Tiêu Sở Bắc mới từ phòng bệnh của Lục Hạ rời liền nhận được một cước điện thoại khác.
Cước điện thoại là trợ lý Lâm gọi tới, hắn nói cho anh biết, Lục Hiểu cũng được bị đưa tới chung một căn bệnh viện, đang trong cấp cứu.
Tiêu Sở Bắc vọt tới phòng cấp cứu, tại sao Lục Hiểu cũng đang cấp cứu?
Không phải cô lấy cái kéo trước uy hiếp Lục Hiểu đấy, chẳng lẽ cô cũng bị thương? !
Từng một bác sĩ ra ra vào vào phòng cấp cứu, tình trạng trong phòng phẫu thuật có vẻ rất nghiêm trọng.
Trong lúc bất chợt, Tiêu Sở Bắc đã nhìn thấy cái gì, cơ thể rắn ấy thoáng chốc cứng ngắc tại bên ngoài phòng phẫu thuật.
Một đôi mắt đỏ bừng cứ như vậy nhìn bác sĩ trên tay đang bê một tử thai.
Cái máu đỏ nồng đặc ấy đã cuốn đi tất cả sức lực thể xác và tinh thần của anh.
Đó là từ trong bụng của người phụ nữ trên bàn phẫu thuật ấy lấy ra, đó là đứa con của anh... ?
Đứa con của anh và Lục Hiểu... ?
Chết rồi... nó... chết rồi... Tiêu Sở Bắc nhận được một trùng kích mãnh liệt, cả người đều trì hoãn không được.
Anh rõ ràng nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ này là vì muốn chất vấn Lục Hiểu tại sao dám ra tay độc ác với Lục Hạ đang mang thai, nhưng cô lại bị thương nặng hơn cô ấy? !
Một bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật từ trong phòng phẫu thuật đi ra, Tiêu Sở Bắc một cái níu lấy vạt áo của đối phương: "Lục Hiểu làm sao rồi?"
Bác sĩ bị hết hồn một cái nhưng lập tức nhận ra anh, "Ngài Tiêu? ! Cô gái được đưa tới vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật phá thai, do bị va chạm kịch liệt, dẫn tới tử cung của cô ấy rạn nứt, hiện tại đang tiến hành ca phẫu thuật cắt bỏ tử cung."
Nói... cái gì?
Tiêu Sở Bắc một người đàn ông lớn, xém chút nữa xụi ngồi xuống mặt đất.
Đứa con đã mất... ngay cả tử cung của cô...
Tiêu Sở Bắc không thể tin tưởng được tất cả mọi thứ này, là anh nghe lầm rồi, nhất định là đã mắc lỗi ở đâu đó...
——
Lục Hiểu nằm trên giường bệnh yên tĩnh không một tiếng đông nào.
Hai con mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà, đôi lúc cô si ngốc cười cười, giống như điên rồi.
Từ khi bác sĩ nói với cô, đứa con của cô đã mất, sau khi tử cung của cô cũng bị cắt bỏ, cô vẫn cứ bộ dạng này.
Trong thời gian này, cô chỉ đã hỏi bác sĩ một câu: "Bảo bảo của tôi là nam hay là nữ."
Bác sĩ trả lời cô: "Là một bé gái..." Hai hàng nước mắt rơi xuống, ký ức của cô rõ ràng lưu lại cái ngày mà trước khi Lục Hạ xuất hiện, rõ ràng cô và đứa con vẫn còn tốt khỏe.
Chỉ còn thiếu hai tháng nữa, thêm hai tháng nữa, đứa con gái của cô có thể đầy sức sống đến cái thế giới này.
Từ sau khi đó, Lục Hiểu thì không còn nói thêm một câu nào.
Cô tựa như một thi thể chỉ còn đang hô hấp, không ăn cũng không ngủ, cứ như vậy lẳng lặng yên nằm ở trên giường bệnh.
Tiêu Sở Bắc xuất hiện trong phòng bệnh cô vào hôm cô xuất viện.
