Sau khi Lục Hiểu ký chữ xong , cả người tâm tịnh như nước.
Hai tuần lễ sau.
Cô nằm trên giường phẫu thuật, bình thản tiếp nhận gây mê, mộc nột nhìn bác sĩ cầm dao giải phẫu đưa đến.
Thật là đáng buồn, cô ngay cả nhắm mắt lựa chọn cơ hội trốn tránh đều không có.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ khoét đi giác mạc từ trong mắt cô, và cô mở mắt lên thì lại vĩnh viễn sa vào một vùng hỗn độn trong bóng tối...
Tiêu Sở Bắc canh ở ngoài phòng phẫu thuật, bên trong yên tĩnh đến khiến cho người bất an.
Nghĩ đến hôm Lục Hiểu bị đưa lên bàn sanh non , rõ ràng là làm cả phòng phẫu thuật hỗn loạn cả lên, mặc dù cô đã đồng ý ký hiệp nghị quyên tặng, hắn vẫn không an tâm.
Người phụ nữ đó nhất định đang toan tính mưu ma chước quỷ gì để phá hoại phẫu thuật của Lục Hạ.
Song thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Mọi thứ vẫn còn yên lặng như thế.
Mấy tiếng sau, bác sĩ mổ chính bước ra.
"Ca phẫu thuật như thế nào rồi?"
Tiêu Sở Bắc đến nghênh tiếp, bác sĩ tháo xuống khẩu trang: "Ngài Tiêu, ca phẫu thuật rất thành công."
"Lục Hiểu, cô ấy không có phản kháng? !"
Tiêu Sở Bắc cau chặt chân mày, bác sĩ lắc đầu, "Tiêu phu nhân rất yên lặng, vô cùng phối hợp để hoàn thành ca phẫu thuật."
Cô rất yên lặng?
Tiêu Sở Bắc cảm thấy khó thể mà tưởng tượng nổi.
"Nên, cô ấy... mù rồi à?"
Hỏi ra câu này, Tiêu Sở Bắc lại cảm thấy cổ họng khô khan và đau đớn.
"Vâng."
Ngay cả chỗ ngực cũng bắt đầu đốn đau.
Anh làm sao đấy?
Anh không phải nên vui mừng sao?
Lục Hiểu mù, và cũng có nghĩa là Lục Hạ lại có thể nhìn thấy lại được rồi...
——
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, thời gian dường như đối với Lục Hiểu mà nói, đã không có ý nghĩa.
Buổi chiều, ánh mặt trời tươi đẹp rãi ngập cả nguyên căn phòng bệnh.
Lục Hiểu tựa ở trên giường bệnh, ngó về hướng ánh mặt trời, nhưng bất luận cô mở mắt to cỡ nào, đều là một vùng bóng tối, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón...
Có người đã đẩy cửa đi đến.
"Hiểu Hiểu, cô như thế nào rồi?"
Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng đến mức như một mèo con vô hại.
Lục Hiểu cũng không để ý cô ấy, bởi vì cô biết đó là Lục Hạ, cô ấy đến đây để làm mèo khóc chuột, giả từ bi đây.
Lục Hiểu cứ như vậy ngồi ở trên giường.
Cho dù hướng mặt mộc nhìn trời, tròng mắt đã mất đi sắc ánh, nhưng chết tiệt là, tại sao khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn khiến trong lòng cô ấy nảy sinh ghen ghét? !
Lục Hạ chậm rãi đi đến bên giường của cô.
Cô ấy nắm lấy tay của cô: "Hiểu Hiểu, cho dù cô đẩy tôi xuống lầu, hại ta mù, hại tôi bị mù đi, nhưng cô đã đưa cặp mắt cho tôi, tôi vẫn rất cảm kích cô."
Cô ấy đang nói chuyện ma quỷ gì đây? !
Lục Hiểu quay đầu hướng về phía tiếng của Lục Hạ: "Lục hạ cô lại đang diễn trò cho ai xem? Tiêu Sở Bắc đang ở bên cạnh cô đúng không?"
Tiêu Sở Bắc trong lòng bỗng chốc hồi hộp, cô không phải đã mù rồi sao?
Làm sao lại giống như nhìn thấy được anh? !
Lục Hiểu rút tay ra khỏi tay Lục Hạ, Lục Hạ cố ý giả vờ như không có đứng vững, thân thể nhượng hướng về sau.
Tiêu Sở Bắc ba bước gộp thành hai bước đi đến đỡ lấy cô ấy: "Lục Hiểu, cô chết tính! Cô không thấy thân thể tiểu Hạ vẫn còn rất yếu đuối sao?"
Anh buột miệng nói ra, nhưng lại đục một lỗ lớn ở chỗ tim của Lục Hạ.
"Tôi đã mù rồi, ngài Tiêu."
Cô bình tĩnh nhắc nhở lấy anh, chỗ tâm khang Tiêu Sở Bắc bị hung hãn xoắn xuýt một cái, "Tôi đương nhiên biết rõ cô đã mù, cô chính là mắt đã mù rồi, nhưng tâm vẫn còn rắn rết ác độc như vậy."
"Tiểu Hạ tốt lòng đến thăm cô, cô lẽ ra phải biết cảm ơn."
Cảm ơn?
Lục Hạ oan cô đẩy cô ấy đẩy xuống lầu, lại khoét lấy đi giác mạc của cô, anh còn muốn cô đối với con ma quỷ này nói lời cảm ơn? !
Lục Hiểu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, Lục Hạ sợ hãi đến co rút vào lòng Tiêu Sở Bắc, "Sở Bắc, em sợ..."
"Đừng sợ, có anh ở đây."
Câu nói này, anh đã từng nói với cô.
Trái tim đã từng yêu sâu đấm vào người đàn ông này, nay chỉ còn là một nơi chồng chất vết thương, Lục Hiểu cười lớn liền hốc mắt đỏ bừng: "Tiêu Sở Bắc, sẽ có báo ứng đấy, sẽ có một ngày, anh nhất định sẽ phải hối hận."