Lục Hiểu làm sao có thể làm cái việc này. Có thai đứa bé này là hoàn toàn ngoài ý muốn, anh ấy đã quên lúc anh ấy có lúc chiếm hữu cô như điên, tháo BCS ra rồi hành hạ cô đến ngất đi.
"Em... không có..." Lục Hiểu chưa kịp giải thích, bên tai liền đọng lại giọng nói lạnh như băng của Tiêu Sơ Bắc: "Mang con nghiệt chủng này phá cho tôi."
Làm sao có thể... Anh ấy sao có thể mang đứa con đi phá, "Em không muốn... em không thể."
"Lục Hiểu, cô đang tính toán cái gì thì tôi đều biết! Đừng ngây thơ mà tưởng là sinh được đứa con là có thể ỷ lại bên tôi cả dời, tôi nói cho cô biết, cô hao tổn tâm sức gả vào Tiêu gia, nhưng ông trời đã định trước tiểu Hạ sẽ tỉnh, tôi sẽ rất nhanh cưới cô ấy, và cô vĩnh viễn cũng không thể nào là vợ của tôi Tiêu Sở Bắc."
——
Tiêu Sở Bắc quyết tâm muốn Lục Hiểu phá đi đứa con.
Anh coi Lục Hiểu như là máy móc truyền máu dự bị cho lục hạ, anh không cho phép cô lấy đứa con trong bụng làm cớ.
Lục Hiểu bị ép ngồi ở hành lang bên ngoài của phòng phẫu thuật sanh non. Tay chân cô lạnh buốt, bên tai đều là những âm thanh của những máy mọc lạnh như tiền dùi vào cơ thể bên trong để giết chết em bé.
Một cô gái vừa mới làm xong ca phẫu thuật sanh non, mặt trắng bệch, từ trong phòng phẫu thuật đi ra, đi chưa được mấy bước cô liền khóc to lên một cách mất kiểm soát: "đứa con của tôi, đứa con của tôi đã mất rồi... xin lỗi... con... mẹ xin lỗi con..."
Tim của Lục Hiểu bị nhéo đau dữ tợn.
Nghĩ đến tiếp theo liền đến phiên bản thân mình, chỉ cần nằm trên cái bàn sanh non ấy, sinh mệnh nhỏ sống động trong bụng của cô cũng sắp bị giết chết.
"Sở Bắc, đừng, anh hãy buông tha đứa còn này, được không?" Lục Hiểu kiềm chế không được mà túm lấy tay của Tiêu Sở Bắc: "Em cam đoan với anh, đứa con này là của anh, nó đúng thật là của anh đấy, coi trên phần nó là con ruột máu mũ của anh, anh buông tha cho nó đi, đừng ép em phải phá nó, được không?"
Lục Hiểu kích động quỳ xuống trước Tiêu Sở Bắc.
Nhưng thâm sâu trong con mắt của anh ấy chỉ là băng giá sâu không thấy đáy."Lục Hiểu, thu hồi cái đuôi hồ ly của cô đi, tôi kêu cô làm, liền phải làm."
Tiêu Sở Bắc nhấc tay của cô ra, Lục Hiểu ngỡ ngàng ngã ngồi trên mặt đất, tiếng khóc làm đảo loạn suy nghĩ của Tiêu Sở Bắc.
Trong thoáng chốc, bên tai của anh vọng lại một tiếng gọi ngọt ngào: "Anh Sở Bắc, em sợ bóng tối, chúng ta móc tay đi, đợi em ngủ rồi, thì anh mới đi đi, được không..."
Đã từ lúc nào, cái khuôn mặt ngây thơ ngọt ngào ấy đã trở nên mờ nhạt như thế.
Từ nhỏ anh đều nâng niu Lục Hiểu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, Tiêu Sở Bắc cũng từng tưởng rằng, mình nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ trong tương lai.
Song khi cô lớn lên, anh tận mắt nhìn thấy cô đẩy Lục Hạ xuống hồ nước ở sân sau của trường.
Anh mới biết được người đàn bà này là đáng sợ tới như vậy...
Anh đã cho cô quá nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần nào cô đều độc ác ra tay hướng tới Lục Hạ, vì vậy anh cũng không thể nhân từ nương tay buông tha cô nữa rồi.