Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Tư Duẫn liền đưa tay lau đi mồ hôi trộn bùn đất trên trán anh.
Tạ Thiên Hòa nhíu mày thật chặt.
Tư Duẫn nghĩ rằng Tạ Thiên Hòa không thích mình đụng vào, vừa định thu tay lại thì nghe thấy anh khàn giọng nói: "Chân chuột rút rồi."
Tư Duẫn âm thầm thở phào, để anh ngồi xuống đất, rồi từ từ dùng sức xoa bóp cơ bắp đang co rút ở bắp chân cho Tạ Thiên Hòa.
Các giáo viên Alpha và nhân viên y tế đứng vòng tròn xung quanh, những người đang căng thẳng dõi theo hai người thì chỉ thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
Một Alpha vừa như con sư tử giận dữ, suýt nữa tay không đấu lại năm giáo viên Alpha, giờ đây lại ngồi để một Alpha khác nghiêm túc cẩn thận xoa bóp bắp chân vì bị chuột rút...
Con mẹ.
Tại sao lại có cảm giác gì đó sai sai thế này?
Khi Tư Duẫn cõng Tạ Thiên Hòa lên lưng, cảm giác kỳ lạ đó đạt đến đỉnh điểm.
Tại sao cứ có cảm giác... bị hai người này phát cơm chó một cách công khai?
Tạ Thiên Hòa sau một ngày huấn luyện thể lực khắc nghiệt đã kiệt sức, rồi còn đột ngột bùng nổ sức mạnh chạy khắp nửa khuôn viên trường. Tâm trạng bị đẩy lên rồi lại rơi xuống, anh không trụ được lâu trên lưng Tư Duẫn mà đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tư Duẫn cảm nhận hơi thở đều đặn, ấm áp bên má mình, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng.
Đồ ngốc này.
Trên đường về ký túc xá, Tư Duẫn cõng Tạ Thiên Hòa thì tình cờ đụng phải Trần Khải. Trần Khải nhìn họ với vẻ lo lắng: "Anh Tạ sao vậy?"
Coi chuyện náo nhiệt cũng phải chịu kích động dữ vậy sao?
"Suỵt." Tư Duẫn ra hiệu cậu ta hạ giọng. Tạ Thiên Hòa vốn ngủ rất nông, nếu không phải mệt đến cực điểm thì chẳng thể nào ngủ say ngay trên lưng Tư Duẫn như thế. Tư Duẫn dùng giọng thì thầm, thấp giọng nói: "Ngủ rồi, đừng làm ồn."
Trần Khải vô thức căng thẳng theo, cậu ta vội vàng gật đầu, cũng dùng giọng nhỏ như muỗi hỏi:
"Không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là mệt thôi. Cậu về trước đi." Tư Duẫn đáp khẽ.
Trần Khải ngây người gật đầu, đi được mấy bước mới sực tỉnh, quay đầu lại nhìn bóng lưng hai người với vẻ sững sờ.
Anh Tạ mệt nhiều lần rồi, nhưng sao chưa từng thấy anh ấy ngủ trên người ai khác?
Trần Khải nhìn Tư Duẫn cẩn thận mở cửa phòng ký túc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn xúc động.
Hóa ra đây chính là tình bạn cảm động trời đất sao?
Tư Duẫn cẩn thận đặt Tạ Thiên Hòa lên giường. Tạ Thiên Hòa từ từ mở mắt, nhưng vẫn rất mệt mỏi như thể chỉ cần chớp mắt là có thể ngủ ngay.
Tư Duẫn kéo một chiếc khăn lau đi mồ hôi trên mặt anh, rồi giúp anh cởi bộ đồ tác chiến ra.
"Được rồi, ngủ đi. Mai dậy rồi tắm."
Tạ Thiên Hòa đã mệt đến mức mơ màng, chẳng rõ có nghe thấy hay không, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tư Duẫn đứng dậy đi lấy khăn ướt, lau sơ qua những vết bẩn trên người Tạ Thiên Hòa, rồi ngồi khoanh chân bên mép giường, lặng lẽ nhìn anh.
