Nước mắt của cô ấy bao giờ cũng nói đến là đến.
Trước kia anh sao lại ngu xuẩn như vậy, cô ấy vừa khóc, anh liền ngu xuẩn tin tưởng rồi.
"Tôi có nói qua là cô phóng lửa sao?"
Tiêu Sở Bắc hỏi cô, trái tim của Lục Hạ lộp bộp một cái, ngay sau đó, tay của anh lại chỉ chỉ cái vọ ngoài bị cháy đen của hộp quẹt, chỉ còn dư lại một chút cái góc ở trên, rõ ràng đang khắc một chữ "Hiểu", "Đó là Hiểu Hiểu tự tay khắc lên, trên đời này chẳng lẽ còn có cái thứ hai giống y như đúc sao?"
Hai mắt của Lục Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái chữ Hiểu kia.
Cô từ đầu cũng không biết chỗ đó còn có khắc một chữ Hiểu.
Cho nên cô đổ thừa như thế nào đều không thể đổ thừa lại được nữa sao? !
"Lục Hạ, cô càng đáng sợ hơn tôi tưởng, Lục Hiểu là em ruột của cô a! !"
Tiêu Sở Bắc túm lấy cổ tay của Lục Hạ gào thét.
"Cô tưởng cô đụng chết người đàn ông kia, là có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Đây là điện thoại di động của ông ấy, bên trong ghi chép toàn bộ câu đương hạ lưu xấu xa của cô với ông ấy!"
Tiêu Sở Bắc lấy ra một máy điện thoại hung hãn quăng vào mặt Lục Hạ. Khuôn mặt non nớt của cô bị quẹt ra một dấu đỏ thẫm.
Cô từ trong tay của người đàn ông giãy giụa ra, xem ra cô dù ngụy biện thế nào cũng không làm nên chuyện gì nổi.
"Nên? Ngài Tiêu ngài đã sớm tìm được những thứ này, cố ý dẫn tôi tới nơi đây để làm gì?"
Cô ấy thừa nhận rồi.
Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận rồi? !
"Cô đáng chết, cô không có bị hôn mê, mẹ nó cô vốn dĩ không có bị mù!"
"Đúng vậy a, mắt của tôi rất tốt, ngài Tiêu, thật sự là cám ơn ngài đã khoét mắt của Lục Hiểu đưa cho tôi."
"Súc sinh! Cô coi tôi như kẻ đần mà lừa gạt, cô khiến tôi như cầm thú giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất ——"
"Người phụ nữ... yêu nhất?"
Đến cùng người phụ nữ mà anh yêu nhất vẫn là Lục Hiểu!
"Tiêu Sở Bắc, anh buông tay cho tôi, cho dù tôi đã đối với Lục Hiểu làm đủ chuyện xấu, anh đừng có quên, anh mới là thủ phạm, người chân chính giết chết cô ấy là ngươi!"
Lục Hạ gào thét. Hốc mắt của Tiêu Sở Bắc đỏ bừng, anh không có một lúc nào không hối hận những sai lầm của bản thân mình lúc trước đối với Lục Hiểu phạm phải, cô ấy nói không sai, anh là thủ phạm, anh cũng mới là kẻ đầu sọ giết chết Hiểu Hiểu.
"Chết tiệt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì? !"
"Tiêu Sở Bắc, anh làm đau em rồi, anh còn nhớ không, em đã cứu mạng của anh? Em vì anh chịu qua một viên đạn!"
Lục Hạ kêu thật lớn tiếng.
Tiêu Sở Bắc hai mắt căm hận nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy, trong đầu là Lục Hiểu nói với anh câu nói kia ——
"Cô ấy không phải nói cô ấy đã từng vì anh đỡ qua một súng, cô ấy nói qua với anh bộ phận bị thương của cô ấy là bụng của cô ấy, nếu như viên đạn xuyên qua bụng của cô ấy, anh khẳng định là cô ấy thật có thể có thai của con anh sao?"
Xoẹt một tiếng.
Tiêu Sở Bắc như điên lên xé rách áo trên của Lục Hạ, từ hông đến bụng, da thịt của cô ấy bạch bích không tỳ vết, một chút vết thương đều không có.
