Rạng sáng, Lục Hạ đi vào phòng em bé, Nam Nam ngủ ở trên giường em bé, dì Thủy mệt mỏi nằm vật xuống bên cạnh trên ghế sô pha.
Lục Hạ cúi đầu xuống nhìn Nam Nam, dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt xinh đẹp của cô giống như là lệ quỷ từ địa ngục đến.
Nam Nam phát ra tiếng nói ríu rít.
Lục Hạ ôm lấy cô bé: "Làm sao vậy, nhớ tới mẹ con rồi sao?"
Cô hỏi đứa bé trong lồng, đi tới ban công.
Dưới ban công chính là mộ bia của Lục Hiểu, mẹ của cô bé đang ở đó, nếu đi đến với mẹ cô ấy, con đường này là nhanh nhất rồi.
"Tôi dẫn con đi được không nào?"
Lục Hạ ôm Nam Nam, nhưng lại đưa hai cánh tay ra ngoài ban công, hai bàn chân nhỏ đung đưa giữa không trung, Nam Nam đột nhiên khóc lớn lên, "Mẹ con đang ở chỗ đó, xuống dưới đến với mẹ con đi."
Dì Thủy uể oải mở mắt lên, liền nhìn thấy Lục Hạ đang ôm Nam Nam hai cánh tay đang lơ lửng giữa không trung ở ngoài ban công.
"Lục Hạ, cô súc sinh! !"
Dì Thủy kinh hãi la lên lao đến, cùng lúc đó Lục Hạ buông lỏng tay ra...
"Đừng! !"
Dì Thủy bổ nhào lên ban công một phát túm lấy thân thể nhỏ đang hướng dưới tụt xuống của Nam Nam.
Bà gắt gao ôm lấy cô bé, toàn thân mạch máu đều hoảng sợ nở ra, phía dưới khoảng chừng cao mười mét, xém chút nữa... chỉ xém chút nữa Nam Nam liền sống sờ sờ ngã xuống.
"Lục Hạ, cô không phải người!"
Dì Thủy toàn thân lạnh run, như đang nhìn một con ma quỷ vậy, ôm lấy Nam Nam hướng đến phòng lùi vào.
Đứa bé bị dọa đến không hề nhẹ, khóc đến run rẩy lên...
Dì Thủy không ngừng vỗ lưng của cô bé an ủi.
Lục Hạ cứ như vậy nhìn đôi bà cháu này, biểu cảm không có một chút hoảng hốt, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, lộ ra một luồng sát khí.
"Tôi không phải đã cảnh cáo bà rồi, dì Thủy, xen vào việc của người khác, người tốt là không có sống lâu được đâu."
Cô tiến tới gần.
"Cô muốn làm gì? !"
Dì Thủy ý thức được người phụ nữ này thật sự đã nảy lên sát tâm, ngày đó đem Nam Nam ném vào trong nước nóng cũng không phải là ngoài ý muốn gì, lúc đó, cô ấy liền muốn giết chết Nam Nam rồi.
"Lục Hạ, cô cái tội phạm giết người này, tôi phải tiễn cô vào tù."
Dì Thủy ôm Nam Nam liền hướng phòng khách của Tiêu Sở Bắc chạy, những ngày này Tiêu Sở Bắc đều tách phòng với Lục Hạ ngủ, nhưng tại sao gõ cửa như nào cũng không có người đáp lại, "Sở Bắc, Sở Bắc! ! Lục Hạ muốn giết Nam Nam, cô ấy muốn giết con gái của ngươi! !"
Lục Hạ chậm rãi từ trong phòng em bé đi ra.
Cô cứ như vậy đứng ở đằng kia, thưởng thức từng biểu cảm hoảng sợ trên khuôn mặt của dì Thủy, thật là thú vị.
Cô thật hy vọng trước khi bà ấy chết có thể giãy giụa một hồi nhiều hơn nữa.
"Dì Thủy, đừng gõ nữa, Sở Bắc nghe không thấy đâu, bố vừa rồi bệnh tim phát bệnh, đang cấp cứu ở trong bệnh viện, Sở Bắc vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, hiện trong nhà này, không có ai cả, bà kêu bể cả cổ họng cũng không có người nghe thấy đâu."
Lục Hạ cười thật khủng khiếp.
Cô không phải kẻ đần, đương nhiên phải chọn một canh giờ đẹp để tiễn người lên đường.
Người hầu đều ở trong lầu phụ bên ngoài nghỉ ngơi, cho dù là Lý Thu Thủy thả cuống họng la, cũng sẽ không có người đến cứu bà.
"Cô đồ súc vậy cũng không bằng, hại chết Hiểu Hiểu rồi, còn muốn giết chết con gái của cô ấy."
"Ai nói đấy, trừ cái con súc sinh này, còn có bà nữa."
Trong tay Lục Hạ lộ ra một con dao găm sắc bén.
Cô đến gần tới, "Đừng..."
Dì Thủy cũng như chạy trốn, lập tức hướng dưới lầu chạy, dù sao trong tay bà còn ôm một đứa bé, Lục Hạ hai ba bước liền đuổi kịp đến, cô một phát túm lấy tóc của bà, "Lý Thu Thủy, bà muốn trốn tới nơi nào? !"
Dì Thủy hai cánh tay ôm Nam Nam, không thể phản kháng.
Nhìn thấy Lục Hạ giơ con dao lên, lập tức dùng toàn thân bảo vệ Nam Nam ở trong lồng, bà không nhìn thấy Lục Hạ nở nụ cười, cô mới không ngu xuẩn đến dùng dao giết bọn họ, vết máu mà xử lý lên là rất phiền phức.
Lục Hạ nắm lấy tóc của dì Thủy, đem đầu của bà hướng vào lan can của thang lầu đâm xuống. T
rong nháy mắt, đầu của dì Thủy đầy máu tươi...
"Súc... Súc sinh... là cô, là cô cái... súc sinh đem Hiểu Hiểu từ trên thang lầu đẩy xuống đấy, là cô hại Hiểu Hiểu sinh non, cũng là cô phóng hỏa thiêu chết Hiểu Hiểu đấy..."
Dì Thủy bi thương hướng về phía con ma quỷ táng tâm bệnh hoạn này mà gào thét.
Đều là người sắp chết rồi, cô cũng không có gì muốn che đẩy nữa.
"Đúng vậy, tôi đã đem cô ấy đẩy xuống lầu, ta còn đạp vài chân trên bụng của cô ấy, thế nhưng ai bảo cô ấy mạng lớn không chết được, vì vậy tôi chỉ còn thả thêm một mồi lửa cho cô ấy một cái giải thoát."
"Súc ——"
Dì Thủy chưa kịp mắng cô thêm một tiếng nữa, Lục Hạ túm lấy tóc dính dầy máu tươi của bà liền từ trên thang lầu đẩy xuống: "Tạm biệt nha, dì Thủy tốt của tôi..."
Dì Thủy từ trên bậc thang cao mười mét té xuống, bà ấy kêu lên thật thê thảm.
Đứa bé trong lồng không ngừng khóc lớn, Lục Hạ đứng ở đằng kia, không thôi được nụ cười bên khóe miệng: Tốt quá, vật chướng mắt cuối cùng đều chết sạch rồi!