• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

721

Nói đều là những chuyện ma quỷ gì? !

Vậy mà Lục Hiểu lại sinh ra được con của Tiêu Sở Bắc, vậy mà đứa bé kia lại vẫn còn sống? !

Không thể nào, không thể nào! !

Lục Hạ trực tiếp chạy đến phòng trẻ sơ sinh của bệnh viện.

Cách một cửa sổ thủy tinh, một tiểu bảo bảo đáng yêu, bên giường đang treo một bảng tên của sản phụ. Lục Hiểu...

Cái tên đó, quả thực như một ma chú, cả đời đều dây dưa cô không tha.

Là cô ấy... là đứa bé này...

Cười rộ lên phảng phất giống như Lục Hiểu, đều được khắc từ một cái mô hình ra vậy.

Nụ cười của Bảo Bảo giống như một luồng ánh sáng đâm chói hai mắt của Lục Hạ đều đỏ đến muốn phun ra máu.

Người phụ nữ hai tay đang cấu nắm tay, hận đến nỗi muốn xông vào phòng trẻ sơ sinh, bóp chết đứa bé kia.

Đến bây giờ cô cũng không thể chấp nhận cái hiện thực này.

Lục Hiểu, cô thật đúng là ương ngạnh, cũng đã chết rồi, còn đem con nghiệt chủng này đến cái thế giới này.

Nhưng ông trời đã định trước, các ngươi phải gặp nhau ở địa ngục.

Lục Hạ đột nhiên cười lên, cười đến cả tâm thần người run rẩy.

"Hiện tại đứa bé đã hoàn toàn khôi phục, xin cô mau chóng truyền tin cho ngài Tiêu đến bệnh viện đón đứa bé về..."

Truyền tin cho Tiêu Sở Bắc ư? !

A, làm sao có thể...

Một cái hộp tro cốt đã khiến người đàn ông kia biến thành một bộ dạng si si ngốc ngốc rồi, nếu cho anh biết đứa con mà Lục Hiểu sinh ra còn sống, vậy trong cái nhà này còn có chỗ dung thân cho cô Lục Hạ này? !

"Chỉ có đứa con Hiểu Hiểu sinh mới là cốt nhục của Tiêu gia chúng tôi."

Câu nói của mẹ Tiêu vọng đến bên tai.

Lục Hạ càng cười đến đáng sợ hơn, cô đưa tay sờ sờ bụng của mình, ai nói Lục Hiểu sinh mới là chủng của Tiêu gia các ngươi? !

Nếu như không muốn tôi sinh, như vậy Tiêu gia các ngươi thì đợi đến đoạn tử tuyệt tôn đi! !

Ánh mặt của Lục Hạ ánh mắt lạnh lẽo đến mức không thừa một chút độ ấm nào .

Cô đẩy cửa ra đi vào phòng trẻ sơ sinh, cô đi đến bên chiếc giường nhỏ nhỏ của em bé, giọng nói âm lãnh như là hải yêu Siren: "Tiểu bảo bối, dì đến ôm con đây, đừng sợ... dì dẫn con đi gặp mẹ của con..."

Lục Hạ bế bảo bảo từ trong giường em bé đi ra.

Cô cẩn thận nhìn qua một mắt bên ngoài phòng trẻ sơ sinh, xác định không có có người đi qua mới đi ra ngoài.

Cô tựa như bị ma nhập, đem đứa bé ôm ủ vào lòng thật chặt.

Cô hướng về cuối hành lang của bệnh viện cuối đi đến, cô biết rõ hướng đi bên này là hướng đi đến nhà xác, bình thường không người nào dám hướng đến đó mà đi, trên đường sẽ phải đi ngang qua một gian phòng xử lý đồ bỏ lớn.

Chỉ cần đưa đứa bé ném ở đó, che miệng của nó lại, như vậy thần không biết quỷ không hay, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai biết trong đống rác có một đứa bé...

Lục Hạ nghĩ đến, rất nhanh là có thể đem cái vật nhỏ chướng mắt này xử lý mất, bước chân không tự chủ liền nhanh bước thêm.

Mắt thấy căn phòng xử lý đồ bỏ ấy cách cô càng ngày càng gần.

Trong lòng, đứa bé bị cô gắt gao ấn trên ngực bởi vì thiếu dưỡng khí không cách nào hô hấp, đột nhiên khóc to lên, tiếng khóc vang vọng cả đường hành lang.

