• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thiên Hòa không muốn cùng Tư Duẫn đi sâu vào chủ đề khó nói kiểu như "hai giờ nữa sẽ đối mặt thế nào với người yêu cũ, kẻ đã phản bội cả hai chúng ta".

Ánh mắt của anh rơi vào quả táo Tư Duẫn đã ăn dở, không biểu cảm gì mà nói: "Muốn ăn táo."

Tư Duẫn lườm anh một lúc, thấy Tạ Thiên Hòa giơ tay cắm chi chít ống truyền lên thì hắn đành thở dài chấp nhận số phận.

Tư Duẫn vừa gọt táo vừa nói: "Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề."

Tạ Thiên Hòa nhắm mắt lười nhác đáp: "Có vấn đề à."

"Nhìn xem, không đứt này!" Tư Duẫn ngạc nhiên nhìn vỏ táo được gọt liền một mạch, hắn cẩn thận gọt chậm lại.

Tạ Thiên Hòa mở mắt bảo: "Cậu chậm lại là nó sẽ đứt ngay thôi-"

Chưa đợi Tạ Thiên Hòa dứt lời, tạch một cái, vỏ táo đứt đoạn rơi xuống đất.

Tư Duẫn lạnh căm căm nhìn anh chằm chằm.

"Khụ, cũng không phải lúc nào cũng thế." Tạ Thiên Hòa có chút chột dạ nhắm mắt lại.

Khi hai Alpha trưởng thành chín chắn đang tranh cãi về việc cắt táo thành hình vuông hay hình chữ nhật, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, tiếp theo là tiếng giày quân đội nện xuống sàn nặng nề.

Người bước vào tóc ngắn màu đen, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, đôi mắt xinh đẹp mang chút ý cười dịu dàng. "Chào các cậu, tôi đến đón hai cậu về trường đây."

Tư Duẫn đặt quả táo xuống, đứng dậy gật đầu hờ hững.

"Thiên Hòa, vết thương có nghiêm trọng không?" Tống Vũ quan tâm đi đến cạnh giường nhìn anh.

Tư Duẫn đứng phía sau Tống Vũ, hắn khoanh tay mỉm cười nói: "Yên tâm, không chết được đâu."

"A Duẫn, tôi-" Tống Vũ mắt đỏ hoe lúng túng nhìn Tư Duẫn.

"Đi thôi." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nói: "Không cần lãng phí thời gian."

Tống Vũ đưa tay định đỡ anh, Tư Duẫn đã nhanh tay trước một bước: "Để tôi."

Tống Vũ cảm động nhìn Tư Duẫn, "A Duẫn, cậu vẫn tốt như thế."

Tư Duẫn, người chỉ đơn giản không muốn để Tống Vũ đụng vào Tạ Thiên Hòa: Tôi không phải, không có, đừng nói bậy!

Tạ Thiên Hòa liếc Tư Duẫn, nửa cười nửa không.

Tư Duẫn trừng mắt nhìn lại, nhân cơ hội ghé sát tai anh hạ giọng thì thầm: "Cậu đừng để bị cậu ta lừa nữa."

"Tôi trông giống thằng ngu lắm hay gì?" Tạ Thiên Hòa đáp trả.

Tống Vũ tránh ra nhường đường, quay đầu lại thấy hai người đang thì thầm với vẻ mặt sát khí cuồn cuộn trông như đang nói mấy câu kiểu "cậu chết chắc rồi" hoặc "chờ đấy".

Tống Vũ hơi khó xử nhíu nhíu mày.

Nửa giờ sau, ba người cuối cùng ngồi vào khoang của phi thuyền, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa ngồi đối diện Tống Vũ, bầu không khí nhỏ hẹp tràn ngập sự ngượng ngùng.

Tất nhiên, chủ yếu là Tống Vũ.

Tạ Thiên Hòa nhắm mắt, tỏ vẻ "đừng làm phiền tôi" Tư Duẫn khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Tống Vũ thì cứ nhìn hai người, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Đột nhiên phi thuyền rung lắc dữ dội, Tư Duẫn vội giữ vai Tạ Thiên Hòa để anh ngồi vững.

"Chuyện trước đây... tôi xin lỗi!" Tống Vũ nhìn hai Alpha vừa xuất sắc vừa đẹp trai trước mặt, đuôi mắt phiếm đỏ nói: "Tôi thực sự rất xin lỗi vì đã gây tổn thương cho hai cậu, hai cậu đều là những người rất tuyệt vời, nhưng tôi... tôi chỉ thích Omega thôi."

