• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

736

Người kia ở... Tân Thành? !

Tại sao cứ lại là Tân Thành? !

Tân Thành đối với Lục Hiểu mà nói tựa như một cơn mộng đáng sợ, cô không bao giờ muốn quay trở về cái thành phố kia nữa.

Nhưng cô không thể không đi cảm tạ người quyên tặng kia.

Xe suốt đường hướng phương hướng quen thuộc lái đi, nhịp tim đập của Lục Hiểu cũng cùng càng lúc càng nhanh, thật ra Hải Thành cách Tân Thành cũng không xa, ước chừng bốn năm tiếng đồng hồ đường xe.

Lúc xe lái vào nội thành, hướng đến một hướng nào đó càng ngày càng gần. Lục Hiểu càng lộ ra bất an.

Cái phương hướng này, cô nhớ được hướng vào trong lái thêm chút nữa chính là nhà của Tiêu gia? !


"Phương Dã, anh muốn dẫn em đi đâu?"

"Người quyên tặng đang ngụ ở trong cái tòa nhà kia."

Lục Hiểu khẽ giật mình, trong lòng có một cảm giác rất hoảng sợ, tuy là Tiêu Sở Bắc rất sớm đã từ nhà của anh ấy chuyển đi ra ngoài, nhưng còn có ai ở trong cái tòa nhà kia quyên giác mạc cho cô? !

Phương Dã mang theo Lục Hiểu đi vào nhà cấp cao to như thế, cách đó không xa liền nhìn thấy một cô bé hai tuổi lớn đang đuổi thao một phu nhân tóc hoa trang tiểu nữ hài nhi tại trong hoa viên đuổi theo một phu nhân đầu tóc trắng bạc: "Bà nội... bà nội... Nam Nam tới bắt bà rồi."

Cô bé nhỏ dùng giọng non nỉ siêu cùng ngọt ngào vừa hô vừa chạy, cô bé còn nhỏ, đi được không có vững như vậy, lung la lung lay té một ngã, Lục Hiểu nhìn lòng xiết chặt một cái, không quản được chân của mình chạy lên đem đứa bé bế lên.

Cô bé nhỏ kinh ngạc nhìn người dì xa lạ đột nhiên xuất hiện này, cô bé nháy đi nháy mắt to, "Mẹ..."

Cô bé lại gọi cô mẹ? !

Lục Hiểu cũng không biết mình bị gì, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

Nam Nam dùng bàn tay nhỏ bé giúp cô lau đi nước mắt, "Bà nội... bà nội... con gặp được mẹ trong tấm ảnh rồi..."

Lục Hiểu ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ Tiêu đã đi tới, "Mẹ..."

"Hiểu Hiểu? !"

Mẹ Tiêu không thể tin nổi, hốc mắt đỏ bừng, bà nhìn Lục Hiểu, đứa con này thật sự còn đang sống? !

"Hiểu Hiểu, là con sao?"

Từ nhỏ mẹ Tiêu cũng rất thương yêu Lục Hiểu, Lục Hiểu một tay đang ôm đứa bé, một tay ôm lấy mẹ Tiêu, "Mẹ, là con... con đã trở về."

Hai mẹ chồng nàng dâu khóc đến mắt đều đỏ.

Phương Dã đi tới nói với Lục Hiểu, "Hiểu Hiểu, Nam Nam là con gái của em, em đã sinh hạ được con gái, lúc trước bệnh viện nhầm lẫn phòng phẫu thuật, em không có bị cắt bỏ đi tử cung, đứa con cũng cứu lại được."

Lục Hiểu trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn tiếu bảo bối ở trong lồng, cô bé là con gái cô? !

Con gái tám tháng lớn của cô còn sống? !

Cảm tạ ông trời...

Thật tốt quá...

"Cô bé được gọi là Nam Nam sao? Con gái của em, con gái tốt của em..."

