Lục Hiểu từ phòng khám phụ khoa đi ra, bên tai là những lời nói vừa rồi bác sĩ nói với cô, "Chúc mừng cô Lục tiểu thư, cô đã có thai, thai đã mười hai tuần rồi."
Đã có thai...
Cô nên làm thế nào bây giờ? !
Lục Hiểu bước đi một cách thất hồn lạc phách, từ phía cô đi qua là những người chồng theo cùng với vợ đến làm kiểm tra sản phụ khoa định kỳ.
Cô đã nghĩ đến Tiêu Sở Bắc.
Ngày đó anh ấy đã không quay đầu lại mà đi mất, cô đã không gặp anh ấy suốt một tuần lễ qua.
Lục Hạ...
Anh nhất định là đang ở gần bên người phụ nữa kia.
Lục Hiểu thần chí lờ mờ, cũng không biết mình đi tới nơi nào, chờ đến lúc cô lấy lại tình thần, bản thân đã đi đến bên ngoài phòng bệnh của Lục Hạ.
Cô đẩy cửa đi vào.
Từ lúc sau khi Lục Hạ xảy ra tai nạn xe cộ, cô chưa từng đến thăm qua cô ấy.
Người ngoài đều mắng cô là lãnh huyết tâm tràng, ngay cả chị ruột cũng không tới vấn an một lần, nhưng những người kia lại không biết lý do tại sao cô không đến...
Lục Hiểu đi đến bên giường của Lục Hạ, người phụ nữ đang đeo mặt nạ Oxy được ngủ bình thản như thế.
Lục Hạ, tôi thật hâm mộ cô, cô chỉ ngủ như thế này là có thể đạt được trái tim của Tiêu Sở Bắc.
"Nếu như cô chết đi, hóa thành quỷ thì cô cũng sẽ quấn quít lấy tôi cả đời phải không?"
Lục Hiểu lẩm bẩm một mình, người phụ nữ trên giường bỗng nhiên mở to mắt ra, "A, tôi không bị đụng chết, cô cảm thấy rất thất vọng phải không..."
Lục Hạ lấy khỏi mặt nạ Oxy ra, ánh mắt lạnh đến hãi người.
Cô ấy đã tỉnh rồi? !
Cô ấy thật sự tỉnh rồi? ! Lục Hiểu trợn to hai mắt lên, tơ máu phủ kín hốc mắt ——
"Lục Hạ, cô đừng có ngậm máu phun người, trong lòng bản thân cô rất rõ, xe là chính cô tự động tay chân, vốn dĩ là cô muốn hại chết tôi trong lúc tôi đang lái xe, nhưng ông trời có mắt, cho cô tự thực ác quả!"
Lục Hiểu không ngừng kích động.
Nửa năm trước, Lục Hạ gạt cô đến bãi đỗ xe dưới mặt đất, cố ý cho camera giám sát quay được hình ảnh khả nghi của cô lưỡng lự trước xe của cô ấy.
Lục Hạ lại giả bộ bệnh nhờ cô thay cô ấy lái xe giùm, sau đó liền tự biên tự diễn một trận tai nạn xe cộ thảm kịch do phanh lại không nhạy.
Lục Hiểu không thể nào quên được khoảnh khắc phanh lại không nhạy ấy, Lục Hạ giống như điên lên, không ngừng dắt tay lái, thân xe mất đi kiểm soát, một đầu đụng vào xe tải lớn phía trước, song một cái lật xe, vậy mà như kỳ tích, cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng Lục Hạ thì lại bị đụng đến hôn mê, nằm trong bệnh viện vừa đủ nửa năm...
"Lục Hạ, cô rốt cuộc tại sao phải hại tôi như vậy? ! Cô đã cướp đi ông nội, cướp đi quyền kế thừa Lục gia, tại sao ngay cả Tiêu Sở Bắc, cô cũng muốn cướp đi?"
Mười năm trước, bác của Lục Hiểu đã qua đời ngoài ý muốn, ông nội đem cháu ngoại Lục Hạ đã trở thành cô nhi dẫn về Lục gia sinh sống.
Đối với chị họ này, Lục Hiểu tự nhận rằng từ nhỏ đều đối xử rất tốt với cô ấy, nhưng mà Lục Hạ lại không biết từ cái nguyên do gì mà hận cô đến tận thấu xương, những năm đến nay. trăm phương ngàn kế lần lượt hãm hại cô.
"Lục Hiểu, cô muốn biết đáp án phải không?"
Lục Hạ cắn răng, không đề nhắc tới trận tai nạn xe cộ kia còn được.
Cô đã tính toán hết mọi thứ, nhưng lại không đoán được là vận may của Lục Hiểu lại tốt đến như vậy.
Đụng không chết cô ấy nhưng lại hại bản thân mình, nhưng mà bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, sẽ không cho cô ấy có ngày tốt lành mà sống.
Bên ngoài phòng bệnh, có một bóng dáng quen thuộc đã đi đến.
Lục Hạ biến sắc, "Lục Hiểu, đời này chỉ cần là đồ do cô ưa thích, tôi đều đoạt lấy hết!" Dứt lời, cô đột nhiên nhổ kim tiêm trên tay ra, từ trên giường nhảy xuống.
Cô chạy ra khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa la: "Cứu mạng a! ! Đừng, Hiểu Hiểu, tôi xin cô... Tôi vừa mới thức tỉnh, xin cô đừng sát hại tôi lần nữa! !"
Tiểu Hạ?
Tiêu Sở Bắc mới vừa đi tới trước cửa phòng bệnh, liền tận mắt nhìn thấy Lục Hiểu từ trong phòng bệnh chạy ra đuổi theo.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? !
Lục Hạ như nổi điên lên, hướng tới đầu bậc thang mà chạy, Lục Hiểu muốn ngăn cản cô lại, "Lục Hạ, cô đang làm cái gì đấy? !" Cô vươn tay ra hô lên, Lục Hạ cố ý cho Lục Hiểu bắt lấy cánh tay của cô, sau đó kêu to lên: "Đừng, Đừng đẩy tôi! !"
Cô buông tay của lục Hiểu ra, cứ như vậy ngửa mặt từ thang lầu té xuống.
Lục Hiểu ngở mình tại chỗ, người đàn ông gầm thét xông đến: "Lục Hiểu, cô đúng thật là ác phụ! !"