Thời gian càng dài, Tiêu Sở Bắc lại càng điên không hợp thói thường.
Ngay cả cha mẹ Tiêu đều bắt đầu lo lắng Tiêu Sở Bắc có phải tinh thần thật sự xảy ra vấn đề không.
Vào ngày này, anh lại ra cửa, mang theo hộp tro cốt của Lục Hiểu nói: "Tiểu Hạ, anh mang cô ấy đi một nơi xa một chút, như vậy em với đứa con mới an toàn..."
Lục Hạ căn bản không ngăn được anh.
Gọi điện thoại cho Tiêu gia, nhưng lại đổi lấy mẹ Tiêu trách cứ một trận.
"Là cô không nên cướp đi chồng của Hiểu Hiểu, là cô không nên can thiệp vào hôn nhân của bọn họ. Là cô ép chết Hiểu Hiểu, đừng nói cái gì là Hiểu Hiểu hại chết con của cô, tôi cũng không nhận đứa con bụng của cô đâu, sở dĩ Sở Bắc biến thành cái bộ dạng bây giờ, đều là cô một tay tạo thành!"
Đáng ghét!
Một đôi lão già hồ đồ ngu xuẩn bất linh này! !
Lục Hạ hung hãn đập điện thoại bàn xuống đất, bọn họ dám nói cô không có tư cách gọi bọn họ là cha mẹ.
Nói Hiểu Hiểu mới là con dâu của Tiêu gia bọn họ, nói cô với Tiêu Sở Bắc là không hợp pháp!
Đúng vậy a, Lục Hiểu chết rồi, Tiêu Sở Bắc điên rồi, căn bản là không có đề cập qua việc đăng ký hợp pháp với cô.
Hôn lễ giữa cô và Tiêu Sở Bắc lúc trước có oanh động bao nhiêu cả Tân Thành, bây giờ bất luận cô đi tới đâu, thì sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ ở đằng sau cô.
"Thật vô sỉ, sống sống hại chết vợ của người ta, bản thân còn dám lên giọng đi dạo khắp nơi."
"Chậc chậc chậc, những năm bây giờ, tiểu tam lộng quyền, người phụ nữ tốt cũng không có cách sống rồi."
Lục Hạ từ bên ngoài đầy bụi đất trở về, ném xách tay qua một bên.
Bởi vì Lục Hiểu, hiện tại cô ngay cả đi ra ngoài đi dạo khắp phố đều không thể bình thường được.
Chẳng lẽ muốn cô đời này đều phải trốn ở căn nhà biến thái dựng lập một khối bia mộ này mãi sao? !
Lục Hạ vọt tới vườn hoa đạp nát tất cả bông hoa quay vòng xung quanh bia mộ, nhưng cho dù cô đạp thế nào nữa, trút giận như thế nào, di ảnh trên bia mộ vẫn cứ cười vui vẻ như thế, dường như đang cười nhạo cô, rõ ràng đang còn sống, nhưng lại còn không bằng cô ấy một người đã chết ——
"Lục Hiểu, cô chớ đắc ý, cô đến chết đều cũng muốn đấu với ta, có phải không?"
Lục Hạ nắm lấy một cái cuốc muốn nện cái mộ bia chướng mắt này đến thịt nát xương tan.
Trong lúc này, người hầu trong nhà vội vội vàng vàng chạy tới, "Phu nhân... điện thoại, bệnh viện gọi điện thoại tới tìm ngài Tiêu."
Chuyện gì đã xảy ra? !
Bệnh viện làm sao lại tìm Tiêu Sở Bắc? !
Lục Hạ vứt bỏ cái cuốc chạy tới phòng khách nghe, cũng không biết đầu bên kia điện thoại đã nói cái gì, sắc mặt Lục Hạ trở nên cứng ngắc khó coi, bộ dạng như không thể nào tin nỗi, sao lại xảy ra sự việc như này, sao có thể? !
"Tôi bây giờ qua đó."
Cô cúp điện thoại, sắc mặt kinh khủng giống như nữ vu muốn ăn thịt người. Cô cảnh cáo đám người hầu không cho phép đem cú điện thoại này nói với Tiêu Sở Bắc, "Nếu ai lắm miệng, tôi liền cắt đi lưỡi của nó."
Mấy người phụ nữ cúi đầu, trong lồng lộp bộp một cái.
Trong cái nhà này, nam chủ nhân là người điên, nữ chủ nhân nổi điên lên cũng không có bình thường bấy nhiêu, "Rõ... rõ, chúng tôi đã rõ rồi."
—— Lục Hạ lái xe đi đến bệnh viện.
Trong đầu lái đi không được đều là câu nói mà bác sĩ kia nói với cô.
Cô không ngừng phủ nhận, không ngừng lắc đầu, điên cuồng đến vỗ đập tay lái, chết tiệt, ông trời, ông đang cố ý cùng tôi đối nghịch sao? !
Lục Hiểu cũng đã chết rồi.
Tử cung của cô ấy mất rồi, đứa con chết rồi, làm sao có thể hồi sinh lại được? !
Đúng vậy.
Đứa con mà Lục Hiểu sinh ra đã hồi sinh rồi...
Lục Hạ một đôi mắt boong boong chứa đầy sợi máu đỏ đáng sợ.
"Xin chào, xin mau chóng cho ngài Tiêu đến bệnh viện một chuyến, lần trước phu nhân của ngài ấy nhập viện cứu chữa, bệnh viện của chúng tôi trong lúc cứu chữa đã nhầm phòng cấp cứu, đã làm lầm nhẫn phu nhân của ngài ấy cùng với một bệnh nữ nhân khác, phu nhân của ngài ấy không bị cắt bỏ tử cung, đứa bé được đưa vào bệnh viện cấp cứu sau lại bị ép sinh non ấy bởi vì chưa đủ tháng nên các mục cơ năng suy yếu, được đặt ở trong rương chăm sóc và gia hộ hộ lý suốt, hiện tại đứa bé đã hoàn toàn khôi phục, xin ngài Tiêu nhanh chóng đến bệnh viện mang đứa bé tiếp về..."