Lục Hiểu tâm tình kích động đến rơi nước mắt, cô ôm đứa bé liên tục hôn môi cô ấy, Nam Nam ngứa đến cười khanh khách, "Mẹ, mẹ tại sao bây giờ mới trở về? Bố mỗi lần nhìn ảnh chụp của mẹ đều khóc a..."

Từ lúc Nam Nam nhỏ bé nhớ điều liền nhớ được Tiêu Sở Bắc lúc nào cũng ôm cô đến một vườm hoa nở đầy hoa, nơi đó dựng một mảnh đá lớn, người cô gái ở phía trên chính là cô dì này...

Cô ấy rất đẹp, cùng đẹp giống cô.

Tiêu Sở Bắc nhìn ảnh chụp của cô mà lại khóc? !

Lục Hiểu không thể tin được, cô quay đầu lại nhìn mẹ Tiêu, "Anh ấy và Lục Hạ có khỏe không?"

Mẹ Tiêu thoáng cái đỏ cả vành mắt, "Ủy khuất con rồi, Lục Hạ cái nha đầu tâm địa ác độc kia đã gặp được báo ứng, hai năm trước cô ấy liền nhảy núi chết rồi, về phần Sở Bắc... cô nhìn chỗ đó..."

Mẹ Tiêu chỉ chỉ mặt cỏ ở nơi xa, một người đàn ông ngồi ở trên mặt ghế lạnh, gió nhẹ thổi nhẹ tóc trên trán của anh ấy.

Anh ấy vẫn còn khôi ngô tuấn tú như vậy, chỉ là bên tay lại có thêm một cây quải trượng...

Anh ấy —— nhìn không thấy rồi sao? !

——

Lục Hiểu giờ mới biết được người quyên giác mạc cho cô lại chính là Tiêu Sở Bắc.

Người đồng ý cho Phương Dã mang cô tới đây cũng là anh ấy.

Bởi vì từ nay về sau đều nhìn không thấy rồi, vì vậy anh ấy muốn đem Nam Nam gửi gắm cho cô, "Thằng khốn, Tiêu Sở Bắc, anh cái thằng đại khốn nạn! Anh cho rằng anh đưa mắt cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh rồi sao?"

Mẹ Tiêu đã đem mọi chuyện đã xảy ra "Sau khi chết" của cô trong hai năm qua đều nói hết cho cô.

Tiêu Sở Bắc biết mình đã sai rồi, cũng vì cô, đã báo thù Lục Hạ. Nhưng mà đáng thương dì Thủy của cô vậy mà đã trở thành người thực vật, "Tiêu Sở Bắc anh chính là thằng đại khốn nạn, là anh gây tai vạ cho dì Thủy, tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

"Đừng đi, Hiểu Hiểu."

Tiêu Sở Bắc nắm lấy tay của Lục Hiểu, nhưng mà anh nhìn không thấy, đi rất gấp thoáng cái té ngã trên đất.

Lục Hiểu theo bản năng muốn đi đến dìu anh, rồi lại dừng chân lại.

"Cho dù anh không đưa Nam Nam gửi gắm cho tôi, tôi cũng sẽ đem Nam Nam mang đi."

Cô không tha thứ người đàn ông này, mặc dù anh ấy bây giờ trông nhìn đáng thương như vậy, nhưng cô không quên được sự ngu xuẩn của anh ấy đã từng, và vô số tội nghiệt.

"Hiểu Hiểu, anh biết rõ anh không có tư cách cầu xin em, nhưng mà xin em cho anh ôm một cái Nam Nam nữa, cho anh 'Nhìn' con gái của chúng ta nữa, xin em cho phép anh đến Hải Thành thăm cô ấy, thỉnh cầu em."

Tiêu Sở Bắc mỗi nói một câu, trái tim của Lục Hiểu liền run rẩy rất đau. Nam Nam đang vui vẻ chạy nhảy bên chân, cô bé chạy tới, "Bố, bố, chơi với con, mẹ biết nói chuyện rồi, mẹ còn xinh đẹp hơn tấm ảnh ở trên a..."

