• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

738

Tiêu Sở Bắc đến cuối cùng đều ôm thật chặt Lục Hiểu, anh dùng thân thể gắt gao bảo vệ lấy cô, Lục Hiểu gào khóc lớn tiếng, bởi vì là người đàn ông này không ngừng ở bên tai của cô nói: "Xin lỗi, Hiểu Hiểu... xin lỗi, Hiểu Hiểu... đều là lỗi của anh, anh đã trách lầm em, em đừng có xảy ra chuyện nữa, anh sẽ không cho em có chuyện..."

"Tiêu Sở Bắc, Tiêu Sở Bắc! !"

Hai người đồng thời được cứu vào bệnh viện.

Lục Hiểu vì được Tiêu Sở Bắc bảo vệ chỉ chịu tổn thương rất nhỏ, mà Tiêu Sở Bắc được cứu chữa suốt mười tiếng đồng hồ, phẫu thuật còn đang tiến hành.

Bác sĩ đi ra đi vào đều đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch.

Lục Hiểu xụi ngã xuống đất, "Tôi không muốn... Tiêu Sở Bắc... anh đừng có chết..."

"Tôi còn chưa tha thứ cho anh, tôi không chuẩn anh chết! !"

——

Lục Hiểu khóc ngất ở ngoài phòng phẫu thuật, cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, trong miệng không ngừng nỉ non gọi tên của Tiêu Sở Bắc.

Phương Dã canh giữ ở bên giường của cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô cũng rơi lệ đầy mặt.

"Lục Hiểu, em vẫn còn là rất yêu Tiêu Sở Bắc, đúng không?"

Lục Hiểu chậm rãi mở mắt lên...

Như mộng như thật nhìn Phương Dã, cô xin lỗi người đàn ông này, xin lỗi người ân nhân cứu mạng này đã trông coi cô hai năm, "Xin lỗi... xin lỗi..."

Phương Dã ôn nhu cười nhạt một cái, "Nha đầu ngốc, Tiêu Sở Bắc không sao cả, hắn đã gắng gượng qua kỳ nguy hiểm rồi, nhưng mà trung khu thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, chi dưới tê liệt rồi..."

Lục Hiểu đau khổ mà nhắm hai mắt lại, tại sao chuyện như này lại luôn luôn xảy ra trên người của cô và Tiêu Sở Bắc.

"Em không cần vì hắn mà thương tâm, hắn đối với em làm qua những chuyện kia, những cái này đều là báo ứng."

Đúng vậy a, báo ứng.

Cô chính miệng nguyền rủa Tiêu Sở Bắc báo ứng. Nhưng mà tại sao, báo ứng đã đến rồi, đau lại là tim của cô... ?

——

Vài ngày sau, Phương Dã nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc đã tỉnh rồi, nhưng mà vịn Lục Hiểu đi đến phòng bệnh, trong phòng bệnh đã không còn người. Mẹ Tiêu nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc tỉnh lại liền hỏi cô có yên ổn không.

Nói cho hắn biết, cô bình an vô sự, hắn an tâm.

Vì vậy hắn nhờ bà chuyển cáo cho cô: "Sở Bắc nói bản thân mình chi dưới tê liệt, mắt lại bị mù rồi, bản thân mình chính là một phế nhân, hắn không muốn cho con tiếp thêm phiền toái, vì vậy hắn đã rời đi rồi, hắn không có nói với bất kỳ ai là đã đi nơi nào, Hiểu Hiểu, Sở Bắc những năm này thiếu nợ con, thỉnh cầu con tha thứ cho hắn, về sau Nam Nam liền giao cho con trong nom, Sở Bắc hắn cũng sẽ không lại đến quấy rầy con rồi."

"Không, mẹ... mẹ nói cho con biết Sở Bắc đã đi đâu rồi, con muốn gặp anh ấy."

Lục Hiểu khóc không thành tiếng.

Anh ấy tại sao có thể rời đi như vậy?

Cô còn chưa có mắng anh ấy một trận, đánh anh ấy một trận, anh ấy tại sao có thể cứ như vậy cũng không gặp cô nữa...


Đây không phải là cách thức mà bọn họ ly biệt.

——

Một năm sau bờ biển vào lúc ánh tà, Lục Hiểu mang theo Nam Nam ba tuổi lớn nghịch nước ở trên bờ cát.

Tiểu nha đầu cao lớn rồi mập lên rồi, trắng nõn non đáng yêu cực kỳ.

"Nam Nam, chạy chậm một chút, cẩn thận té."

Nam Nam cười khanh khách, "Con sẽ không bị té, té rồi, bố cũng đến ẫm con lên."

Lục Hiểu chán nản rủ xuống mắt.

Cách đó không xa, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tới gần cô.

Bỗng nhiên, hai cánh tay của người đàn ông từ sau ôm lấy Lục Hiểu, cô vừa muốn giẫy động.


Nhưng cả người một cái cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người đàn ông khiến nước mắt của cô không tự giác lách cách lách cách rơi xuống ——

"Tiêu Sở Bắc, anh khốn nạn."

Mỗi một tấc da thịt trên toàn thân đều đang nói cho cô biết, là người đàn ông này. Người đàn ông mà cô yêu cả đời.

Lục Hiểu nắm lấy cánh tay của anh hung hãn đánh vào anh một cái, người đàn ông mỉm cười hôn lên thùy tai trắng như tuyết của cô: "Ừ, vì vậy anh trở về, em có thể mắng anh cả đời, đánh anh cả đời, anh đáp ứng en, vĩnh viễn đều không đánh trả."

Là anh. Là anh Sở Bắc của cô cuối cùng đã trở về rồi? !

Lục Hiểu kích động xoay người, thoáng cái ôm lấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông gắt gao ôm lấy cô, một năm chia lìa, anh đã tiếp nhận nhiều loại ca phẫu thuật lớn nhỏ, cuối cùng có thể đứng thẳng lại lần nữa, đôi mắt cũng đã tiếp nhận ca phẫu thuật, thành công hồi phục lại thị lực.

Nam Nam nhìn thấy Tiêu Sở Bắc, vui sướng chạy tới: "Bố, bố!"

Tiêu Sở Bắc thoáng cái ôm lấy tiểu công chúa của anh, "Nhớ bố không?"

"Ừ."

"Còn mẹ thì sao?"

Hai cha con đồng thời nhìn tới Lục Hiểu, "Mới không có."

Cô kiêu ngạo hướng về phía bờ biển đi, Tiêu Sở Bắc ôm Nam Nam theo ở phía sau hỏi: "Hiểu Hiểu, em có hối hận yêu anh?"

"Ai nói em yêu anh rồi hả?"

"Đứa con cũng sinh rồi, thật sự không yêu?"

Lục Hiểu dừng chân lại, đẩy anh tới một bên, kiêu ngạo cho anh một ánh mắt khinh bỉ: "Đã sinh con rồi là phải yêu sao?"

Người đàn ông cười đểu đuổi theo: "Vậy chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa, sinh đến em yêu anh mới chịu thôi..."

Tên điên...

Trên bờ biển đều là tiếng cười thẹn thùng lãi ngọt ngào của người phụ nữ.

Ở phía xa, trời chiều chậm rãi đi xuống, dưới quang ảnh đẹp đẽ, người đán ông gắt gao dắt tay người phụ nữ, lần này, họ sẽ không tách rời nữa, sẽ không còn hiểu lầm nữa.

Lần này, họ sẽ vĩnh viễn... vĩnh viễn đều ở bên nhau...

-Hết-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang