Tay của hắn đang được Tạ Thiên Hòa nắm lấy, không quá chặt cũng chẳng quá lỏng, cho đến tận khi Tạ Thiên Hòa hô hấp đều đều ngủ thiếp đi, tay của anh vẫn chưa chịu buông hắn ra.
Tên Alpha này rốt cuộc là có ý gì?
Tư Duẫn nghĩ rằng mình nên rút tay ra, dù sao thì hai Alpha làm vậy cũng kỳ quặc, nhưng hắn phân vân cả buổi cuối cùng vẫn không động đậy.
Chắc chắn là do Tạ Thiên Hòa sợ rồi, chỉ khi nắm tay hắn mới an tâm ngủ.
Tư Duẫn cười khinh bỉ, thầm nghĩ đúng là tên yếu đuối mà.
Sáng hôm sau.
Tạ Thiên Hòa ngủ nằm nghiêng, anh vừa mở mắt ra trông thấy Tư Duẫn ngủ thành chữ X thì nhẹ nhàng thở một hơi.
May mà mình giữ tay hắn lại, nếu không chẳng biết đêm qua phải bị đánh bao nhiêu lần nữa.
Một Alpha trông thì đàng hoàng mà lúc ngủ sao cứ như đánh trận.
Bên ngoài hang động âm u, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm, chẳng bao lâu sau trời bắt đầu đổ mưa lớn.
"Dậy đi." Tạ Thiên Hòa khẽ đẩy vai Tư Duẫn.
Tư Duẫn lẩm bẩm gì đó, mơ hồ trở mình ngủ tiếp, lúc xoay người để lộ phần lưng trắng ngần.
Tạ Thiên Hòa thấy mình có chút cáu kỉnh, hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào với Tư Duẫn.
"Tư Duẫn, dậy đi." Anh đứng lên đá nhẹ vào lưng hắn.
Tư Duẫn khó chịu mở to mắt, đụng ngay ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thiên Hòa thì lập tức càng thấy bực dọc.
Hai luồng pheromone Alpha đầy tính xâm lược tràn ngập trong hang động, tinh thần lực của mỗi người đều cố gắng áp đảo đối phương, như thể chỉ cần một giây nữa thôi là họ sẽ lao vào quất nhau.
Tư Duẫn ngồi dậy vò vò tóc, khuôn mặt còn hằn vết đỏ, hắn cau có nhìn Tạ Thiên Hòa một lúc mới nhận ra, "Hậu chứng của lần đánh dấu tạm thời đã qua rồi à?"
Dù sao thì hiện tại, hắn không chỉ không muốn bảo vệ Tạ Thiên Hòa mà còn có cảm giác muốn đè anh xuống mà đánh cho một trận hả hê.
"Ừ." Tạ Thiên Hòa chọn một góc ngồi cách xa chỗ Tư Duẫn đang ngồi, hai người cách nhau xa xa.
Hang động lớn thế này, mà tối qua cả hai lại phải nằm sát vào nhau ngủ, thế mà họ vẫn thấy điều đó là đương nhiên.
Nghĩ lại đúng là có bệnh.
Dù sao đi nữa, bốn ngày ác mộng khi biến thành Omega cuối cùng cũng đã qua, Tạ Thiên Hòa thở phào nhẹ nhõm.
"Chờ mưa ngớt thì chúng ta đi." Tạ Thiên Hòa nói.
Nghe vậy, Tư Duẫn nhìn anh, hắn nhíu mày, "Chân của cậu ổn rồi à?"
"Ừm." Tạ Thiên Hòa trả lời qua loa. Vết thương nhỏ nhặt này chẳng ảnh hưởng gì.
"Tối qua tôi còn thấy chân cậu sưng mà-" Tư Duẫn nói được nửa câu bỗng khựng lại, ánh mắt sắc bén của Tạ Thiên Hòa lia tới, cả hai đồng thời dời mắt đi.
Con mẹ nó, đây là tình huống gì vậy?
Bối rối và lạ lùng xen lẫn khiến hai người đều không được tự nhiên.
