Lục Hạ suốt đường đều đắm chìm tại trong ảo tưởng tốt đẹp.
Cho đến khi xe của Tiêu Sở Bắc từ ban ngày lái đến ban đêm, lái xe đến dã ngoại hoang vu cực xa cực xa, đưa mắt trông ngóng ngay cả một bóng người cũng không tìm thấy.
Lục Hạ bắt đầu lại có chút tâm loạn ý loạn, "Sở Bắc, anh rốt cuộc muốn dẫn em đến chỗ nào?"
Người đàn ông không nói lời nào, lại đạp xuống chân ga tăng tốc.
Mắt nhìn sắp lái vào một ngọn núi lớn đen kịt, Lục Hạ kêu to lên: "Tiêu Sở Bắc, anh dừng xe!"
Động tác của cô cực nhanh, mở cửa xe ra, chợt nghe một tiếng lạch cạch, Tiêu Sở Bắc đem tất cả cửa xe đều khóa lại rồi.
Anh nhìn cô ấy bối rối trong kính chiếu hậu.
"... Vào lúc Hiểu Hiểu phần hỏa tự sát, cô đang ở đâu?"
Vậy mà ngay tại lúc này, anh ấy lại nhấc tới Lục Hiểu, không, cái câu hỏi này, anh ấy từng hỏi qua cô.
Lục Hạ trợn to hai mắt nhìn, từng ấy năm tới nay, cô lần đầu sợ hãi nhìn vào mắt của Tiêu Sở Bắc, cái cặp mắt chỉ đối với cô dùi dàng mỉm cười ấy giờ phút này bị phủ đầy tơ máu, tựa như ma cà rồng có chuẩn bị mà đến.
"Lúc đó em vừa mới đẻ non, em đương nhiên ở trong bệnh viện a...
" Lục Hạ tỏ ra bộ dạng ủy khuất mà bản thân mình sở trường nhất. Tiêu Sở Bắc nhìn cô một cái, từ trong túi lấy ra một tấm hình ném vào cô: "Chỉ mong cô không có nói dối với tôi."
Lục Hạ cầm lấy ảnh chụp, đây là một tấm hình được cắt ra từ băng thu hình của máy camera giám sát ở đầu đường, trong tấm hình được cắt này là tòa nhà trọ bị lửa cháy của Lục Hiểu, còn có trong góc... người phụ nữ bỗng trợn to hai mắt, là cô... cái camera giám sát ở đầu đường lại quay được cô? !
Lục Hạ không thể tin được, cô rõ ràng đã mua chuộc người ở chỗ đó, cố ý làm hư máy camera giám sát, tuyệt đối không có khả năng quay được cô.
"Sở Bắc, là có người muốn hãm hại em."
Lục Hạ lớn tiếng kêu oan lên.
Dù sao cũng chỉ có tấm hình được cắt ra này, lại không có quay được cô đi vào nhà trọ của Lục Hiểu, chỉ cần cô cắn chết không thừa nhận, ai cũng không có cách nào đối với cô.
"Tôi còn chưa nói cho cô biết đây được chụp vào ngày nào, vì vậy cô đã thừa nhận, vào lúc Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, cô đang ở lân cận nhà trọ của cô ấy? !"
Lục Hạ ngây ngẩn cả người.
Cô đây là không đánh đã khai sao? !
Trời, cô đã chiều theo hướng của người đàn ông này nói ra ——
Biểu cảm của Lục Hạ ngày càng bối rối lẫn lộn, một thứ gì đó ở trong lòng của Tiêu Sở Bắc liền trong nháy mắt đó tan rã sụp đổ.
Đúng thật là cô.
Hung thủ phóng lửa đốt cháy Hiểu Hiểu chính là cô! !
Tiêu Sở Bắc đem xe dừng ở đỉnh núi mịt mù không có người, anh xuống xe, châm một điếu thuốc, ánh lửa dưới đêm tối từng điểm lòe lòe, cái ánh mắt lúc hút thuốc ấy đáng sợ như một con quỷ mị.
Lục Hạ xuống xe, cô đi theo phía sau của anh ấy, cô muốn ngăn cơn sóng dữ, cô muốn tẩy thoát khỏi tất cả mọi tội danh, đều đi đến tới bước này, cô không thể thua, tuyệt đối không thể thua!
"Sở Bắc, anh đừng đột nhiên như vậy, em rất sợ, xin lỗi, là em đã nói dối, lúc đó em ở ngay lân cận nhà trọ của cô ấy, nhưng mà đám cháy lớn đã đã xảy ra, còn là em báo cảnh sát, em là muốn cứu cô ấy, nhưng mà đã không còn kịp rồi..."
Lục Hạ từ sau ôm chặt lấy Tiêu Sở Bắc.
Sự va chạm của cô khiến anh buồn nôn.
Anh lấy tay của cô ấy ra, trước mặt của cô ấy loay hoay cái hộp quẹt trong tay: "Cô còn nhận ra cái này không?"
Lục Hạ nhìn cái vỏ ngoài bị cháy đen kia, đột nhiên đồng tử kịch liệt co rút lại một cái, "Tôi xem cô đã nhận ra rồi, đây là Hiểu Hiểu đưa cho tôi, lại là cái hộp quẹt bị cô ném đi, tại sao lại nó ở trong căn hộ của Hiểu Hiểu xuất hiện?"
Cô tính kế mọi thứ, rồi lại tính sót cái hộp quẹt mà Lục Hiểu tặng cho Tiêu Sở Bắc? !
"Trên đời này có rất cái hộp quẹt giống nhau y như đúc, Sở Bắc, anh tại sao có thể dựa vào một cái hộp quẹt lại nói lửa là do em thả?"
Lục Hạ đi tới, hai cánh tay lại quấn lấy eo của người đàn ông, cô khóc, trong nháy mắt liền rơi xuống nước mắt: "Sở Bắc, anh đừng có thần kinh chất như vậy nữa, em cũng rất vất vả, em chỉ muốn cùng anh sống qua cuộc sống tốt lành, Lục Hiểu đã chết rồi, là chính ci6 ấy tự phóng lửa thiêu chết bản thân đấy, cùng ta không có liên quan, xin anh đừng đổ oan cho em nữa..."