Tiêu Sở Bắc một mình đơn độc ngồi ở trong thư phòng đen kịt, chỉ có máy tính xách tay đang lóe lên ở trên bàn.
Khoảng cách dì Thủy gặp chuyện không may cũng đã qua đi một tháng.
Trên màn hình đang tại chiếu băng thu hình giám sát mặt đường mà trợ lý Lâm giao tới.
Thời gian đúng vào ngày căn hộ của Hiểu Hiểu xảy ra đám cháy lớn.
Trong màn hình, ở không xa đám cháy lớn rần rần đó đang thiêu đốt cái tòa nhà trọ thấp bé ấy, ánh lửa từ trong một cửa sổ nào đó ở lầu hai tán phát ra...
Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu cảu anh đang ở ngay chỗ đó... lửa cháy lớn tới như vậy, cảnh sát chữa cháy vậy mà lại trễ tới cỡ 15 phút mới đến.
Trong đầu của Tiêu Sở Bắc đều là hình dáng của Hiểu Hiểu ngã vào trong biển lửa, đau khổ cầu cứu...
Cuối cùng vẫn còn không thể kịp đến... anh từng lần một phát lại, mỗi một lần ngực lại càng đau đớn thêm, cho đến khi anh chú ý tới trên màn hình có một bóng đen một chớp một lóe ở trong góc.
Anh nhấn nút tạm ngừng, người phụ nữ đứng ở đầu phố kia là ai? !
Tiêu Sở Bắc phóng to hình ảnh... lại phóng to hình ảnh nữa... đột nhiên một đôi mắt đỏ sưng ánh bỗng trợn to ——
Cô ấy là Lục... Lục Hạ? !
Người phụ nữ đang mặc áo khoác dài đang đội mũ màu đen, gần như đem cả khuôn mặt đều che chắn lại...
Cho dù hình ảnh mơ hồ, nhưng Tiêu Sở Bắc cũng một mắt là nhận ra được, cô ấy chính là Lục Hạ...
"Vào lúc Hiểu Hiểu phần hỏa tự sát, cô đang ở đâu?"
"Em còn có thể ở đâu, em đang ở trong bệnh viện a..."
Cô ấy nói cô ấy ở bệnh viện.
Ngực của Tiêu Sở Bắc bị hung hãn đốn đau một cái, "Ngươi luôn nói Hiểu Hiểu nói dối, cô ấy phạm phải một sai lầm lớn ngập trời, rồi lại còn luôn miệng ngụy biện, nhưng... ngươi liền không nghĩ tới vợ của ngươi Lục Hạ cô ấy cũng biết nói dối sao?"
Lục Hạ cô ấy... cũng biết nói dối... đúng vậy, cô ấy đã cho anh lời nói dối lớn tày trời! !
——
Khi trợ lý Lâm đi vào thư phòng mở đèn lên, liền nhìn thấy Tiêu Sở Bắc hai mắt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt.
Hắn dường như lại nhìn thấy Tiêu Sở Bắc phát điện lên ôm lấy thi thể của Lục Hiểu.
"Tiêu tổng..."
Vào những ngày trước khi dì Thủy xảy ra chuyện, Tiêu Sở Bắc đã sai hắn đi điều tra tất cả các camera giám sát mặt đường vào ngày mà phu nhân xảy ra chuyện.
Không biết làm sao vào thời đoạn xảy ra chuyện, mấy cái camera giám sát mặt đường ở xung quanh nhà trọ lại đồng thời đều xảy ra trục trặc, chỉ có ở cái camera giám sát cách hai cái đầu phố ấy lấy được băng thu hình.
Trong băng thu hình đang ghi thu lại toàn bộ quá trình của đám cháy lớn, lúc hắn giao tới cho Tiêu Sở Bắc, chỉ sợ ngài ấy nhìn thấy lại lâm vào sự đau thương.
"... Điều tra được chưa?"
Giọng nói của Tiêu Sở Bắc là khàn khàn, bởi vì trong lòng có tiếng nói đang lần lượt chửi rửa anh, anh phạm phải một sai lầm vô cùng vô cùng lớn.
"Vâng, di vật mà cảnh sát ở hiện trường lục soát được, tôi đã mang về rồi."
Trợ lý Lâm từ trong túi lấy ra một vật đặt lên bàn.
"Hộp quẹt..."
Tiêu Sở Bắc từ trên bàn cầm qua hộp quẹt bị lửa đốt đen cái vỏ bên ngoài, trợ lý Lâm nói cho anh biết bên cảnh sát nói cái này là vật đốt dẫn phát hoả hoạn. Hiểu Hiểu chính là dùng cái này đốt lên đám lửa? !
Không, Tiêu Sở Bắc từ một góc lờ mờ ở phía trên phát hiện hộp quẹt này, lại là là quà sinh nhật mà hồi trước Hiểu Hiểu tặng anh? !
Anh còn nhớ rõ cô ấy tặng anh là vì muốn anh cai hút thuốc lá, "Nè, tặng anh cái hộp quẹt này, nhìn thấy nó, anh liền sẽ nghĩ tới em, nghĩ đến em, anh liền ngoan ngoãn đưa điếu thuốc từ trên miệng anh bỏ vào lại trong hộp thuốc."
Hiểu Hiểu...
Cô ấy cười nói xong, còn nhón chân lên hôn lên khóe môi của anh một cái, chết tiệt, Tiêu Sở Bắc một phát nắm chặt cái hộp quẹt, cái hộp quẹt này luôn được để bên cạnh anh, bởi vì Lục Hạ biết đây là quà mà Hiểu Hiểu tặng cho anh, vì vậy đã bị cô ấy ném qua một bên...
Là Lục Hạ, cái người sau cùng cầm lấy cái hộp quẹt là cô ấy! !
——
Vậy là cô ấy phóng lửa? !
Là cô ấy đốt chết Lục Hiểu? !
Tiêu Sở Bắc đột nhiên toàn thân lạnh buốt, trong đầu chỉ có gương mặt tái nhợt của Lục Hiểu nằm ở trên giường bệnh, cô ấy nói: "Tại sao chỉ có lời của Lục Hạ nói, anh chưa bao giờ nghi ngờ?"
"Cô ấy thật sự không biết nói dối sao? Tiêu Sở Bắc, có muốn tôi nói cho anh biết một bí mật không?"
"Tôi chưa từng cầm cái kéo uy hiếp Lục Hạ yêu nhất của anh, là cô ấy tự tìm tới tận cửa rồi xông vào phòng của tôi, từng bước một đem tôi ép đến bên cạnh thang lầu, lại dùng tay của cô ấy đem tôi đẩy xuống lầu, một cước một cước hung hãn giẫm lên trên bụng của tôi, trước khi tôi ngã vào vũng máu, chính miệng ấy nói cho tôi biết, mắt của cô ấy chưa từng bị mù qua, cô ấy cũng chưa từng bị hôn mê, tất cả mọi điều đều là cô ấy mua chuộc viện trưởng làm một tuồng kịch, anh tin không?"
Tiêu Sở Bắc đau đớn không chịu nổi đột nhiên nắm chắc ngực của anh.
Trái tim của anh đau quá!
Hiểu Hiểu, đừng nói nữa, xin em đừng nói nữa! !
Tiêu Sở Bắc một đấm đập vào đồ gạt tàn ở trên bàn, gạt tàn lúc này vỡ thành hai đoạn, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay của người đàn ông, máu tươi đầm đìa.
"Tiêu tổng, vết thương của ngài ——"
"Đừng quản tôi, con mẹ nó đúng là đồ ngu xuẩn!"
Trợ lý Lâm cầm lấy băng gạc đưa tới cho Tiêu Sở Bắc cầm máu, anh gầm thét vung băng gạc ra.
Đáng đời anh đau, cho dù anh đau cũng không thể đổi lại mạng sống của Hiểu Hiểu.
Mẹ nó anh đúng là cái thằng đần ngu xuẩn nhất không có thuốc nhất ở trên đời này.
Anh rốt cuộc đều đã rõ ràng. Là anh bị người phụ nữ kia lường gạt một lần lại một lần.
Tất cả lời nói dối tựa như từng mảnh ghép rơi lả tả được gom góp lại —— sự thật chân tướng lại là nhiều năm như vậy, anh đều hận sai người rồi, Hiểu Hiểu vô tội một lần lại một lần trở thành người chịu thay tội cho người khác... Lục Hạ... Lục Hạ... ! !
Mắt của cô ấy không bị mù, nhưng anh lại khoét đi mắt của Hiểu Hiểu cho cô ấy, dì Thủy mắng đúng, anh chính là đồ cả cầm thú cũng không, là súc sinh nên xuống địa ngục! !
Tiêu Sở Bắc dùng cái tay bị thương từng đấm một đánh vào góc bàn, trong ký ức anh trách oan từng cái trùng hợp của Hiểu Hiểu đều là một tay của Lục Hạ sắp đặt kỹ càng sắp đặt.
Mẹ nó, anh đã đều đối với Lục Hiểu làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn cầm thú cũng không bằng? !
Là cô ấy hại chết Hiểu Hiểu, là cô ấy lần lượt hãm hại Hiểu Hiểu ——
Từ trước tới giờ đều là cô ấy!
Mà anh lại ngu xuẩn tới mức bị cô ấy lợi dụng suốt, từng bước một đem Hiểu Hiểu ép tới đường cùng.
Tiêu Sở Bắc không cách nào tha thứ bản thân, anh bỗng nhiên lại liên tưởng đến...
Nam Nam, người phụ nữ kia còn đưa bàn tay độc hướng tới Nam Nam của anh?
Nam Nam lần đó bị nước nóng làm phỏng, còn dì Thủy tại sao lại ôm Nam Nam té lầu?
Bác sĩ nói cho anh biết, trên trán của dì Thủy còn có một vết thương do va đập, không phải là do té xuống lầu tạo thành...
Chẳng lẽ cô ấy muốn giết chết Nam Nam, dì Thủy vì bảo vệ đứa bé mới bị té xuống lầu? !
Ý nghĩ này khiến cho Tiêu Sở Bắc cả người phẫn nộ đến mức không ngừng run rẩy, máu tươi giàn giụa trên nắm tay được nắm thật chặt.
"Lập tức cho tôi đem người đàn ông kia áp giải đến trước mặt của tôi! !"
Đáy mắt của người đàn ông tóe ra ánh mắt lạnh khiếp người.
Anh sẽ không bỏ qua đôi cẩu nam nữ kia, khoản máu nợ này, anh muốn nợ máu máu trả!
"Vâng."
Trợ lý Lâm biết rõ Tiêu Sở Bắc nói tới ai, là viện trưởng của bệnh viện, sau khi Lục Hạ tai nạn xe cộ bị hôn mê, ông ấy luôn chú tâm trông nom cô ấy...
——
Lục Hạ đứng ở tiền đình nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là viện trưởng của bệnh viện gọi tới, ông ấy nói cho cô biết, ông ấy nhận được tin đồn là Tiêu Sở Bắc đang điều tra tất cả ghi chép khám và chữa bệnh sau khi tai nạn xe cộ của cô.
"Ngài Tiêu chỉ cần tiếp tục điều tra nữa là sẽ biết được các ghi chép khám và chữa bệnh liên quan tới cô đều là giả, Lục tiểu thư, cô lúc trước đáp ứng với tôi, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm, hiện tại đã xảy ra chuyện, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nếu như cô ngăn ngài ấy lại không được, vậy tiếp tục điều tra, tra đến trên đầu tôi, cô cũng không thoát khỏi liên quan!"
Nên ông ấy đây là đang uy hiếp cô sao? !
Viện trưởng hiển nhiên là sợ rồi, thế lực và thủ đoạn của Tiêu Sở Bắc ở Tân Thành, trong lòng của ông đều biết.
Nếu cho ngài ấy biết chuyện ông và Lục Hạ liên kết với nhau nói dối oan nói Lục Hạ bị mù là giả, họ còn liên kết với nhau khoét đi mắt của vơ ngài ấy, Tiêu Sở Bắc chắc chắn sẽ không buông tha ông!
"Ông vội cái gì? Hiện tại tra đến trên đầu ông rồi sao? Nếu ông thật sự hồi hộp như vậy, một giờ về sau, chúng ta gặp ở chỗ cũ."
Lục Hạ đùng cái cúp đi điện thoại.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua một gian phòng nào đó ở lầu hai.
Từ sau khi Lý Thu Thủy hôn mê trở thành người thực vật, Tiêu Sở Bắc liền đối với cô càng thêm lạnh lùng, anh còn đem Nam Nam giao cho mẹ anh trông nom thay.
Thì ra anh ấy luôn bận ở sau lưng điều tra cô?
Tiêu Sở Bắc cuối cùng đã biết được bao nhiêu?
Đã biết được năm đó cô đổ oan cho Lục Hiểu đem cô đẩy xuống hồ nước hay sao?
Đã biết được trận tai nạn xe cộ kia thật ra là do cô một tay sắp đặt hay sao?
Đã biết được mắt của cô vốn dĩ là không bị mù, nhưng lại uổng công khoét đi mắt của Lục Hiểu hay sao?
Hay hoặc là anh còn biết được là cô đem Lục Hiểu đẩy xuống lầu, giẫm lên trên bụng của cô ấy, hại cô ấy xém chút nữa mất đi tử cung, chết đi đứa con?
Hay là... trận cháy lớn kia là do chính tay cô phóng, cô trơ mắt nhìn đám cháy lớn thiêu chết Lục Hiểu, anh ấy cũng biết rồi? !
Ha ha... Ha ha a...
Đúng rồi, cô còn xém chút nữa giết chết con nghiệt súc mà Lục Hiểu đã sinh hạ.
Lục Hạ đột nhiên liền cười lên, thì ra những năm này cô đối với Lục Hiểu phạm phải tội ác lại nhiều như vậy?
Nhiều đến nổi bản thân cô đều xém chút nữa nhớ không hết...
Tiêu Sở Bắc, cho dù anh cũng biết thì đã có sao? !
Lục Hạ càn rỡ mà cười, mỗi một sự việc cô đối với Lục Hiểu làm đều cẩn thận, tay chân xử lý phải vô cùng sạch sẽ, cô sẽ không rớt xuống một cái nhược điểm gì.
Ngoại trừ một người...
Lục Hạ cúi đầu nhìn cái cuộc ghi lại điện thoại vừa mới cúp trên điện thoại di động ấy.
Đúng.
Trên đời này có một thứ gọi là chết không có đối chứng.
Chỉ cần không còn người nhiều chuyện nữa, như vậy Tiêu Sở Bắc vĩnh viễn đều không thể định tội cô, anh ấy rất nhanh lại sẽ tin tưởng cô là vô tội, một lần nữa trở lại bên cạnh của cô...