"Chờ thêm một ngày nữa đi, trời này xem ra chưa thể tạnh ngay được." Tư Duẫn hắng giọng, bỗng nghe thấy âm thanh lạ liền thắc mắc, "Cái gì vậy?"
Ánh mắt của Tạ Thiên Hòa bỗng trở nên sắc bén, anh lập tức đứng dậy, "Chạy mau!"
Tư Duẫn cứ tưởng rằng việc sinh tồn nơi hoang dã đã đủ kỳ diệu rồi, nhưng điều tuyệt vời hơn nữa là hắn và Tạ Thiên Hòa giờ đây đang chạy thục mạng trong cơn mưa lớn để tránh lũ bùn đất.
Nước mưa lạnh buốt táp vào mặt như bị tát liên tục, hắn cố hết sức chớp chớp mắt, không phân biệt nổi phương hướng xung quanh trong màn mưa dày đặc cho đến khi nghe thấy tiếng hét của Tạ Thiên Hòa: "Cậu đang chạy đi đâu đấy!"
Một bàn tay túm chặt cổ tay hắn, Tư Duẫn không chần chừ gì mà đuổi theo. Không biết chạy bao lâu, họ cuối cùng tiếng ồn ào phía sau cũng dừng lại.
Cả hai chậm dần rồi dừng hẳn, Tư Duẫn cảm thấy bắp chân bắt đầu co giật nhẹ.
Tạ Thiên Hòa đưa tay lau bùn đất trên mặt, chống tay lên đầu gối thở hổn hển.
Mưa vẫn chưa ngừng thậm chí còn nặng hạt hơn, hai người lúc này trông hết sức nhếch nhác, tóc bết chặt vào mặt, quần áo sũng nước, giày quần đều dính đầy bùn, việc mở mắt cũng trở thành việc hết sức lao lực.
"Chạy!" Tư Duẫn hoảng hốt nhìn ra sau lưng Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa đầu cũng không quay lại đã chạy, cả hai lại tiếp tục chạy trong mưa.
"Cái gì thế?" Tạ Thiên Hòa hét lên.
"Bọ cạp! Bọ cạp khổng lồ!" Tư Duẫn kêu lên trong hoảng loạn.
Tạ Thiên Hòa nghĩ bụng bọ cạp thì to được bao nhiêu, nhưng khi quay lại nhìn thoáng qua, đồng tử anh co rút, lập tức tăng tốc, "**!"
"Còn chưa đến mức đó chứ!" Tư Duẫn nhìn Tạ Thiên Hòa đã chạy xa gần khuất bóng, vừa quay đầu lại thì cái đuôi to khổng lồ của bọ cạp sượt qua đầu hắn đập mạnh xuống đất, nọc độc đen xanh lập tức bắn tung tóe.
Tư Duẫn tăng tốc không chỉ gấp đôi, nghĩ bụng mẹ nó đây chẳng phải là con bọ cạp khổng lồ lúc đầu!
Vừa chạy, hắn vừa hét lên với người phía trước: "Tạ Thiên Hòa, đồ khốn xui xẻo!"
Hai người chạy bán sống bán chết, phía sau họ là bọ cạp lớn như ngọn núi dẫn đầu một bầy bọ cạp khổng lồ đuổi theo, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ trong cơn mưa xối xả.
Cuối cùng, Tư Duẫn bắt kịp Tạ Thiên Hòa nhưng cả hai buộc phải dừng chân lại.
"Làm sao đây?" Tư Duẫn nhìn đàn rết khổng lồ trước mặt, tim hắn đập thình thịch.
Đàn bọ cạp phía sau sắp đuổi kịp, Tạ Thiên Hòa nói, "Có lẽ chúng có thể thử giao tiếp thân thiện?"
"Cậu mẹ nó-" Tư Duẫn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tạ Thiên Hòa kéo tay vào giữa đàn rết.
Khung cảnh hỗn loạn đáng sợ tiếp theo khiến Tư Duẫn thực sự muốn xoá trí nhớ của mình, hai con người yếu đuối không vũ khí là họ, đứng giữa trận chiến loạn lạc của bọ cạp và rết khổng lồ, chỉ biết chạy qua chạy lại tìm đường sống, cuối cùng được đợt lũ bùn bất ngờ cứu mạng.
Tư Duẫn kéo Tạ Thiên Hòa ra khỏi đống hỗn độn, cả hai người bám đầy bùn đất như hai con cá chết nằm bẹp trên mặt đất, phì phì nhổ bùn trong miệng.
"Cậu đã nói là sẽ đưa tôi ra khỏi đây mà?" Tư Duẫn đưa tay lau mặt, nhưng lại lau ra toàn bùn.
"Alpha trong kỳ đánh dấu nói gì không thể tin được." Tạ Thiên Hòa liếc nhìn Tư Duẫn, lúc này chỉ có tròng mắt của anh là thấy được rõ ràng nhất, còn đâu thì toàn là bùn với bùn.
"Đệt." Tư Duẫn không nhịn được mà cười, "Nhìn ngu ghê."
Tư Duẫn đứng dậy, thấy Tạ Thiên Hòa vẫn còn nằm đó thì rộng lượng đưa tay ra, "Dậy, đi nào."
Tạ Thiên Hòa nhìn anh, nắm lấy tay đứng lên, hai người một trước một sau rảo bước trong mưa.
Đi chưa được bao xa thì Tư Duẫn cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa mặt không cảm xúc dừng lại, "Làm gì?"
Ánh mắt Tư Duẫn rơi xuống chân anh, "Nghe được cả tiếng khập khiễng đấy."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Tư Duẫn đành cúi xuống, "Lên đi đại gia, tôi còn đang chờ cậu đưa tôi ra ngoài đây."
Tạ Thiên Hòa liếm nhẹ răng hàm, anh nheo mắt nhìn về phía bóng dáng mờ ảo của thị trấn nói: "Chúng ta đã ra ngoài rồi."
Tư Duẫn vui mừng, đang chuẩn bị đứng lên để ngắm cảnh xa thì bất ngờ có người trèo lên lưng hắn, nặng đến mức suýt khiến hắn phải ra búng máu.
"Đi nào." Tạ Thiên Hòa đưa tay vỗ đầu hắn, tay lại dính đầy bùn, anh bèn nhăn mặt mà phủi tay.
Tư Duẫn muốn hất người kia xuống, nhưng nhanh chóng nhận ra điều bất thường, người trên lưng hắn cơ thể nóng ran, hơi thở cũng bỏng rát đến đáng sợ.
"Tạ Thiên Hòa?" Hắn gọi một tiếng.
Nhưng người phía sau hoàn toàn không đáp.
Tư Duẫn thầm mắng một tiêng, nhìn bóng dáng xa xôi của thị trấn mờ mịt phía trước mà nghiến răng tiếp tục tiến bước.
Từ việc suy nghĩ tại sao trời lại mưa to đến việc tự hỏi tại sao mình phải rời khỏi hành tinh chính, Tư Duẫn cuối cùng cũng thấy thị trấn dần hiện ra rõ ràng.
Khi thấy có người đi về phía hai người, Tư Duẫn mới ngớ người ra nghĩ: Mình điên rồi mới cõng Tạ Thiên Hòa đến đây. Vứt cậu ta lại không phải tốt hơn sao?
Sống đến hai mươi mốt năm, Tư Duẫn cuối cùng cũng biết cảm giác trước mắt tối sầm rồi ngất đi là như thế nào.
...
"...Bác sĩ, cậu ta lại chảy máu rồi..."
Tạ Thiên Hòa nghe được giọng của Tư Duẫn, anh mơ màng muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại nặng trĩu.
"Không sao, cậu không cần lo lắng..."
Nghe loáng thoáng vài câu, anh lại chìm vào giấc ngủ cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại, Tư Duẫn đang ngồi cầm một quả táo to cắn ăn một cách nghiêm túc.
"Tỉnh rồi à?" Tư Duẫn thấy anh mở mắt liền đặt quả táo đang ăn dở xuống, đưa tay ra trước mặt anh vẫy vẫy, "Có biết tôi là ai không?"
Tạ Thiên Hòa: "..."