"Chết tiệt, câm miệng cho tôi!"

Cánh tay của Lục Hạ lại tăng thêm chút lực.

Cổ tay siết chặt cổ của đứa bé, đứa bé thở không nổi càng khóc lớn tiếng hơn.

Oa a oa a tiếng khóc non nỉ của đứa bé như muốn thu hút mọi người trong cả tòa lầu này đi tới đây ——

Lục Hạ gia nhanh bước bước chân chạy về phía trước, nhưng có người đột nhiên hô tên của cô.

"Tiểu Hạ!"

Có tiếng bước chân đang tiếp cận cô với tốc độ cực nhanh, có người đã nhìn thấy cô rồi? !

Cô không thể bị người phát hiện a...

"Tiểu Hạ!"

Chờ một chút, giọng nói ấy... Tiêu... Tiêu Sở Bắc... ? !

——

Lục Hạ toàn thân đều cứng đờ ra.

Từ chân đến đầu dường như đều bị đống kết lại, Tiêu Sở Bắc sao lại chạy tới chỗ này? !

Là đám nữ hầu trong nhà đã nói lỡ miệng? !

Chết tiệt, bây giờ phải làm sao? !

Nếu Tiêu Sở Bắc hỏi cô ôm Bảo Bảo đi đâu thì nên làm sao? !

Cô nên giải thích cái tình trạng này như thế nào? !

Trong vài giây đồng hồ xoay người lại, trong đầu Lục Hạ xẹt qua vô số ý tưởng.

"Sở Bắc... Đây là đứa con của Hiểu Hiểu sinh ra, thật là tốt, cô bé còn sống..."

Lục Hạ đang cười, cánh tay ôm đứa bé lại vẫn còn âm thầm dùng sức lực, tiểu bảo bảo đáng thương thê thảm khóc lớn.

Xém chút nữa là hoãn không được hơi lại...

"Đưa đứa con cho tôi..."

Tiêu Sở Bắc đôi mắt đỏ rực.

Anh không thể tin được bệnh viện gọi điện thoại đến cho anh, nói đứa con Lục Hiểu vì anh sinh hạ vẫn còn sống.

Lục Hạ không thể không đưa đứa bé trong tã lót cho anh, Tiêu Sở Bắc như ôm lấy vật báu dễ vỡ nhẹ nhàng lại dịu dàng ôm qua tiểu bảo bảo.

Lúc khuôn mặt nho nhỏ non nớt ấy tựa trên lồng ngực của anh, nước mắt của người đàn ông tràn mi mà ra, lạch cạch rơi lên khuôn mặt của tiểu bảo bảo.

Con mắt khóc sưng lên của tiểu bảo bảo chớp chớp ngừng ngừng, tựa như đang nhìn chằm người đàn ông đáng thương này.

Hình dáng của cô bé... khiến anh nhớ tới Lục Hiểu khi còn bé...

Tiêu Sở Bắc còn nhớ rõ bản thân mình lúc năm tuổi lớn, Lục lão gia đưa Lục Hiểu vừa mới chào đời chưa bao lâu cho anh ẫm một cái, anh ngồi bên giường ôm lấy Lục Hiểu trong tã lót, lúc đó Lục Hiểu cũng nhìn chằm anh như vậy.

Cô có một đôi mắt đen sâu sắc, lông mi nồng đậm, khóc lên, nước mắt óng ánh dính trên lông mi trông điềm đạm đáng yêu.

Anh nói cô ấy là bé khóc nhè, cô ấy liền cười rộ lên, cười đến mức ánh mắt của anh cũng không cách nào rời khỏi tiểu cô nương này nữa...

"Nha đầu ngốc, con gái của tôi... con gái của chúng ta..."

Hai mắt của Tiêu Sở Bắc khóc đến đỏ bừng, đứa nhỏ này quả thực giống Lục Hiểu y như đúc...

Đây là đứa con Lục Hiểu vì anh mà sinh hạ a...

Cô bé còn sống, cô bé vẫn còn sống!

"Tiêu Sở Bắc, anh có biết đứa con đã chết đi là bé gái không?"

Đồ ngốc, em sinh hạ rồi. Con gái của chúng ta không có chết...


Cô bé không có chết... Lục Hiểu... em nhìn thấy chưa...