"Cô như thế nào rồi?"
Lục Hiểu nhận ra giọng nói của Tiêu Sở Bắc.
Người đàn ông này mà lại đến thăm cô? !
Lục Hiểu đã trầm mặc một hồi lâu, cô hỏi anh: "Đứa con của chúng ta mất rồi, lòng của anh đau qua chưa?"
Trong đầu Tiêu Sở Bắc tràn đầy tử thai của đứa con kia.
Hắn cấu chặt nắm đấm, kiềm chế gợn sóng dưới đáy mắt: "Không có."
Hai chữ quyết đoán cỡ nào.
Lục Hiểu, đứa con đã chết rồi, cô vẫn còn đang mong đợi câu nói anh không nỡ đứa con này từ miệng của người đàn ông này sao?
Lục Hiểu nở nụ cười.
Nụ cười trên gượng mặt tái nhợt ấy, hung hãn tóm đau lấy tim của Tiêu Sở Bắc. Không, anh không thể cảm thương cô.
Lục Hạ nói với anh, là cô dùng cái kéo uy hiếp cô ấy trước, cô ấy mới từ trên thang lầu té xuống, tất cả đều là cô tự làm tự chịu.
"Lục Hiểu, tất cả mọi chuyện đều là cô gieo gió gặt bão, nếu như cô không có lấy cái kéo uy hiếp tiểu Hạ, đưa tiểu Hạ đẩy xuống lầu, hại cô ấy mất đi đứa con, cô cũng sẽ không hại bản thân cô từ trên lầu cùng té xuống."
Cái này là Lục Hạ nói một lời dối khác cho anh? !
Lục Hiểu một chút đều không cảm thấy ngạc nhiên, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này thật quá ngu xuẩn.
"Tại sao chỉ có lời Lục Hạ nói, anh từ trước tới giờ đều không nghi ngờ?"
"Bởi vì Lục Hạ chưa bao giờ nói dối tôi."
Đây là câu nói đùa nực cười nhất mà Lục Hiểu từng nghe trên đời này, "Cô ấy thật sự không biết nói dối sao? Tiêu Sở Bắc, có muốn tôi nói cho anh biết một bí mật không?"
"Cô muốn nói cái gì?"
"Tôi chưa từng cầm cái kéo uy hiếp Lục Hạ yêu nhất của anh, là cô ấy tìm tới tận cửa rồi xông vào phòng của tôi, từng bước một ép tôi đến bên cạnh thang lầu, lại dùng tay của cô ấy đưa tôi đẩy xuống lầu, một cước một cước hung hãn giẫm lên trên bụng của tôi, trước khi tôi ngã vào vũng máu, cô ấy chính miệng nói cho tôi biết, mắt của cô ấy chưa từng bị mù qua, cô ấy cũng chưa từng đã hôn mê, mọi thứ đều là cô ấy mua chuộc viện trưởng, làm một tuồng kịch, anh tin không?"
"Tôi đương nhiên là không tin!"
"Vậy là tốt rồi, tôi sẽ nói thêm cho anh biết một sự việc —— anh không phải nói cô ấy đã từng vì anh đỡ qua một súng, cô ấy đã nói cho anh biết bộ phận bị thương của cô ấy là trên bụng của cô ấy, viên đạn đã xuyên qua bụng của cô ấy, anh khẳng định là cô ấy thật sự có thể có thai của con anh sao?"
Tiêu Sở Bắc như đã nhận ra được cái gì, trên miệng lại không chịu thừa nhận."Lục Hiểu cô rốt cuộc muốn châm ngòi cái gì? !"
Tiêu Sở Bắc tâm tình kích động, một phát túm lấy cánh tay của Lục Hiểu, cô quá gầy rồi, cánh tay gầy đến nỗi tựa như một cành khô: "Tôi là một kẻ đui, bị người khoét đi con mắt, cắt đi tử cung, tôi còn có thể châm ngòi trên người các ngươi về cái gì?"