Tạ Thiên Hòa từ từ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: "Cậu nghiêm túc?"
Tư Duẫn cũng nghiêm túc đáp: "Trông tôi có giống đang đùa với cậu không?"
Tạ Thiên Hòa cau mày: "Chúng ta đều là Alpha."
"Luật pháp đâu có quy định hai Alpha không thể yêu nhau." Tư Duẫn nghiêm chỉnh nói.
Tạ Thiên Hòa cảm thấy khó chịu không rõ lý do, lạnh lùng nói: "Tôi không thích Alpha, chỉ thích Omega. Tôi thẳng."
Tư Duẫn nhìn anh với vẻ chân thành, giọng nói cũng vô cùng chân thành không kém: "Có lẽ cậu có thể thử cong một chút."
Tạ Thiên Hòa: "......"
"Cậu ghét tôi à?" Tư Duẫn hỏi.
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn một cái, "Không ghét."
"Khi hôn tôi, cậu có thấy ghê tởm không?" Tư Duẫn lại hỏi.
Tạ Thiên Hòa bắt đầu cảm thấy tâm trạng mình trở nên trầm trọng, nhưng vẫn thành thật đáp: "Không."
"Khi ở trên giường, cậu có thấy không thoải mái không?" Tư Duẫn nghiêm túc hỏi.
Tạ Thiên Hòa nặng nề mím môi, anh đưa tay chỉ vào Tư Duẫn, "Cậu mẹ nó câm miệng đi."
Tư Duẫn buông tay, cười cười nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa có chút khó chịu vò vò tóc mình, im lặng một lúc lâu rồi nhìn hắn với vẻ mặt không biểu cảm, "Cậu phát hiện ra mình.. cong khi nào?"
"Buổi tối hôm trước." Tư Duẫn thành thật, cũng đúng lý hợp tình lên tiếng, "Tôi đã nhìn cậu cả một buổi tối mới cong, nên nếu nói theo cách này, là cậu khiến tôi phải cong."
Tạ Thiên Hòa muốn đấm vào mặt hắn.
"Chúng ta yêu đương đi?" Tư Duẫn chân thành gọi mời.
Tạ Thiên Hòa: "... Không."
Tư Duẫn hừ một tiếng cười: "Khẩu thị tâm phi."
Tạ Thiên Hòa nghiến răng, chỉ vào hắn: "Sau này cậu cách xa tôi ra chút."
Tư Duẫn kinh ngạc nhìn anh, "Sao cậu có thể như vậy chứ?"
Tạ Thiên Hòa nheo mắt, giọng lạnh lùng: "Thế nào?"
"Tôi chỉ mới tỏ tình với cậu thôi." Tư Duẫn tức giận nói, "Mà cậu đã muốn cắt đứt quan hệ với tôi rồi."
"Không được à?" Tạ Thiên Hòa nhướng mày.
"Không được." Tư Duẫn đặt hai tay lên bàn, tiến lại gần anh, giọng hắn trầm xuống: "Cậu nói cách xa cậu là xa đến mức nào? Xa thế này à?"
Tư Duẫn đột ngột tiến lại gần, hai người gần đến mức suýt hôn nhau, Tư Duẫn chậm rãi nói: "Vẫn xa thế này à?"
Tạ Thiên Hòa đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, đáy mắt ánh lên vẻ nghi ngờ, "Đừng đùa."
Tư Duẫn gần như muốn cười ra nước mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc nói: "Tôi thích cậu, Tạ Thiên Hòa."
Lời vừa dứt, cả căn phòng lặng ngắt, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được hơi thở căng thẳng của cả hai.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của mỗi người đang đập nhanh.
Tạ Thiên Hòa không biết từ lúc nào lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi, anh nghiêm mặt nhìn Tư Duẫn: "Vậy cậu đã quyết tâm làm 0 vì tình yêu rồi?"
Cả bầu không khí lãng mạn rung động lập tức tan biến, Tư Duẫn suýt chút nữa đã bị sặc vì chính nước bọt của mình, hắn nhìn Tạ Thiên Hòa mà không thể tin được, như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Rốt cuộc thì tâm trạng như thế nào mới khiến Tạ Thiên Hòa có thể nói ra những lời điên rồ như thế vào lúc hắn đang tỏ tình?
Mặt Tư Duẫn thay đổi xoành xọach, Tạ Thiên Hòa mừng thầm vì đã một kích kết liễu được hắn, anh cười mà trong đếch cười nói: "Đáng tiếc, nếu cậu muốn yêu đương với tôi thì chỉ có thể ở dưới thôi."
Tư Duẫn cắn lưỡi, cười nói: "Chuyện này chúng ta có thể bàn sau."
"Không có gì để bàn nữa." Tạ Thiên Hòa đưa tay đẩy hắn ra, mặt không biểu cảm, "Cậu đi tìm người khác đi."
Tạ Thiên Hòa vỗ vỗ bộ đồ có chút nhăn, rồi mở cửa phòng ký túc xá bước ra ngoài.
Tư Duẫn đứng đó một lúc lâu, từ vẻ mặt ngơ ngác chuyển sang giận dữ rồi cười lớn, "**!"
Cái quái gì mà mẹ nó vì tình yêu làm 0!
Ông đây không đè được cậu thì mang họ cậu liền!
Tuy nhiên, Tạ Thiên Hòa đã không trở về suốt đêm, Tư Duẫn suốt hai ngày liền không thấy bóng dáng anh đâu, nhưng khi hỏi người khác, họ lại bảo Tạ Thiên Hòa vẫn bình thường, đến cả việc ăn trưa của anh còn được Trần Khởi kể ra.
Vậy là Tạ Thiên Hòa chỉ đi trốn lủi thủi thế thôi à?
Tư Duẫn vừa tức vừa buồn cười, có nhất thiết phải thế không?
Tạ Thiên Hòa, cậu cũng biết lúng túng à?
Lúng túng Tạ Thiên Hòa lúc này đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, tay anh cầm một khẩu súng laser hạng nặng chĩa vào đầu một Alpha nam, giọng lạnh lùng: "Cho anh ba giây để suy nghĩ."
Alpha kia lập tức run rẩy như bị sàng, quỳ xuống mặt đầy sợ hãi, "Tôi, tôi thực sự không biết!"
Tạ Thiên Hòa nhíu mày, anh không kiên nhẫn, khẩu súng laser đã hơi nóng lên.
Alpha kia lập tức bắt đầu kêu la, "Tôi nói, tôi nói! Lô hàng đó đã được vận chuyển đến Hồ Điệp tinh!"
"Vị trí cụ thể." Tạ Thiên Hòa nói.
"Cái này tôi thật sự không biết!" Đối phương mặt cắt không còn giọt máu, run giọng nói: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm áp tải đến điểm giao dịch, những chuyện khác Cô Lang không cho tôi tham gia."
Tạ Thiên Hòa đứng dậy, tiện tay ném khẩu súng lên bàn, một chân đạp mạnh lên vai người kia, ép gã nằm rạp xuống đất. Lưỡi dao lạnh lẽo giơ lên, nhanh chóng cắt đi một bên tai của đối phương. Trong tiếng thét thảm thiết, anh nheo mắt, lạnh lùng nói: "Về bảo với Cô Lang, đừng tự chuốc lấy cái chết."
Tên Alpha kia nghe xong như được đại xá, gã lăn lóc bò chạy ra ngoài.
"Anh bắt chúng tôi vất vả bắt người về chỉ để hỏi một địa điểm?" Một Alpha khác đứng bên cạnh bĩu môi trách móc: "Lão đại, cậu vô tình quá đi!"
"Tạ Kinh Chập, rượu." Một bàn tay trắng nhưng xương khớp chìa ra trước mặt anh ta.
Tạ Kinh Chập bực bội nhét chai rượu vào tay cô, "Bác sĩ Tô, cô liệu chừng đấy."
Tô Lập Hạ đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm túc đáp: "Tôi cần chút kích thích từ cồn mới có thể làm việc được."
Tạ Thiên Hòa ngồi dựa trên sofa, hai chân bắt chéo gác lên bàn, hỏi: "Khi nào hai người đi?"
"Ngày mai." Tạ Kinh Chập lấy từ sau lưng ra một cái vali kim loại ném lên sofa, nhập mật mã quét vân tay mở ra. Bên trong là hai hàng ống nghiệm xếp ngay ngắn, chứa đầy một loại dung dịch xanh lam xen lẫn ánh vàng nhạt.
"Lần này tôi và bác sĩ Tô nhận một công việc nhỏ, chuyển cái vali này đến chủ tinh." Tạ Kinh Chập chỉ vào mấy ống nghiệm, nói: "Trước đó tôi lỡ làm đổ một chút, bác sĩ Tô phát hiện ra thành phần của nó giống hệt với thứ mà anh đã đưa."
"Thứ đó từ đâu ra?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
Tạ Kinh Chập búng tay, nở nụ cười đắc ý: "Coi như anh hỏi đúng người rồi. Trước đây, một lô hàng của quân đội Liên Minh bị thằng điên Phó Trọng chặn khi đi qua Quặng tinh. Phó Trọng định bán lại, nhưng không ngờ bị bọn Cô Lang cướp mất. Mấy thứ này chính là từ lô hàng đó mà ra."
Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Hàng của Quân đội?"
"Đúng thế." Tạ Kinh Chập nói: "Mà kẻ mua cái vali này cũng là người của quân đội. Rắc rối thật, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi."
"Có gì mà không hiểu chứ?" Tô Lập Hạ tựa vào quầy bar, hơi say nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo: "Phó Trọng cướp hàng của quân đội, Cô Lang lại cướp hàng từ tay Phó Trọng, rồi chuyển số hàng đó đến Hồ Điệp tinh. Quân đội giờ không dám công khai truy lùng, chỉ có thể dùng tiền giải quyết."
"Bây giờ bọn Cô Lang bị quân đội và Phó Trọng truy đuổi tứ phía, không dám ló mặt, tất cả cũng chỉ vì thứ này." Tô Lập Hạ nói tiếp: "Lão đại, anh định giúp Cô Lang à?"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng cười: "Giúp cái đệt."
"Vậy anh hỏi tới hỏi lui, ở đây hai ngày trời rồi cũng không về ký túc xá." Tạ Kinh Chập ngạc nhiên hỏi: "Không định về thật?"
Tạ Thiên Hòa đang lau dao thì tay thoáng dừng lại, máu vẫn dính trên gò má. Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Kinh Chập: "Cậu có ý kiến gì không?"
Tạ Kinh Chập bị nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, cậu ta vội vàng lắc đầu: "Không, không có, lão đại muốn ở bao lâu thì ở đi hén."
Tạ Thiên Hòa hơi khó chịu ném con dao xuống, nhìn vết máu trên sàn mà ghét bỏ nói: "Gọi người dọn sạch đi."
"Rồi rồi." Tạ Kinh Chập nhún vai, nói thầm: "Cũng may đây là chợ đen."
"Lão đại, anh nghĩ gì mà lại đi nhập học trường Quân sự Duy Hòa vậy?" Tô Lập Hạ uống hơi nhiều nhưng mặt không hề đỏ, cô nói: "Hay lần này về luôn với chúng tôi đi."
Tạ Kinh Chập liếc cô, ra hiệu đừng nói nữa.
"Nếu là vì ba anh-"
Tạ Kinh Chập vội bịt miệng cô lại, cậu ta cười gượng với Tạ Thiên Hòa: "Bác sĩ Tô uống say rồi, tôi đưa cô ấy về nghỉ."
Tạ Thiên Hòa mặt không cảm xúc gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Kinh Chập và Tô Lập Hạ đã vội vàng rời đi. Đặc biệt là Tô Lập Hạ, cô sợ Tạ Thiên Hòa tìm mình tính sổ nên không dám lộ mặt.
Tạ Thiên Hòa bước ra khỏi chợ đen, tay cầm thẻ tín dụng chỉ còn ba vạn tinh tệ, trên người mặc bộ quần áo ba ngày chưa thay. Anh nhìn thời khóa biểu của Tư Duẫn trên thiết bị cá nhân, quyết định nhân lúc hắn đang học để về ký túc xá thay đồ.
Anh không sợ Tư Duẫn, chỉ là sợ phiền phức.
Đúng, chỉ sợ phiền phức mà thôi.
Ha, người như anh, loại nào mà chưa từng gặp, làm sao lại sợ một Alpha tỏ tình với mình.
Tạ Thiên Hòa lưng thẳng tắp, bước đi đầy khí thế, đứng trước cửa ký túc xá, anh hít sâu một hơi, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào.
Và rồi, ánh mắt anh chạm ngay vào ánh mắt u ám của Tư Duẫn, người đang khoanh tay đứng chờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thiên Hòa (lạnh lùng): Cậu đang đùa?
Tư Duẫn (sững sờ): Cậu mẹ đó ở đó mà nói tôi đùa?
#Làm sao để từ chối lời tỏ tình một cách hiệu quả
#Chấp nhận làm 0 vì tình, cậu nghiêm túc à
Tạ Thiên Hòa (không cảm xúc, đẩy cửa vào): Tôi không sợ ai, cũng không nhắm vào ai, tôi chỉ đến lấy đồ thôi.
Tư Duẫn (nhìn chằm chằm): Là vậy ư?
Tạ Thiên Hòa (đơ người.jpg)
#Khi bạn cùng phòng sợ không dám về ký túc xá.
Hãy đón xem bộ phim cẩu huyết dài kỳ "Cám dỗ trở về ký túc".