Tiêu Sở Bắc lòng đau như cắt, anh cúi đầu hôn lên trán của bảo bảo, mới phát hiện sắc mặt của bảo bảo trắng bệch như bụi, hai con mắt vô lực mà rủ thấp xuống.

"Đứa bé bị làm sao rồi, cô đã làm gì với cô bé? !"

Tiêu Sở Bắc giống như điên lên hướng Lục Hạ gào thét, Lục Hạ bị dọa đến tim bỗng ngừng đập một nhịp.

Tiêu Sở Bắc hoàn toàn mất đi lý trí, anh gọi đến bác sĩ lập tức mang đứa bé ôm vào phòng cấp cứu.

Qua kiểm tra.

Bác sĩ nói đứa bé có bệnh trạng não thiếu dưỡng khí nhẹ, trách mắng là ai đã tự ý mang đứa bé từ trong phòng sơ sinh ẫm đi? !

Tiêu Sở Bắc quay đầu lại nhìn về phía Lục Hạ.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hạ cảm thấy Tiêu Sở Bắc như một con sói ở ngoại ô đang đầu nhe răng nhếch miệng, hung hãng đến mức muốn ăn sống nuốt tươi cô.

"Xin lỗi... em chỉ là quá vui mừng, Sở Bắc, em chỉ là muốn... mau chóng cho anh nhìn thấy bảo bảo, nên mới ẫm cô bé tới tìm anh... xin lỗi... thật sự rất xin lỗi,em không biết tiểu bảo bảo còn rất yếu ớt..."

Lục Hạ đang nói, trong mắt ẩn chứa nước mắt vô cùng chân thành.

"Cô không phải cố ý ư?"

"Sở Bắc, em là thay anh vui mừng, em biết rõ anh nhất định rất muốn nhìn thấy đứa bé, cho nên mới vội vã ẫm cô bé đi tìm anh."

Lục Hạ đã khóc, nước mắt của cô làm mềm hoá sự hung ác dưới đáy mắt của Tiêu Sở Bắc.

Cô chỉ là muốn mau chóng cho anh nhìn thấy đứa bé mà thôi, cô cũng không phải ác ý...

"Xin lỗi, đã lớn tiếng với em."

Tiêu Sở Bắc thò tay tới lau đi nước mắt ở khóe mắt của Lục Hạ, người phụ nữ âm thầm thở nhẹ ra, nguy hiểm thật, cuối cùng anh không có hoài nghi với nơi cô đi tới.

——

Tiêu Sở Bắc trong phòng quan sát ở bên cạnh đứa bé một ngày một đêm.

May mà bảo bảo không có trở ngại gì, phía bệnh viện đồng ý cho anh mang đứa bé tiếp về nhà.

Bởi vì đột nhiên phủ xuống một tiểu sinh mệnh, Trưởng bối của Tiêu Lục hai gia đều rất vui vẻ, từng người một cưng chiều đứa bé, không khí trầm lặng trong nhà cuối cùng đã có tiếng cười vui sướng.

Tiêu Sở Bắc vì bảo bảo, cũng đã trở nên bình thường lại một chút.

Dì Thủy nhìn thấy anh mỗi ngày đều ôm hộp tro cốt của Lục Hiểu sám hối không thôi, cái hận trong lòng với anh cũng suy yếu đi một chút.

"Cho Hiểu Hiểu nhập thổ vi an đi."

Tiêu Sở Bắc ngơ ngác nhìn chằm hộp tro cốt, lại nhìn một chút đứa bé gái trên giường em bé.

Anh cuối cùng cũng bằng lòng cho Lục Hiểu nhập thổ vi an, đem hộp tro cốt của cô ấy để vào dưới mộ tấm bia, buổi chiều, anh sẽ ôm bảo bảo đứng trước bia mộ cho Lục Hiểu nhìn xem.

"Hiểu Hiểu, anh đặt tên cho bảo bảo là 'Hiểu Nam ", em có thích không?"

Lục Hiểu trước kia đã từng nói qua, nếu sau này sinh con gái, hy vọng trong tên của cô bé có một chữ Nam.

Vì vậy Tiêu Sở Bắc đặt tên cho bảo bảo gọi là Tiêu Hiểu Nam.

Lục Hiểu chữ Hiểu, chữ Nam cô ấy ưa thích...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK