệt đối không thua kém trận đồ trong tay nàng chút nào.

Một trận đồ cường đại đối với trận pháp sư mà nói đã vô cùng trân quý rồi, huống chi là hai cái.

Lúc này, nàng thậm chí còn có chút hối hận mơ hồ, nếu như biết có hai cái trận đồ này, nàng sẽ trực tiếp lựa chọn trận đồ chi đạo, mà không tới chiến trường linh giả.

............

Không trung hiện ra ba đạo điện quang, ba người Trịnh Hạo Thiên đã về tới Bạch Thảo Phong.

"Hạo Thiên, lần này chắc thú vị lắm." Dư Uy Hoa vỗ ngực hăng hái bừng bừng nói: "Chiến trường linh giả, chỉ cần nghĩ đến cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào a."

Lâm Đình tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi đó, mỗi ngày chỉ biết đánh đánh giết giết."

Dư Uy Hoa lắc đầu, nói: "Nếu không cùng dị tộc sinh tử chiến, chúng ta làm sao có thể tấn thăng nhanh như vậy chứ?"

Trịnh Hạo Thiên bật cười, hai người bọn họ từ nhỏ đã không ngừng tranh cãi, nhưng cảm tình lại càng sâu đậm hơn, coi như một đôi quái dị đi.

"Uy Hoa, Lâm Đình, các ngươi đã dung hợp với chiến giáp chưa?"

"Yên tâm, chiến giáp tốt như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ không lãng phí." Dư Uy Hoa ngạo nghễ nói: "Không chỉ có chiến giáp, là ngay cả kiện ngụy pháp khí kia ta cũng hàng phục thành công rồi."

Trịnh Hạo Thiên đã sớm đem ba kiện chiến giáp được tiêu trừ ấn ký phân phối thỏa đáng, ba người bọn họ mỗi người một kiện, còn hai thanh đao kiếm ngụy pháp khí cùng Mặc Tinh Thạch cũng đưa cho Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa.

Có những bảo vật này phòng thân, bọn họ cho dù có lâm vào nguy hiểm, hẳn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Kỳ thực, nếu như hai người bọn họ có thể điều khiển trận đồ, như vậy Trịnh Hạo Thiên cũng sẽ không tặng trận đồ kia cho Văn Nhân Băng Oánh, nhưng đáng tiếc là, mấy bộ trận đồ trong tay họ giống như đồ bỏ đi, còn có thể gay nguy hiểm cho người không biết điều khiển, vì thế Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không có ý nghĩ giao trận đồ cho bọn họ.

"Ba tháng." Trịnh Hạo Thiên nhìn phương xa, chậm rãi nói: "Còn ba tháng thời gian để chuẩn bị, vật chúng ta lại chuyện chế một ít phù triện nữa đi."

"Còn muốn luyện?" Dư Uy Hoa bi ai kêu lên một tiếng, vẻ mặt khổ não.

Bảo hắn cầm phiên giang đảo hải côn tử chiến cùng kẻ khác, hắn chắc chắn gào thét xung phong, nhưng bảo hắn cùng Trịnh Hạo Thiên luyện chế phù triện, chẳng khác nào bắt hắn bỏ cái mạng này.

Lâm Đình chỉ tiếc không rèn sắt thành thép đá hắn một cái, nhưng đáng tiếc với lực lượng của một cước này, ngoại trừ để lại trên quần hắn một vết chân, Dư Uy Hoa thậm chí còn không suy chuyển chút nào.

"Đồ ngốc này, ngươi cần phải tu tâm dưỡng tính đi."

"A, đồ lắm lông nhà ngươi dám đánh lén ta, xem quyền...."

"Ai sợ ai, ngươi có thể đánh ngã ta sao?"

"Có bản lĩnh tới đây..."

"Có bản lĩnh thì ngươi lên đi."

Trịnh Hạo Thiên nhìn hai người bạn thân náo loạn một trận, bất đắc dĩ vỗ cái trán, xoay người tiến vào gian phòng....một mình luyện chế phù triện tốt hơn a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK