Tạ Thiên Hòa nhướng mày: "Sao, trông không giống à?"
"Nhìn cái mặt mày cứ như minh tinh trong mấy bộ phim truyền hình liên hành tinh ấy." Gã hải tặc cười xòa, bày vẻ mặt trêu chọc: "Đẹp trai phết."
Tạ Thiên Hòa khẽ cười khẩy, ngón tay xoay tròn chiếc máy liên lạc trong tay, anh chẳng buồn đáp lời.
"Nhắn tin cho tình nhân nhỏ nào đấy?" Tên râu rậm không chút khách sáo chen sát lại gần, thậm chí còn vòng tay qua vai Tạ Thiên Hòa như hai anh em thân thiết, ông ta còn cố nghiêng đầu nhìn vào màn hình liên lạc.
Tạ Thiên Hòa nhíu mày, đẩy mạnh ông ta ra xa: "Tránh xa tôi chút."
Gã râu rậm phá lên cười, chế nhạo: "Ồ, có thật à?"
Tạ Thiên Hòa lười nhác liếc một cái: "Cô Lang, ông phiền quá đấy."
Mặt ông râu rậm cứng đờ: "**!"
Tạ Thiên Hòa tiếp tục cúi đầu nghịch chiếc máy liên lạc.
"Làm sao mày nhận ra tao?" Ông râu rậm nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn anh: "Ông mày đã chỉnh sửa 80% gen rồi cơ mà!"
"Ài." Tạ Thiên Hòa bật cười nhạt, không buồn trả lời.
"Này, con trai, nói ba nghe thử xem nào?" Cô Lang lại dán sát tới, giọng điệu nhão nhoẹt.
Ông quên mất rằng, với khuôn mặt râu ria dữ tợn của một hải tặc kia thì cái kiểu lẽo đẽo bám đuôi này chỉ khiến người khác cảm thấy sởn gai ốc. Tạ Thiên Hòa lách người né, lạnh lùng nhìn: "Ông làm ba ai, gọi ai là con?"
Cô Lang tức tối: "Thằng nhóc mắt trắng dã! Không phải ba nuôi mày lớn à?"
"Nuôi từ năm mười tuổi ấy hả?" Tạ Thiên Hòa lạnh nhạt đáp.
Cô Lang cứng họng, ngẩng đầu nhìn trần tàu, ông gãi tai bối rối: "Thế cũng được mấy năm chứ bộ."
Tạ Thiên Hòa chẳng buồn tranh cãi. Sau khi gửi xong tin nhắn cuối cùng, anh cất chiếc máy liên lạc đi: "Tại sao ông lại ở đây? Còn lô hàng của ông đâu?"
"Lô hàng gì cơ?" Cô Lang làm mặt ngây ngô.
"Đống hàng cướp từ tay Phó Trọng." Tạ Thiên Hòa nhíu mày, giọng nghiêm nghị: "Đám hóa chất đó là đồ của quân đội liên minh, nếu ông không muốn chết thì tốt nhất là trả lại ngay đi."
Cô Lang đảo mắt: "Rơi vào tay ông đây rồi còn đòi nhả lại? Mẹ bà nằm ngủ đi! Phó Trọng có tìm mày không?"
"Có." Ánh mắt Tạ Thiên Hòa sắc bén: "Ông đột nhiên biến mất khỏi hành tinh Quặng, nguyên cái chỗ đó rối hết cả lên."
Cô Lang chẳng buồn để tâm, ông chỉ đứng một bên quan sát rồi bất ngờ hỏi: "Thằng kia không làm khó mày chứ?"
Tạ Thiên Hòa không đáp, lại tiếp tục nhìn chằm chằm ông nói: "Lô hàng đó có phải đang ở hành tinh Hồ Điệp không? Ông có liên quan đến người dị nhân Ẩn không?"
"Chậc chậc chậc quái gì vậy?" Cô Lang chép miệng, nhún vai: "Tao làm gì mà phải báo cáo với mày chắc? Mày không phải đang nhăm nhe vào quân đội đấy à? Còn lo chuyện của tao đéo gì!"
"Được thôi." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng cười: "Giờ tôi bắt ông đi lĩnh thưởng vậy."
Cô Lang trợn trừng mắt, tức giận nói: "Mày dám?"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nói: "Quặng tinh xảy ra nội chiến, còn Liên minh và Phó Trọng đều đang treo thưởng cái đầu của ông rồi. Giao ông cho bên nào tôi cũng kiếm được tiền, mà tôi thì đang rất cần tiền."
Sau vài giây im lặng, Cô Lang phá lên cười, ánh mắt ngập vẻ tán thưởng nhìn Tạ Thiên Hòa: "Tốt lắm, Tạ Thiên Hòa! Vong ân bội nghĩa, lòng dạ sói lang! Tao quả nhiên không nhìn nhầm mày!"
Tạ Thiên Hòa: "..."
Anh biết chẳng thể moi được điều gì hữu ích từ Cô Lang nên dứt khoát phớt lờ ông ta. Lúc này, phi thuyền đã sắp tới khu trung tâm hành tinh Hồ Điệp, đám hải tặc vốn đang im lìm bỗng trở nên náo nhiệt, tụ tập trong sảnh lớn cười nói ầm ĩ.
Tạ Thiên Hòa bị tiếng ồn làm cho nhức đầu, anh định bụng đá bay Cô Lang ra ngoài thì chợt một bóng đen lướt qua tầm mắt. Ngay sau đó, tiếng Cô Lang vang lên đầy vẻ trêu chọc: "Ồ, Tư Duẫn là ai đây?"
Sắc mặt Tạ Thiên Hòa lập tức trầm xuống: "Trả lại đây!"