"Sẹo viên đạn của cô ở đâu? !"
Lục Hạ hoảng hốt lo sợ.
Những vẫn còn cãi bướng: "em sợ anh không thích liền khử đi rồi, anh chạm qua em, không lẽ anh không biết sao?"
"Tôi thật sự đã chạm qua cô sao? !"
Tiêu Sở Bắc dùng sức nắm lấy cánh tay của Lục Hạ, hận không thể như vậy đem cô nhào nát.
Hiểu Hiểu rời khỏi anh trong hai tháng kia, anh sống một ngày như một năm, có một đêm anh uống rượu say, tỉnh lại cô ấy lại trần trụi nằm ở bên cạnh anh, sau đó không bao lâu, cô ấy liền nói mình đã có thai.
Đã từng, anh không có tuy cứu đến cùng, chỉ là ở sâu trong lòng anh là nhớ kỹ —— anh chưa từng chạm qua cô ấy, mà cô ấy cũng chưa từng vì anh chịu qua súng.
"Là Hiểu Hiểu đã cứu tôi, là cô nói dối với tôi, là chính cô nhảy xuống hồ nước, cô lại nói dối với tôi, là cô động tay chân trong xe, cô lại nói dối với tôi, là chính bản thân cô tự té xuống lầu, cô lại nói dối với tôi, cô vốn dĩ không bị mù, là cô khiến tôi khoét đi mắt của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không phải là vì cầm lấy cái kéo uy hiếp cô mới té xuống lầu, cô ấy là bị cô đẩy xuống đấy, là cô, là cô, toàn bộ đều là cô! !"
Tiêu Sở Bắc đem Lục Hạ dồn đến bên vách núi, mắt nhìn sắp té xuống."Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Lục Hạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Cô ấy lại còn cười được?
"Nói cho tôi biết, cô cái con ma quỷ giết người không chớp mắt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì? !"
Anh ấy muốn biết cô phóng lửa, Lục Hiểu là như thế nào khổ sở van xin cô mở cửa thả cô ấy một con đường sống còn sao?
"Anh rất muốn biết tôi đối với cô ấy làm cái gì?"
Lục Hạ hỏi anh, không có chút áy náy nào, cũng không có bộ dạng sợ hãi. Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận không thể đẩy cô ấy xuống như vậy, không —— té vỡ cái thịt nát xương tan của cô ấy cũng đền bù không được tội lớn tày trời của mà cô ấy phạm phải.
"Đúng vậy a, lửa là tôi thả đấy, người là tôi thiêu chết đấy, tôi cứ như vậy nhìn cô ấy quỳ trên đất cầu tôi buông tha cô ấy, nhưng mà anh đoán tôi cùng cô ấy nói gì?"
"..."
"Tôi nói tất cả đều là anh sai khiến tôi làm đấy! Người đàn ông mà cô ấy yêu nhất yêu nhất chính tay muốn giết cô ấy! !"
"Lục Hạ, cô ——!"
"Ha ha ha ha ha... Tiêu Sở Bắc, cô ấy xuống đến địa ngục cũng sẽ hận anh, vĩnh viễn hận anh! !"Lục Hạ! Tôi muốn cô đền mạng!"
"Anh không có cơ hội đó, Tiêu Sở Bắc ——"
Lục Hạ giãy tay của Tiêu Sở Bắc đang nắm lấy tay của mình ra, quay người nhảy xuống vách núi.
Trong núi rừng trống trải chỉ nghe thấy người phụ nữ điên cuồng cười to: "Tiêu Sở Bắc, anh vĩnh viễn cũng không thể thay cô ấy báo thù được, tôi sẽ không thua, vĩnh viễn sẽ không thua đấy! ! Tôi cho dù chết cũng sẽ ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau! !"
Lục Hạ nhảy núi chết rồi...
——
Cơn mưa liên miên bao phủ bầu trời tháng sáu.
Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn gió mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy: " Hiểu Hiểu, anh đã hối hận rồi... anh đã hối hận rồi... "