Dù chỉ là một câu nói không dễ nghe của Lục Hiểu, chỉ cần là cô ấy tình nguyện nói chuyện với anh, Tiêu Sở Bắc cũng sẽ ngây ngốc ra cười.
Bởi vì cô ấy còn sống, ngay tại nơi anh có thể thò tay chạm đến...
Tiêu Sở Bắc thường xuyên qua lại đến biệt thự của Phương Dã.
Do thường xuyên qua lại dẫn tới sự quan tâm chú ý của truyền thông, không ít thông tin thời sự báo cáo nhỏ bắt đầu lung tung biên soạn vợ trước của Tiêu Sở Bắc kỳ tích sống lại, hai người sắp gương vỡ lại lành.
Trong một căn nhà trệt nhỏ của một tòa nhà thấp nào đó, một người thân đầy vết sẹo, người phụ nữ với gương mặt gần bị hủy hết đang xem tin tức Lục Hiểu và Tiêu Sở Bắc ra vào song song đang chiếu trên tivi.
Chết tiệt!
Người phụ nữ kia không có chết, Tiêu Sở Bắc lại trở về bên cạnh của cô ấy, mà cô lại ——
Người phụ nữ hướng về cái gương nhỏ trên vách tường nhìn thoáng qua, gương mặt trong gương đó kinh khủng, đầy các vết sẹo xúc mục kinh tâm, dung mạo đã từng xinh đẹp không còn tồn tại nữa, ngay cả con mắt cũng xấu xí vô cùng.
Lục Hạ không có chết.
Cô nhảy xuống vách núi, gương mặt bị nham thạch trên vách đá gặt đến diện mục toàn phi, cô được một hộ gia đình dưới núi cứu lên, tay chân gãy hết, nằm vừa đủ hai năm ở bệnh viện.
Tuy đã tỉnh lại, nhưng cô lại thành chân hỏng, vĩnh viễn tàn phế.
Dùng cái dạng này mà sống, cô còn thà chết đi không bằng.
Cái máy điều khiển TV từ xa trong tay của Lục Hạ bị hũng hãn quăng vào TV, đôi cẩu nam nữ kia trong màn hình, cô muốn bọn hắn phải chết, nhất định phải chết! !
——
Hôm nay, Tiêu Sở Bắc lại đến biệt thự thăm đứa con.
Lúc đêm đến, công ty Phương Dã có việc nên đã đi khỏi, trong nhà của tài xế Tiêu Sở Bắc lại đột nhiên xảy ra chuyện gấp không có cách nào tới đón anh. Lục Hiểu cầm lấy chìa khóa xe, "Tôi tiễn anh về cho."
Tiêu Sở Bắc khó nén vui mừng.
Mấy tháng tới nay, đây là lần đầu tiên anh có thể cùng cô ấy đơn độc ở với nhau.
Anh gật đầu đáp ứng, cô ấy vịn anh ngồi lên xe của cô ấy, Lục Hiểu vòng qua đầu xe ngồi trên ghế lái.
Không có người phát hiện bên phố đối diện đang ngừng một chiếc xe con màu đen, trong xe của Lục Hiểu đang mở đèn, có thể nhìn thấy rõ Tiêu Sở Bắc thâm tình "Đưa mắt nhìn" tới Lục Hiểu.
Dù chỉ là nhìn cô ấy, anh đều cười như hạnh phúc nhất trên thế giới.
Lục Hạ nghĩ đến anh ấy đem cô ép đến cuối vách núi, chết tiệt, Tiêu Sở Bắc, tại sao trong mắt của anh chỉ có thể nhìn đến Lục Hiểu? !
Muốn nhìn cô ấy, coi giữ cô ấy đến vậy, vậy các ngươi cùng nhau xuống địa ngục đi!
Khuôn mặt kinh khủng của Lục Hạ dữ tợn lên, lúc Lục Hiểu khởi động xe lên, chậm rãi hướng đến trước mặt của cô, cô mở đèn xe, đạp xuống chân ga liền thẳng vọt tới ——
"Đó là cái gì? !"
Đèn xe đột nhiên chiếu tới khiến Lục Hiểu la hoảng lên, "Hiểu Hiểu, em làm sao rồi? !"
Tiêu Sở Bắc cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng lại có thể cảm giác được thân xe cấp tốc đánh xoay một đường cong, đạp xuống phanh lại ——
Tiêu Sở Bắc mặc kệ mọi thứ, theo bản năng liền phóng tới trước người Lục Hiểu, giang ra hai tay đem cả người cô hộ vào trong lồng.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hiểu hoảng sợ kêu to lên, vì do tránh qua được chiếc xe con màu đên thẳng xông đến, nhưng mà người phụ nữ lái chiếc xe kia lại thêm lần nữa vọt tới.
Mặt của cô ấy kinh khủng đến tựa như lệ quỷ trong địa ngục.
"Đừng! !"
Lục Hạ phát điên lên đạp vào chân ga, một cái lại một cái nhắm ngay đầu xe của Lục Hiểu đụng, đụng đến đầu xe biến hình, áp bách mãnh liệt làm vỡ nát cửa số trước xe, Tiêu Sở Bắc dùng hết sức lực của bản thân mình, dùng lững đỡ lấy tất cả mảnh vỡ. Máu...
Lục Hiểu chấn hoảng ở trong lồng Tiêu Sở Bắc, liền thấy máu tươi từ trên đầu, cổ của anh ấy chảy xuôi xuống như mưa.
"Đừng... Tiêu Sở Bắc, anh đừng có chết... anh đừng có chết! !"
Lục Hiểu mò được điện thoại, lập tức báo cảnh sát, cảnh sát mấy phút đồng hồ sau mới đi đến hiện trường.
Người phụ nữ trong chiếc xe kia không đếm xỉa đến cảnh cáo của cảnh sát cảnh, như phát điên lên vẫn còn đụng vào xe của Lục Hiểu, chợt nghe tiếng súng ngút trời, Lục Hạ bị bắn chết tại chỗ, trước khi chết mở to hai con mắt, cười nhìn hai người máu tươi đầm đìa ôm nhau ở lầu đối diện: Ha ha ha... Ha ha ha ha... Lục Hiểu, tôi đã thắng rồi, tôi cuối cùng đã thắng rồi, thứ tôi Lục Hạ không chiếm được, cô vĩnh viễn cũng đừng hòng có được.