Giọng nói non nỉ của Nam Nam khiến Tiêu Sở Bắc đỏ cả vành mắt.

Kính râm trên sống mũi của anh rớt xuống, Lục Hiểu nhìn vào đôi mắt không sáng rọi nữa của anh ấy, bụm miệng nhịn không được lớn tiếng ai oán một cái.

"Người đàn ông tồi, tại sao anh luôn khiến tôi đau? !"

——

Cô tưởng cô đã quên anh ấy rồi.

Cô tưởng tim của mình đã lặng như nước, nhưng không có, cô hận anh ấy, oán anh ấy, cho tới bây giờ cũng không tha thứ qua cho anh ấy.

Mọi thứ này đều là do anh ấy tạo thành, anh ấy không tin mỗi một câu nói của cô nói, nếu như dù chỉ là một lần, anh ấy tin tưởng cô, bọn họ cũng sẽ không đi đến nông nỗi này...

"Hiểu Hiểu."

Tiêu Sở Bắc nghe ra được Lục Hiểu đối với anh vẫn còn tình cảm.

Có thể khiến cho cô ấy đau lòng chỉ có anh người đàn ông tồi vô dụng này...

"Đừng kêu tên của tôi, tôi sắp cùng Phương Dã kết hôn, anh có thể tới thăm Nam Nam, nhưng đừng lại xuất hiện trước mắt tôi nữa."

Lục Hiểu ôm Nam Nam rời khỏi rồi, lúc ở trên đường, cô lại khóc suốt, Nam Nam cũng khóc cùng theo: "Nam Nam muốn bố, Nam Nam muốn bố..."

——

Nam Nam lúc nào cũng khóc muốn Tiêu Sở Bắc, Lục Hiểu không cưỡng lại được với đứa con, liền cùng Phương Dã dọn về Tân Thành định cư.

Mặc dù nói là để cho tiện Tiêu Sở Bắc đến thăm đứa con, nhưng mà trong lòng của Phương Dã biết rõ Lục Hiểu có lẽ là không nỡ được Tiêu Sở Bắc một kẻ đui lại bôn ba hai nơi.

Trong vườn hoa to như vậy, nếu Tiêu Sở Bắc đến thăm đứa con sẽ cùng đứa con chơi trong vườn hoa.

Lục Hiểu đã từng nói qua không muốn gặp lại Tiêu Sở Bắc, nhưng mà có đôi khi cô vẫn đứng ở ban công xa xa nhìn đôi hai cha con đó.

Thời đại học, cô từng nghĩ tới muốn có cuộc sống như vậy sau khi kết hôn. Tiêu Sở Bắc cùng chơi với con trong sân, cô thì ở trong phòng bếp bận rộn vì họ làm bữa ăn ngon.

Thế nhưng là mọi thứ đều bị chính tay của anh ấy phá hủy.

Lục Hiểu đi xuống lầu, nghe được Nam Nam ôm lấy Tiêu Sở Bắc sờ sờ mắt của anh ấy, hỏi: "Bố, bố nhìn không thấy Nam Nam sao? Về sau đều nhìn không thấy sao?"

Trái tim của Lục Hiểu cũng tan nát rồi.

Tiêu Sở Bắc nghe được tiếng bước chân của cô ấy, đứng dậy muốn tránh ra, anh chẳng muốn làm cho cô ấy mất hứng.

Lục Hiểu gọi lại anh, "Anh hành động bất tiện, không cần né tránh tôi nữa."

"Hiểu Hiểu..."

Tiêu Sở Bắc cảm động đến mức hốc mắt nóng lên, Lục Hiểu lập tức lại lạnh nhạt nói với anh: "Đừng hiểu lầm tôi là lo lắng cho anh, tôi chỉ là sợ anh chống quải trượng đi nhanh làm ngã Nam Nam thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK