Trên má của Lục Hiểu đã nhận một cái tát đau rát , đánh đến cô thất huân bát tố.
Tiêu Sở Bắc nhanh chóng lao xuống thang lầu ẫm Tiểu Hạ đã bị té xuống đất lên, trán của cô ấy bị đụng đến máu chảy ra, Lục Hạ hoảng sợ nhìn Lục Hiểu đang rụt rè đứng trên bậc thang.
Cô khẽ đến gần một cái, cô ấy liền nắm lấy vạt áo của Tiêu Sở Bắc: "Cứu em... Sở Bắc... Sở Bắc... Hãy cứu em..."
"Đừng qua đây, cô là con ma quỷ lòng dạ thâm độc, đã hại tiểu Hạ một lần rồi còn chưa đủ sao? !"
Lục Hiểu mới bước một bước xuống cầu thang, toàn thân cô xém chhhút nữa lại xụi lơ xuống: "Không phải... em không có đẩy cô ấy... Sở Bắc, anh nghe em giải thích..." Lục hạ lại đang diễn một tuồng trước mặt Tiêu Sở Bắc...
Tiêu Sở Bắc làm sao nghe lọt được giải thích của Lục Tiêu, anh ấy đều đã tận mắt nhìn thấy hết rồi.
Anh ấy ẫm Lục Hạc lên, hô to: "Bác sĩ, bác sĩ! ! Bệnh nhân cần cấp cứu! !"
Tiêu Sở Bắc đụng Lục Hiểu ra, khoảnh khắc đi lướt qua ấy, Lục Hiểu dường như đã thấy được Lục Hạ tựa vào lòng của Tiêu Sở Bắc, cười đắc ý...
Người phục này thật sự điên mất rồi...
Lục Hạ bị đưa vào phòng cấp cứu.
Sau chốc lát, Bác sĩ đi ra nói với Tiêu Sở Bắc, tình trạng sức khỏe của Lục Hạ vốn không ổn định, thêm một cú đụng chạm kịch liệt dẫn đến đại xuất huyết, nhưng kho máu của bệnh viện không đủ loại máu nhóm O, nếu điều phối không kịp, Lục Hạ rất có thể lại bị hôn mê lần nữa...
"Rút của cô ấy!"
Tiêu Sở Bắc một phát túm lấy Lục Hiểu đẩy tới trước mặt bác sĩ.
Lục Hiểu hoảng sợ đến trợn to cả hai mắt, "Không được, em đã có thai."
"Nói láo!"
Tiêu Sở Bắc ngay cả một giây cũng không tin vào lời nói của Lục Hiểu, cưỡng ép đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Lục Hiểu sợ tới mức khóc lóc kể lể, khóc không thành tiếng: "Đừng... Sở Bắc, anh hãy nghe em nói... em thật sự đã có thai, không tin anh có thể đi hỏi bác sĩ phụ khoa, em không thể rút máu, em thật sự không thể..."
Lục Hiểu càng cầu khẩn, Tiêu Sở Bắc càng tức giận.
Người đàn bà đáng chết này đã làm những việc táng tận thiên lương như vậy rồi, mà sao còn có thể mở mắt trắng trợn biên ra những chuyện tán dóc như vậy? !
"Lục Hiểu, cô còn có phải là người hay không? Cô biết tiểu Hạ vừa thức tỉnh liền đến đây hại cô ấy! Tôi đều tận mắt thấy hết rồi, là cô đẩy tiểu Hạ xuống lầu đấy, ta muốn cô phải vì là tội của cô mà trả giá! !"
Mặc kệ Lục Hiểu van khóc như thế nào.
Cô vẫn cứ bị cưỡng ép áp giải lên bàn rút máu, sau khi bác sĩ đã rút đi 200 milliliter huyết dịch của cô.
Cả người Lục Hiểu đều không ổn chút nào, lúc bác sĩ còn phải rút thêm 200 milliliter nữa, đột nhiên có người kêu hãi xong vào: "Không thể rút máu thêm nữa, cô ấy là phụ nữ có thai a!"
Lục Hiểu có thai
? !
Người đàn bà đáng chết này lại thật sự đã có thai? !
——
Lục Hiểu hôn mê trên bàn rút máu, cuối cùng, bị đưa vào phòng bệnh.
Chờ tới lúc cô tỉnh lai, Tiêu Sở Bắc đứng ở bên giường của cô, một khuôn mắt anh tuấn nhưng âm u lãnh lẽo đến đáng sợ.
"Ai cho cô cái gan dám mang thai con hoang này?"
Anh ấy túm lấy tay của cô.
Lục Hiểu đau đến cắn răng, anh ấy đã biết cô đã có thai? !
Nhưng tại sao anh ấy lại nói đứa con này con hoang?
"Sở Bắc, nó là con của anh á, nó không phải là cái con hoang gì, nó là con của chúng ta a..."
Tiếng khóc nức nở của Lục Hiểu khiến Tiêu Sở Bắc nhanh đám lông mày lại, chán ghét tột cùng.
Trên khuôn mặt anh tuấn ấy, không có chút vui sướng nào khi sắp được làm cha.
"Đồ đê tiện, tôi mỗi lần chạm cô đều dùng BCS, cô không thể nào có con với tôi, ai biết cô có phóng đãng với người đàn ông nào bên ngoài không , mẹ nó đừng có mà đem đứa con hoang bẩn thỉu đó mà tính trên đầu tôi."
Anh ấy sao có thế nói cô phóng đãng ở bên ngoài?
"Sở Bắc, anh tin em, thật sự là của anh, em làm sao có thể cho người khác chạm vào em?"
"Vậy là, mẹ nó cô đã động tay chân trên BCS phải không? Lục Hiểu, cô thật đê tiện!"