"Tôi là anh trai thất lạc nhiều năm của cậu." Tư Duẫn nghiêm túc nói.
Tạ Thiên Hòa không muốn nói chuyện với tên ngốc này.
Tư Duẫn rút khăn giấy ướt lau tay một cách chậm rãi, sau đó mới đặt tay lên trán anh, hắn bày ra vẻ tiếc nuối nói: "Thật sự bị ngốc hỏng rồi sao?"
"Ồn muốn chết." Tạ Thiên Hòa vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình khản đặc, ngay cả chính anh nghe xong cũng ngẩn người một lúc.
"Uống chút nước đi." Tư Duẫn quay người rót cho anh một cốc nước, đỡ vai để anh ngồi dậy, còn tận tình đưa cốc nước đến tận miệng.
Tạ Thiên Hòa định giơ tay nhận, nhưng phát hiện hai tay mình cắm đầy các ống dây lớn nhỏ đành phải cam chịu uống vài ngụm nước từ tay Tư Duẫn.
"Chân cậu bị rạch một đường, không rõ là bị bọ cạp hay rết cắn, dù sao vết thương cũng khá sâu." Tư Duẫn đặt cốc nước xuống, rồi từ từ đỡ anh nằm lại xuống giường.
Tạ Thiên Hòa nhíu mày.
"Nhưng độc tố đã được thanh lọc gần hết rồi, chỉ là chân này của cậu bị thương nhiều, phải nghỉ ngơi dưỡng vài ngày." Tư Duẫn thấy anh có vẻ lo lắng về vết thương nên kiên nhẫn giải thích.
Cổ họng của Tạ Thiên Hòa đau rát, ngừng một lát mới mở miệng hỏi: "Đây là đâu?"
"Khu vực III của hành tinh Hồ Điệp." Tư Duẫn đáp.
"Hành tinh Hồ Điệp?" Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Liên minh Nhân loại có hành tinh này à?"
"Trước đây tôi cũng chưa nghe đến, nhưng đây thực sự là một hành tinh dưới quyền quản lý của Liên minh." Tư Duẫn nói: "Vị trí nằm gần lãnh thổ của dị nhân."
"Đã liên lạc được với Tử Vân tinh chưa?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Năm ngày trước đã liên lạc được rồi, khoảng hai tiếng nữa là người đến đón chúng ta sẽ đến." Tư Duẫn trả lời.
Vừa dứt lời, Tạ Thiên Hòa đã thấy Tư Duẫn hơi cúi người, nhìn anh chăm chú.
"Sao thế?" Tạ Thiên Hòa nghi ngờ hỏi.
"Mặt cậu có vết bẩn." Tư Duẫn đưa tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau một cái dưới mắt trái của anh, hắn xoa xoa ngón tay, "Giờ thì sạch rồi."
Tạ Thiên Hòa cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nói ra thì lại có vẻ như mình chuyện bé xé ra to, chỉ khẽ nhíu mày. "Cảm ơn."
"Quan hệ của chúng ta cần phải cảm ơn sao?" Tư Duẫn cúi mắt nhìn anh.
Khóe miệng Tạ Thiên Hòa giật nhẹ, "Cậu có thể bình thường chút không?"
"Người đến đón chúng ta là Tống Vũ." Tư Duẫn không vui nói.
Đuôi mày Tạ Thiên Hòa hơi động, dường như đã hiểu ý của Tư Duẫn.
"Chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, ai gần ai xa cậu phải phân rõ chứ." Tư Duẫn trịnh trọng nói: "Phải đoàn kết chống lại bên ngoài, hiểu không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (nghiêm túc): Chúng ta là anh em vào sinh ra tử, có thể tin tưởng mà giao cả mạng sống!
Tạ Thiên Hòa (lạnh nhạt): Không, tôi từ chối.
Tư Duẫn (đau đớn): Chúng ta phải cùng nhau chống lại bọn tra O!
Tạ Thiên Hòa (suy tư): Cái đó thì có thể.
Cuối cùng cũng sắp trở về trường để bắt đầu những câu chuyện ngọt ngào trong khuôn viên trường rồi.