Ánh mắt Cô Lang sáng rực, vẻ mặt đầy thú vị, rõ ràng là muốn chọc phá: "Là tình nhân nhỏ của mày hả? Hay hai người đang chính thức yêu đương? Pheromone của người ta mùi gì vậy? Hai người làm chưa?"
"Diệp Độc Cẩu!" Tạ Thiên Hòa nổi giận.
Cô Lang giật mình, mặt lập tức đổi sắc, ông run rẩy chỉ tay vào Tạ Thiên Hòa: "Thằng nhãi Tạ Heo Trắng, mày gọi thêm một lần nữa tao bẻ gãy chân mày!"
Tạ Thiên Hòa nhếch môi, ngắn gọn: "Câm miệng!"
Cô Lang liếc mắt khiêu khích: "Mày mà dám động thủ, tao gọi cả đám vào đây lôi mày thẳng về Nam Cực!"
Tạ Thiên Hòa: "..."
"Nói mau, mày đã đánh dấu Omega nhà người ta chưa? Tao sắp làm ông nội rồi đúng không?" Mắt Cô Lang sáng rỡ, "Con trai hay con gái đều được, tao không kén chọn đâu."
Tạ Thiên Hòa nghiến răng ken két, giọng điệu lạnh tanh: "Chưa."
Cô Lang cười nhạo: "Nhát chết! Đồ vô dụng! Chả giống tao chút nào!"
Tạ Thiên Hòa mặt không cảm xúc: "Trả đồ đây."
Cô Lang nghi ngờ nhìn anh một lúc rồi mới ném chiếc máy liên lạc lại: "Thế bao giờ thì tính chuyện có con vậy?"
Khóe môi Tạ Thiên Hòa co giật, anh cười nhạt: "Con con cái đầu ông! Một Alpha có thể sinh con chắc?"
Cô Lang như bị sét đánh, ông đứng sững người nhìn Tạ Thiên Hòa hồi lâu. Cuối cùng ông gầm lên: "Mẹ nó! Hóa ra mày là thằng cong!?"
Tạ Thiên Hòa: "..."
...
Buổi diễn tập bước sang ngày thứ bảy, lúc 9 giờ 41 phút sáng.
"Thông báo đến tất cả tân sinh viên: Tính đến 9 giờ 40 phút sáng đã có tổng cộng 583 người đến được căn cứ Sigma. Mọi người hãy tiếp tục cố gắng!"
Tư Duẫn liếc nhìn tin nhắn vừa hiện trên thiết bị liên lạc: "Khu trung tâm, đường Định An số 23, một khách sạn, phòng 502."
Hắn khẽ nhíu mày, kéo khăn quàng cổ quấn thêm vài vòng, đội một chiếc mũ đen rộng vành che kín khuôn mặt. Tay cầm một chiếc vali nhỏ, Tư Duẫn bước về phía địa chỉ được nhắn trong thông tin.
Khi Tư Duẫn đến địa điểm đã hẹn, hắn nhìn thấy một Alpha mặc bộ vest đen chỉnh tề, dáng người cao ráo, chân dài, gương mặt sắc nét, khí chất lạnh lùng. Trông anh trông như một tổng tài bá đạo vừa bước ra từ một buổi tiệc sang trọng nào đó vậy
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của "tổng tài bá đạo" đã khóa chặt vào hắn. Anh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng tiến lại gần.
Tư Duẫn bị anh vòng tay qua eo giữ chặt: "Cậu làm gì ở đây?"
Tạ Thiên Hòa nhấc chiếc vali nhỏ cạnh hắn lên, nhẹ giọng nói: "Chờ cậu."
Tư Duẫn yếu ớt bám lấy cánh tay anh, lầm bầm: "Đệt mẹ, tôi sắp chết đến nơi rồi."
"Lên trên đã."
Tạ Thiên Hòa vừa nói vừa nửa đỡ nửa bế hắn vào phòng khách sạn. Cánh cửa vừa đóng lại, Tư Duẫn còn đứng vững khi nãy lập tức khuỵu xuống đất.
"Cậu thành Omega được bao lâu rồi?" Tạ Thiên Hòa tiện tay quăng chiếc vali sang một bên, bế hắn lên giường.
"Hai ngày." Tư Duẫn yếu ớt trả lời. "Chết tiệt, tôi bị phát tình suốt hai ngày nay, đi ngoài đường thấy một Beta cũng muốn nhào tới..."
Đôi mắt của Tạ Thiên Hòa tối lại, anh đưa tay tháo chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ hắn ra. Sau đó, ngón tay lướt nhẹ qua gáy hắn, tóm được một lớp vật thể trong suốt dán trên đó. Vừa bóc ra, một mùi hương ngọt ngào đậm đà đặc trưng của Omega liền tràn ngập cả căn phòng.
Tư Duẫn nằm bẹp trên giường, yếu ớt nói: "Mau lên, tôi mẹ nó sắp chết rồi."
Tạ Thiên Hòa giữ chặt gáy hắn, không nhanh không chậm mà xoa nhẹ, giọng trầm thấp: "Thế cậu đã vồ lên chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (tò mò): Tại sao ông ta gọi cậu ta là Tạ Heo Trắng?
Tạ Thiên Hòa (lạnh nhạt): Con chó đó đầu óc có vấn đề, đừng để ý.
Diệp Độc Cẩu (sờ sờ bộ râu rậm): Tên sói con này đúng là vô dụng, Alpha cũng phải đánh dấu triệt để cho ông mày!
Dự báo chương sau: Nhật ký "thợ đào hố" Diệp Độc Cẩu: "Giờ chỉ hối hận, rất hối hận."