Trong lúc này, một nữ hầu chạy vào, hoảng hốt lo sợ mà nhìn Lục Hạ, "Thật xin lỗi phu nhân, dì Thủy muốn đi lên, tôi ngăn không được bà ấy."
Quả nhiên, cô ấy cố ý kêu nữ hầu ngăn trở bà.
Hèn chi vừa rồi vô duyên vô cớ kêu bà gọi xuống lầu còn dẫn bà tới phía sau vườn hoa, hỏi có chuyện gì, nữ hầu lại không nói ra được.
"Lục Hạ, cô cầm thú cũng không bằng!"
Đứa bé trong tã lót vẫn còn khóc, Nam Nam hô hấp lộp bộp lộp bộp, run rẩy càng ngày càng lợi hại, nhìn bộ dạng này sắp không thở được hơi rồi.
Dì Thủy biết mình không thể lại ở chỗ này để lãng phí thời gian.
"Bệnh viện, Nam Nam con cố chịu đựng, dì Thủy lập tức mang con đến bệnh viện."
"Bà chỗ nào cũng không chuẩn đi! !"
Lục Hạ như điên lên ngăn ở cửa miệng phòng tắm, quay đầu nhìn nữ hầu bị dọa ngu người: "Đi ra ngoài khóa cửa phòng lại."
Nữ hầu cũng nhìn thấy Nam Nam run rẩy trong tã lót, đây là tiểu thư của tiên sinh cưng nhất a, nếu không dẫn đến bệnh viện, xảy ra chuyện gì thì sẽ làm sao? !
"Còn không đi! !"
Lục Hạ hung thần ác sát đến nỗi dường như muốn giết người.
Nữ hầu sợ tới mức không dám phản kháng, quay đầu chạy ra ngoài khóa cửa, nhưng mới chạy đến gian phòng, nhưng lại trước mặt đâm vào Tiêu Sở Bắc.
"Tiên... tiên sinh? !"
Nữ hầu sợ tới mức thoáng cái xụi ngã xuống đất.
Tiêu Sở Bắc đứng ở đằng kia, nhìn cô ấy một mắt, nghe được trong phòng tắm có động tĩnh, theo bản năng liền hướng phòng tắm xông vào: "Đã xảy ra chuyện gì? !"
Tiêu Sở Bắc? !
Sao anh lại trở về sớm? !
Lục Hạ hoảng hốt lo sợ, nhưng ở trong lúc quay người lại, hung hãn hướng phía gương mặt của mình tát một bạt tai, sau đó oa oa khóc lớn lên: "Xin lỗi, Sở Bắc... em muốn cho Nam Nam tắm rửa, nhưng mà không cẩn thận mở sai nước nóng, đã làm phỏng cô bé... dì Thủy vừa rồi đã tát em, nhưng em không trách bà ấy, anh mau đưa Nam Nam đến bệnh viện trước."
Cô ấy khóc thật đến như vậy.
Dì Thủy không dám tin nổi, Lục Hạ nháy mắt một cái liền lại một cái nói dối như cuội.
Tiêu Sở Bắc căn bản không thấy được cái tát kia là do bản thân cô ấy làm, vượt qua Lục Hạ, đồng tử của người đàn ông mãnh liệt co rút lại một cái, "Nam Nam làm sao vậy?"
Tiêu Sở Bắc xông lại ôm qua Nam Nam.
Dì Thủy hồi phục lại tinh thần, bây giờ không có công phu lề mề thêm nữa.
"Nam Nam bị bỏng không nhẹ, đi bệnh viện trước, mau đi bệnh viện! !"
——
Tiêu Sở Bắc lái xe lập tức đem Nam Nam dẫn đến bệnh viện.
Anh lo lắng đợi ở bên ngoài, anh không dám tưởng tượng nếu đêm nay không phải tạm thời hủy bỏ chuyến bay, anh sẽ không còn nhìn thấy được Nam Nam nữa không? !
Không, Nam Nam của anh không có chuyện!
Tiêu Sở Bắc một lòng lo lắng đến nổi hồn bất thủ xá.
Chợt nghe được trong lúc bác sĩ cho Nam Nam xử lý vết thương, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của đứa bé đáng thương vô tội, khóc đến Tiêu Sở Bắc đau như tim bị xé rách.
Anh kéo rèm ra liền thấy một mảng bị phỏng lớn màu đó ở phía sau lưng Nam Nam.
"Nam Nam..."
"Đứa mới hơi chút lớn như vậy, các ngươi sap có thể nhẫn tâm? ! Xả nước cho đứa bé tắm rửa, sao có thể không thử một chút nhiệt độ của nước mà dùng nước nóng hổi như thế kia xối lên?"
Bác sĩ trách mắng ập tới.
"Nam Nam không có sao chứ?"
"Cũng may là bị phỏng độ một, đứa bé chỉ là tầng ngoài của làn da bị tổn thương, đã lên thuốc, đại khái một tuần lễ có thể lành, nếu như bị bỏng nặng hơn một chút, đứa bé liền phải chịu khổ rồi."
Tiêu Sở Bắc đi qua đó đầu ngón tay chạm chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam, Nam Nam vẫn còn khóc, con mắt trăng khuyết cong ấy bị khóc sưng lên rồi.
Tiêu Sở Bắc cực kỳ đau lòng.
Trong nháy mắt, dưới đáy mắt của người đàn ông trồi lên hận ý thật sâu, anh mới rời nhà một hồi sao lại xảy ra chuyện này.
Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận không thể thay Nam Nam đau đớn, "Trong lúc không có tôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? !"
Dì Thủy nhìn anh, vừa lúc Lục Hạ từ bên ngoài đi vào, "Nếu như tôi nói cho ngươi biết, là 'Người vợ tốt' của ngươi cố ý đem Nam Nam thả vào trong nước nóng, ngươi có tin không?"