Tất cả mọi việc hầu như đang bắt đầu từ từ hướng tới hướng tốt...
Tất cả mọi người đều cưng chìu, yêu thương Nam Nam, Nam Nam càng trở thành một năng lượng yểm trợ cho Tiêu Sở Bắc có thể tiếp tục sống qua mỗi một ngày, nhưng chỉ riêng có một người không thích cô bé.
Lục Hạ mỗi ngày nhìn thấy đứa bé này, cô bé cười một cái, cô sẽ nhớ tới cái khuôn mặt âm hồn bất tán của Lục Hiểu.
Tiêu Sở Bắc hầu như chẳng phân biệt ngày đêm mà ôm Nam Nam, đối với cô bé hay hỏi han ân cần, Lục Hạ cảm thấy giữa họ dường như lại sinh ra một Lục Hiểu khác đến cùng cô tranh đoạt tình yêu của Tiêu Sở Bắc.
Trong lòng Lục Hạ chất đầy đố kỵ.
Thật chết tiệt, chẳng lẽ cả đời này cô đều không thể thoát khỏi người phụ nữ kia sao? !
——
Đứa bé mới hơn một tháng lớn đương nhiên là yêu khóc nhất.
Tiêu Sở Bắc chưa từng trông nom qua em bé, suốt ngày luống cuống tay chân, dì Thủy sợ anh trông nom không tốt đứa bé nhỏ như vậy, liền tới đây giúp anh trông nom Nam Nam. Nam Nam hình như cũng đặc biệt ưa thích dì Thủy, bà mới ẫm cô bé, con nhỏ liền dừng khóc.
Dì Thủy nói đứa bé này đặc biệt giống Lục Hiểu.
Lục Hiểu khi còn bé cũng như vậy, chính là đứa bé thích khóc nhè, thế nhưng khi bà chỉ cần dỗ dành cô ấy, cô ấy liền lập tức cười rộ lên, quả thực đúng là một con yêu tinh giày vò người.
"Đúng không, Nam Nam đúng là một con nhỏ làm nũng, cười một cái, cười một cái nữa."
Trong tã lót truyền ra một tiếng non nớt ngọt ngào trong veo, Nam Nam cười đến một đôi mắt như là trăng khuyết cong, thật là đẹp đẽ...
Dì Thủy không nhịn được liền nhớ đến Lục Hiểu.
Đứa bé kia nếu chứng kiến được bảo bối của mình giống như cô ấy, nhất định sẽ rất vui mừng...
Dì Thủy lau đi khóe mắt bỗng ướt ra nước mắt.
Giờ mới phát hiện Lục Hạ không biết đứng ở phía sau bà từ khi nào.
Xương sống của bà thoáng cái lạnh gáy lên, cảnh giác mà ôm chặt Nam Nam đi ngang qua cô ấy.
Nhưng Lục Hạ gọi dừng lại bà: "Cho tôi ẫm đứa bé một cái."
Cô ấy đến ẫm? !
Dì Thủy cũng không phải không cho cô ấy đụng vào Nam Nam, nhưng Lục Hạ đi tới, vươn tay, đứa bé trong tã lót vừa nãy vẫn còn đang bỗng nhiên khóc òa lên.
Oa a oa a đặc biệt lớn tiếng"Không cần cô ẫm, Nam Nam không thích cô."
Thủy di lập tức hướng về phía sau lùi về vài bước, sắc mặt Lục Hạ lúng túng đến cực điểm.
Đã nói đứa bé là không có trí nhớ.
Nhưng cái con súc vật chết tiệt này giống như là nhận ra cô.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần cô đụng một cái vào cô bé, cô bé liền khóc kêu trời trách đất, còn cái cặp mắt kia, quả thực giống Lục Hiểu y như đúc, Lục Hạ mỗi một lần nhìn chằm chằm vào mắt của Nam Nam, trong lòng liến sợ hãi một hồi.
Nam Nam nhìn vào mắt của cô, như Lục Hiểu ngã vào trong ngọn lửa, dùng cặp mắt nhìn không thấy kia như đang trừng mắt nhìn cô: "Lục Hạ, cô sẽ không chết được yên lành!"
Lục Hạ nhớ lại thì mồ hôi lạnh một hồi.
Dì Thủy thấy sắc mặt cô bỗng nhiên trắng bệch, "Cô làm sao rồi?"
Lục Hạ hồi phục tinh thần lại, khinh thường lạnh nhạt liếc nhìn cô: "Tôi không sao, chỉ là đột nhiên có chút chóng mặt."
Dì Thủy là không có tâm trạng gì mà quan tâm tới người phụ nữ nói dối liên thiên này.
Bà lạnh hừ nhìn cô: "Sắc mặt đột nhiên trắng như giấy dán tường, chỉ có làm nhiều việc trái với lương tâm mới có thể giống cô như vậy."
"Bà ——! !"
Lục Hạ giơ tay sắp tát vào mặt dì Thủy một bạt tai, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Sở Bắc đang từ bên ngoài đi vào trước.
Sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, mặt cười nhưng trong lòng không cười đi đến bên cạnh dì Thủy: "Vậy bà lại có biết, những người hay xen vào việc của người khác đều thường sống không lâu không."
Đáy mắt của Lục Hạ phát ra ánh nhìn đáng sợ. Không cần chờ bao lâu, cô nhất định sẽ làm cho người đàn bà này hối hận khi đến căn nhà này...
——
Thời gian nhoáng một cái là đã hai tháng.
Nam Nam dưới sự tỉ mỉ trông nom của dì Thủy đã khỏe mạnh trưởng thành, Tiêu Sở Bắc mỗi ngày từ công ty trở về, vui vẻ nhất là cùng con gái cưng của mình vui vẻ chơi đùa.
Đứa bé mới ba tháng lớn chỉ biết nói y y a a, Tiêu Sở Bắc chỉ cần loay hoay món đồ chơi trong tay, tiếng cười của Nam Nam tựa như phong linh dễ nghe.
Tiêu Sở Bắc hoàn toàn đắm chìm vào sự vui sướng mà con gái mang đến cho anh.
Trong cái nhà này, Lục Hạ càng cảm thấy mình chính là cái người trong suốt, mặc dù mỗi đêm ngủ ở bên cạnh Tiêu Sở Bắc, mặc dù cô chủ động khiêu khích, anh đều chưa từng đụng cô một cái.
Lục Hạ đi đến bên ngoài phòng em bé, lại nhìn thấy Tiêu Sở Bắc ngay cả bữa ăn tối cũng không quan tâm, một mực canh giữ ở bên giường em bé, lúc lắc đong đưa trống.
Cô đi vào, "Sở Bắc, đồ ăn đều nguội rồi, anh đi xuống ăn một chút trước, được không?"
"Không cần, tôi muốn ở bên cạnh Nam Nam thêm chút nữa."
Tiêu Sở Bắc chỉ nhìn chằm tiểu bảo bối trên giường em bé.
Anh cười như một cha hiền từ, đưa Nam Nam từ trong giường em bé ẫm lên, đứa nhỏ đang cắn ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết ấy hồng hồng đô đô bập lấy cái môi nhỏ nhắn, tựa vào ngực của Tiêu Sở Bắc.
Cô bé cười một cái, Tiêu Sở Bắc cũng liền cười theo.
Trong mắt của người đàn ông cũng chỉ có tiểu bảo bối này, Lục Hạ nhìn Nam Nam, sao cảm thấy cái khuôn mặt mỉm cười ấy dường như đang khiêu khích cô vậy.
Bố chỉ thích con, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy cô nữa.
Con súc sinh chết tiệt, sao mày lại giống như mẹ mày đều làm cho người thấy ghét, lúc trước tôi nên thật sự nhẫn tâm hơn chút nữa bóp chết mày!
——
Lục Hạ đối với Nam Nam mai hạ sát tâm.
Cái đinh trong mắt này, cái gai trong thịt nhất định phải nhổ.
Vài ngày sau, Lục Hạ thừa dịp công ty của Tiêu Sở Bắc đi công tác, kêu người hầu trong nhà cố ý dẫn dì Thủy đi ra chỗ khác.
Trong phòng em bé, chỉ còn cô với Nam Nam.
Dì Thủy lẽ ra đang chuẩn bị nước cho Nam Nam tắm rửa, Lục Hạ đi đến phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước đều đổ đi hết, sau đó mở nước ấm, điều chỉnh đến nhiệt độ nóng nhất, đã chuẩn bị xong một bồn nước nóng hổi...
Chỉ nhìn hơi nước nóng mờ mịt toát lên trên mặt nước.
Cô xoáy tay áo lên trở về phòng, đưa Nam Nam đang ngủ say trong mơ bế lên, thừa dịp cô bé ngủ say chưa có tỉnh lại, đi vào phòng tắm.
Cô nhìn một mắt đến bồn nước nóng hổi, nếu cứ như vậy bỏ cô bé vào, có bị sống sống bỏng chết không? !
A... nước có chút sâu... nếu như bỏ mặc mặc kệ, cũng là có khả năng bị chết đuối đấy...
Trong gương, Lục Hạ nở nụ cười, gương mặt cười rộ lên ấy vừa đáng sợ lại vừa xinh đẹp.
Cô đem Nam Nam từ trong tã lót ẫm ra, cởi đi trang phục em bé của cô bé, đi tới trước bồn nước, buông đôi tay một cái, đem Nam Nam thảy xuống.
Đùng một tiếng.
Da thịt non nớt của đứa bé tiếp chạm với nước nóng hổi, oa a một tiếng réo to lên.
Lục Hạ đứng ở trước mặt, thưởng thức thân thể nho nhỏ ấy hướng xuống dưới nước chìm xuống ——
"Cô đang làm cái gì đó? !" ở cửa khẩu, dì Thủy sợ hãi kêu lên, lao tới.
Chẳng quan tâm nước tắm nóng hổi, hai cánh tay thò vào trong một phát đưa Nam Nam bế lên.
Trong gương, da thịt trắng nõn ở phía sau lưng của Nam Nam bị phỏng ra một tầng đỏ thẫm, thân thể nho nhỏ đau đến run rẩy, dì Thủy mở vòi nước ra nhanh chóng dùng nước lạnh ngâm lưng của Nam Nam.
Một nóng một lạnh, đứa bé mới ba tháng tuổi lớn đã khóc đến chết đi sống lại. Tim của dì Thủy di sắp muốn nát.
Bà nhặt lên tã lót trên mặt đất bao trùm lấy Nam Nam đáng thương, "Lục Hạ, cô điên rồi sao? Cái nước kia sao lại nóng như vậy? !"
Bà rõ ràng là thả nước ấm, làm sao lại toát lên khói nóng hổi?
Nếu bà chậm một chút nữa đi vào, Nam Nam sẽ bị sống sống bỏng chết không? !
"Tại sao bà luôn làm hỏng chuyện tốt của tôi? !"
Lục Hạ trợn to hai mắt hướng về dì Thủy gào thét.
Cô ấyvậy mà lại không phủ nhận?
Dì Thủy không dám tin nỗi nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt kinh khủng này, cô ấy chẳng lẽ là cố ý muốn hại chết Nam Nam? !
Bà biết rõ Lục Hạ từ nhỏ hay ghen tị, nhưng bà tuyệt đối không ngờ tới được cô ấy tâm địa ác độc đến ngay cả chuyện táng tâm bệnh hoạn cũng có thể đốivới một đứa bé làm được.