"Đưa mắt của tôi cho cô ấy, coi như là vật lễ tân hôn của hai người."
Tiêu Sở Bắc xem là thật. Đây là chuyện duy nhất mà anh có thể vì cô ấy làm.
Lúc Hiểu Hiểu gả cho anh, anh đã không biết ngày đêm hành hạ và làm nhục cô ấy.
Cô ấy thật vất vả mới dám bước vào hôn nhân lại, anh hy vọng người đàn ông kia yêu thương tốt cô ấy, và cô ấy có thể nhìn thấy người đàn ông yêu thương mình, mỗi ngày mỗi ngày đều hạnh phúc mỹ mãn.
"Tiêu Sở Bắc, ngươi suy nghĩ rõ ràng, ngươi đưa mắt cho Lục Hiểu, bản thân ngươi sẽ bị mù."
"Tôi nghĩ rất rõ ràng, đôi mắt này, là tôi nợ Hiểu Hiểu đấy, tôi muốn khiến cô ấy hạnh phúc, tôi muốn khiến cô ấy lúc gả cho người đàn ông mà cô ấy yêu mến , có thể thâm tình nhìn vào mắt của hắn..."
—— Hai năm qua, Phương Dã một mực vì Lục Hiểu tìm kiếm người quyên tặng giác mạc, nhưng mà xếp hàng chờ số cũng không dễ dàng, Lục Hiểu sớm đã từ bỏ khả nặng hồi phục thị lực rồi.
"Phương Dã, anh nói thật, phía bệnh viện nói vừa đúng lúc có người tình nguyện quyên tặng giác mạc cho em?"
Lục Hiểu không thể tin được nghe những lời này mà Phương Dã nói cho cô.
"Đương nhiên là thật rồi, thời gian phẩu thuật đã được đặt xong rồi, là vào cuối tuần, đợi em hoàn toàn bình phục rồi, chúng ta lại cử hành hôn lễ."
"Thật ư?"
Lục Hiểu cười đến rất vui vẻ, cô còn tưởng đời này của mình cũng không thể lại nhìn thấy nữa.
"Em có thể hỏi một chút, người quyên tặng là ai không?"
"Ách... là một hoạn nhân xảy ra tai nạn xe cộ, hắn bị hư chết thần kinh mắt, nhưng giác mạc lại hoàn hảo, hắn hy vọng giác mạc của mình có thể giúp được em, vì vậy đáp ứng quyên tặng cho em."
"Người này tốt thật, chờ em khỏe rồi, dẫn em đi gặp hắn, em muốn đích thân cảm tạ hắn."
Phương Dã do dự một chút, sau đó gật gật đầu: "Được, đợi em khỏe rồi, anh dẫn em đi gặp hắn."
—— Sau hai tuần Lục Hiểu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đối với việc đi vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, cô là có sợ hãi đấy, bởi vì cô bị cưỡng chế đẩy lên bàn sanh non để sanh non, cũng bị bắt ép đưa vào phòng phẩu thuật khoét đi giác mạc của cô, cuối cùng thậm chí còn bị cắt bỏ đi tử cung, đứa con tám tháng lớn cũng không thể mở mắt ra khóc nỉ non một tiếng...
Phương Dã ngồi chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, anh nhìn thấy Tiêu Sở Bắc cùng Lục Hiểu đồng thời bị đẩy vào phòng phẫu thuật, người đàn ông này dùng đôi mắt chỉ còn có thể nhìn thấy được trong thời gian cuối cùng ấy toàn bộ trút lên người Lục Hiểu.
Hắn là thâm tình lại chuyên chú như thế nhìn cô ấy, song sau khi bị tiêm gây mê, yên lòng nhìn con dao giải phẫu tới gần, sau đó lâm vào một vùng bóng tối vĩnh viễn cũng không thấy được ánh sáng.
Như vậy là tốt rồi. Anh mù rồi, Hiểu Hiểu có thể nhìn thấy...
——
Ca phẫu thuật cấy ghép giác mạc rất thành công.
Lục Hiểu sau khi được phẫu thuật một tháng đã có thể khôi phục đời sống bình thường, cô vô cùng cảm kích tựa vào lồng của Phương Dã, "Có anh tốt thật."
Cô ấy rất đẹp, đôi mắt to đen hồi phục thị lực này càng lóng lánh đẹp đẽ hơn.
"Đó là đương nhiên, anh còn muốn trang điểm cho em thành cô dâu đẹp nhất đẹp nhất trên đời này đây."
Phương Dã cúi đầu hôn lên trán của Lục Hiểu.
Cô hơi hơi buồn sầu chớp một chớp mắt, có thể hồi phục thị lực tất nhiên là tốt, nhưng mà có một chuyện, so với hồi phục thị lực còn tuyệt vọng hơn, là lúc đáp ứng cầu hôn của Phương Dã, cô không có suy nghĩ kỹ đến, mà bây giờ ——
"Phương Dã, em không có tử cung, nếu như kết hôn với em, về sau em cũng không thể vì anh sinh con được."
Tim của Phương Dã bị mạnh mẽ tóm đau một cái.
Anh có nên nói cho cô ấy biết, thật ra Tiêu Sở Bắc nói cho anh biết, ca phẫu thuật trước đó đã nhầm lẫn, tử cung của cô ấy không có bị cắt bỏ đi, đứa con tưởng chừng đã chết rồi vẫn còn đang sống, đã hai tuổi lớn rồi.
"Hiểu Hiểu, em không phải nói là muốn đi thăm hỏi người quyên góp đã góp giác mạc cho em sao?"
"Ừ, em là muốn đi thăm hỏi hắn, nói với hắn một tiếng cám ơn."
"Như vậy ngày mai anh dẫn em đi, em đi chuẩn bị trước hành lý một chút."
"Chuẩn bị hành lý? Chúng ta phải rời khỏi Hải Thành sao?"
"Ừ, người kia ở Tân Thành..."