Lục Hiểu mù rồi, nhìn không thấy rồi. Điều đầu tiên mà Tiêu Sở Bắc tiếp cô về nhà chính là —— "Ký nó."
Anh đưa một văn bản tài liệu ném tới trước mặt của cô, Lục Hiểu rất sợ nghe thấy câu này, "Anh còn muốn khoét lấy đi thứ gì trên người tôi nữa?"
Tiêu Sở Bắc có lúc không dám nhìn vào đôi mắt mất đi sắc ánh của Lục Hiểu, anh quay lưng đi: "Chúng ta ly hôn."
Người đàn ông này thật sự làm đến cùng.
Vừa mới khoét đi giác mạc của cô, liền muốn đuổi cô ra khỏi cửa nhà.
"Tôi không ký."
Ba chữ này, Lục Hiểu nói với âm điệu mạnh mẽ.
Cũng không biết có phải là bởi vì mù rồi, thính lực trở nên hết sức nhạy bén.
Cô đã nghe được tiếng bước chân, cô biết rõ Lục Hạ ở gần đây.
Lục Hạ cấu chặt nắm tay, Tiêu Sở Bắc đáp ứng với cô ấy, chỉ cần Lục Hiểu ký thư ly hôn liền lập tức cử hành hôn lễ với cô ấy.
Mắt nhìn thân phận Tiêu phu nhân chỉ còn thiếu một bước này, Lục Hiểu, cô dám không ký, cô quả chính là chướng ngại vật trong đời tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho cô hối hận.
"Không ký cũng phải ký!"
Tiêu Sở Bắc cường thế cực điểm.
Nhưng mặc cho anh uy bức lợi dụ, Lục Hiểu quật cường đứng dậy, ai cũng đều hết cách với cô, "Tôi không ký chính là không ký."
Cô một kẻ đui, đã không có cái gì có thể mất đi được nữa.
Giữa hai người kiếm gẩy nỏ trương.
Lục Hạ thấy thế, nhanh bước đi tới, tỏ ra gương mặt vô tội, dựa vào lòng của Tiêu Sở Bắc và nói: "Sở Bắc, anh đừng có đối xử như vậy với Hiểu Hiểu, nếu như anh kêu Hiểu Hiểu ký tên ly hôn, thế em không phải đã trở thành kẻ thứ ba rồi sao? Em không muốn như vậy, em chưa từng nghĩ tới muốn phá hoại hôn nhân của hai người."
A, đây e rằng là câu nói dối hư cấu nhất mà Lục Hiểu đã nghe trong đời này.
"Lục Hiểu, cô cười cái gì?"
"Tôi cười bản thân tôi mù đi thật tốt, ít nhất tôi không cần nhìn thấy anh yêu người đàn bà mặt mũi ghê tởm này nữa."
"Cô ——" Tiêu Sở Bắc giận không kìm được, "Mau xin lỗi Lục Hạ."
Lục Hiểu chống cây quải trượng, cố ý hướng về phía chân Lục Hạ lướt mạnh qua, Lục Hạ đau đến cắn răng, không dám lên tiếng.
Lục Hiểu lại cười: "Lục Hạ, cô biết mình là kẻ thứ ba là tốt rồi. Cô nghe nè, trừ phi tôi chết rồi, bằng không, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô cũng chỉ là con tình nhân không được hé lộ thôi, cả đời là kẻ thứ ba!"
"Lục Hiểu, cô náo đã đủ rồi."
Tiêu Sở Bắc kích động xông lại, Lục Hạ ngăn anh lại trước mặt, "Sở Bắc, anh đừng kích động, Hiểu Hiểu bây giờ nhìn không thấy, tâm trạng khẳng định là không tốt, cho em đỡ cô ấy lên lầu, cô ấy cần được nghỉ ngơi thật tốt."
Lục Hạ trấn an Tiêu Sở Bắc, hoàn toàn là một bộ dạng thiện tâm yếu đuối.
Nhưng khi quay đầu lại, đỡ Lục Hiểu lên lầu. Lúc đi đến chính giữa thang lầu, Lục Hạ hạ thanh giọng xuống đến bên tai Lục Hiểu, uy hiếp cô: "Lục Hiểu, là chính cô muốn chết ỷ ở chỗ này, về sau cũng đừng có hối hận, đừng chờ tới lúc cô muốn đi cũng không đi được."
Cô ấy lại muốn làm gì? !
Lục Hiểu không thể không thiết lập phòng vệ.
Thời gian cứ trong kinh hồn bạt vía như vậy trôi qua hai tháng.
Lục Hạ lấy cớ nói muốn trông nom lục Hiểu, kêu Tiêu Sở Bắc cho nghỉ việc hết người hầu trong nhà.
Mỗi ngày Tiêu Sở Bắc ra cửa đến công ty, lúc chỉ còn hai cô ở trong nhà, Lục Hạ lúc nào cũng vô tình hay cố ý đi ngang qua phía sau lưng của Lục Hiểu.
Có một lần, Lục Hiểu đi đến đầu bậc thang, cô ấy cố ý đẩy nhẹ cô một cái: "Lục Hiểu, cô nói xem, nếu tôi từ phía sau đẩy cô xuống, có lẽ nào một mất hai mạng không?"