Đồ cứng đầu.
"Rốt cuộc cậu đang lo nghĩ cái gì?" Hắn khẽ tự lẩm bẩm, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa trong giấc ngủ cau mày, rồi trở mình, cuộn người lại hướng về phía hắn.
Tư Duẫn nhìn anh, cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Hắn khẽ vuốt những sợi tóc ướt mồ hôi sang một bên, thấp giọng nói: "Thôi được rồi, ai bảo tôi thích cậu chứ."
Sáng hôm sau, Tạ Thiên Hòa tỉnh dậy rất sớm. Ngoài trời vừa hửng sáng, người trên giường đối diện vẫn quấn chăn ngủ say. Anh nhẹ nhàng ra khỏi giường, mang chăn ga dính bùn đất và quần áo ra ban công cho hết vào máy giặt, rồi vào phòng tắm tận hưởng một trận nước nóng sảng khoái.
Anh vẫn nhớ mang máng cảnh Tư Duẫn tối qua lau mặt cho mình, dường như còn nói gì đó, nhưng chưa kịp nghe rõ thì đã ngủ mất.
Khi Tạ Thiên Hòa ra ngoài, liền đối diện ngay với ánh mắt ngái ngủ của Tư Duẫn vừa ngồi dậy.
Cả hai nhìn nhau, thoáng chút lúng túng.
Tư Duẫn gãi đầu, tóc rối tung, ngáp một cái: "Dậy sớm thế?"
"Ừm." Tạ Thiên Hòa đáp, cảm thấy hơi lạnh nhạt nên bổ sung: "Hôm qua ngủ sớm."
Tư Duẫn nhướng mày, hắn bước xuống giường, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa, hắn ngoái đầu nói: "Đợi tôi một lát, cùng đi ăn sáng."
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn một cái, chưa kịp đáp thì cửa phòng tắm đã đóng sầm lại.
Tư Duẫn tắm xong bước ra, quả nhiên thấy Tạ Thiên Hòa đang ngồi trên sofa chờ mình. Hắn tỏ vẻ tự nhiên nói: "Đi thôi."
Tạ Thiên Hòa cau mày: "Lau khô tóc đi."
Tư Duẫn cười: "Cậu lau giúp tôi à?"
Tạ Thiên Hòa vừa định lấy khăn thì thấy Tư Duẫn đã tự cầm lấy khăn lau đầu.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì, thu tay về.
Cả hai dậy sớm nên nhà ăn chưa đông. Sau khi lấy phần ăn, họ tìm một góc yên tĩnh để ngồi.
Tư Duẫn nhìn khay đồ ăn của Tạ Thiên Hòa, vẫn chỉ có rau luộc và một chiếc bánh bao. Hắn bóc vỏ trứng luộc trong khay mình đặt vào khay của Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa đang ăn rau, ngẩng lên nhìn hắn, rồi lại nhìn quả trứng tròn trịa trên khay mình.
"Ăn nhiều vào." Tư Duẫn cắn một miếng bánh mì, "Luyện tập sẽ đói đấy."
Tạ Thiên Hòa không nói gì, chỉ ăn hết quả trứng trong vài ba miếng.
Đến gần khu giảng đường, khi hai người chuẩn bị tách ra, Tư Duẫn bỗng kéo anh lại.
Tạ Thiên Hòa nghi hoặc nhìn: "Hả?"
Tư Duẫn nói: "Trưa đợi tôi ở đây."
"Tôi-"
"Tiết cuối của thầy tôi hay dạy quá giờ, đợi tôi năm phút thôi." Tư Duẫn cười, ghé sát tai anh nói: "Trưa gặp."
Sinh viên qua lại trên đường đã bắt đầu đông hơn, vài ánh mắt đã hướng về phía hai người.
Tư Duẫn đứng thẳng dậy, để lại một nụ cười ngấm ngầm.
Tạ Thiên Hòa khẽ nhướng mày, nhưng không từ chối. Anh nhìn bóng lưng đầy phấn khởi của Tư Duẫn khuất dần khỏi tầm mắt mình.
"Anh Tạ!" Trần Khải chạy tới, vỗ vai anh một cái. "Không sao rồi chứ?"
"Ừ." Tạ Thiên Hòa bình thản thu ánh mắt về, bước tiếp.
"Anh đúng là gặp được bạn cùng phòng tốt quá! Hôm qua còn cõng anh về nữa. Em mà ngủ gục thì bạn cùng phòng không đá em cho tỉnh đã là tốt tính lắm rồi." Trần Khải tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Anh Doãn quá tuyệt!"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng liếc cậu một cái.
Trần Khải bị ánh mắt như dao của anh làm cho bối rối, nhưng cũng chẳng để tâm lắm, bởi lẽ tâm trạng của Tạ Thiên Hòa mười ngày thì có chín ngày tệ, ngày sau còn tệ hơn ngày trước.
"Hôm qua anh có thấy Omega kia không?" Trần Khải xoa cằm. "Nghe nói Omega đó được đưa tới bệnh viện rồi lén chạy mất. Nhà trường đến giờ vẫn chưa xác nhận được danh tính cậu ta, đang ráo riết tìm. Còn Alpha trong vụ đó thì vẫn chưa tỉnh, nghe đâu là sinh viên hệ Chỉ huy..."
Tạ Thiên Hòa không đặt nặng chuyện này trong lòng, dù sao thì việc một Omega đột ngột bước vào kỳ phát tình và trở thành nạn nhân tuy không phổ biến nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra. Các biện pháp phòng hộ đôi khi cũng không thể đảm bảo hoàn toàn.
"Thưa các bạn, sau đây tôi sẽ thông báo một tin tốt." Trên bục giảng là một thầy giáo Beta với gương mặt thanh tú, cử chỉ toát lên vẻ nho nhã. "Ba ngày nữa, toàn bộ sinh viên năm nhất sẽ chào đón lần diễn tập thực chiến đầu tiên kể từ khi các em nhập học vào Học viện Quân sự Duy Hòa. Thành tích của lần diễn tập này sẽ vô cùng quan trọng đối với tương lai của các em, vì vậy xin mọi người hãy hết sức nghiêm túc."
Các tân sinh viên bên dưới rõ ràng đều rất phấn khích. Mặc dù thầy giáo chỉ nói là "vô cùng quan trọng", nhưng ai cũng hiểu rằng đây chính là một kỳ thi phân cấp phân tầng. Nói cách khác, đây là vòng tuyển chọn sơ bộ của quân đội - Vòng tuyển chọn chính thức sẽ là cuộc diễn tập thực chiến ở năm thứ tư.
Buổi trưa, Tư Duẫn bước ra khỏi tòa giảng đường, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tạ Thiên Hòa ở chỗ mà trước đó hai người tách ra.
Tạ Thiên Hòa dường như đang chăm chú nhìn vào một nơi nào đó, ánh mắt không hướng về phía hắn. Tư Duẫn đi đến, búng ngón tay một cái trước mặt anh: "Nhìn gì thế?"
Tạ Thiên Hòa hơi nhíu mày: "Cậu nhìn người kia xem, có giống Omega bị hại hôm qua không?"
Lời tác giả:
Tư Duẫn (tự tin đầy mình): Cậu ấy quan tâm tôi, thích tôi nhưng không chịu nói. Tôi ngoài chiều cậu ấy ra thì còn làm gì được nữa ╮(╯▽╰)╭
Tạ Thiên Hòa (trầm ngâm, bất đắc dĩ): Không muốn nói chuyện.
Dự báo chương sau:
#Bóc trần hai Alpha tàn nhẫn trong diễn tập thực chiến ngoài trời#
#Tình bạn cùng sống chết trên chiến trường không đủ hấp dẫn à?#
P.S: Truyện không drop! Truyện không drop! Truyện không drop! Các vị độc giả thân mến cứ yên tâm nhé~ chỉ là tác giả hơi lười thôi (cười chó)