Tạ Thiên Hòa: "......"

Tư Duẫn: "......"

"Tôi xin hai cậu đừng vì tôi mà đánh nhau nữa, như vậy tôi sẽ áy náy lắm." Tống Vũ rưng rưng nói.

Thật không ngờ cậu cũng biết áy náy là gì.

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa nhìn nhau mà cạn lời, cảm giác lúc này rất phức tạp, cực kỳ phức tạp.

"Không liên quan đến cậu." Tạ Thiên Hòa thành thật ném ra một câu.

Tống Vũ bướng bỉnh cắn cắn môi, "Thiên Hòa..."

"Thật sự không liên quan đến cậu." Tư Duẫn bổ sung.

"Vậy ba chúng ta có thể làm bạn không?" Tống Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười.

Mơ cũng đẹp quá nhỉ. Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa không hẹn mà cùng nghĩ.

"Không cần thiết." Tạ Thiên Hòa hơi mất kiên nhẫn, nói xong liền nhắm mắt tiếp tục ngủ.

"Thật ra ý của cậu ấy là," Tư Duẫn đối diện ánh mắt mong đợi của Tống Vũ, hắn nở nụ cười: "Cậu không cần thiết làm bạn với chúng tôi, còn tôi và cậu ấy, vẫn là bạn tốt."

Nhìn Omega đối diện sắp khóc, Tư Duẫn ho nhẹ một tiếng huých tay Tạ Thiên Hòa, dù sao cũng là một Omega, để người ta khóc vậy cũng không hay lắm.

Tạ Thiên Hòa tưởng Tư Duẫn muốn mình đồng ý, anh lười mở mắt, lơ đãng lên tiếng: "Đúng vậy, cậu ấy nói rất đúng."

Omega đối diện khóc tại chỗ luôn rồi, vừa khóc vừa ấm ức nhìn họ, thi thoảng lại nấc lên.

Tư Duẫn: "......"

Năm ngày sau.

Khu A, hành tinh Tử Vân, Học viện quân sự Duy Hòa.

Khi Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa bước ra từ phòng hiệu trưởng, họ thấy Trần Khải và Thịnh Giang đứng cuối hành lang trông ngóng mòn con mắt, vừa nhìn thấy hai người họ liền nhanh chóng chạy tới.

"Anh Tạ!" Trần Khải gần như nhào vào Tạ Thiên Hòa. Anh vội đỡ người có hơi lảo đảo chùn về phía sau, vỗ vỗ nhẹ lưng cậu ta ý bảo buông tay.

"Anh Tạ, em biết là anh sẽ có cách mà!" Trần Khải kích động nói: "Tốt quá rồi!"

Tạ Thiên Hòa mỉm cười, vỗ vai cậu ta, "Không sao, yên tâm."

"Anh Duẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thịnh Giang hạ giọng hỏi: "Có phải chị Diệc Đồng giúp đỡ không?"

"Sau này sẽ kể kĩ lại cho cậu nghe." Tư Duẫn nhướng mày liếc nhìn cánh tay Trần Khải đang đặt lên vai Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa vừa lúc ngẩng lên nhìn hắn, "Về ký túc xá?"

Tư Duẫn cong cong môi, cảm thấy thật thần kỳ, mới một tháng trước cả hai còn không ưa nhau, vậy mà giờ lại có thể hòa bình cùng nhau trở về ký túc xá.

Ký túc xá hầu như không có gì thay đổi, khi Tạ Thiên Hòa tắm xong bước ra thì thấy Tư Duẫn đang nằm bẹp trên giường không chút hình tượng gì, hắn đang bấm bấm thiết bị đầu cuối, có vẻ như đang trả lời tin nhắn cho ai đó, tóc chưa lau khô vẫn còn nhỏ nước.

Anh ngồi xuống giường, lấy thiết bị cá nhân ra xem thời khóa biểu ngày mai, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Anh quay đầu lại, người vừa rồi còn bấm thiết bị chơi chơi đã ngủ mất rồi, còn bày ra tư thế méo mó đến khó tin mà ngủ không biết trời trăng mây đất gì. Tạ Thiên Hòa không khỏi lo sáng mai hắn có khả năng bị liệt.

Nhìn Tư Duẫn một lúc, Tạ Thiên Hòa đứng dậy. Vài phút sau anh trở lại giường mình, ngó sang cậu bạn cùng phòng đang nằm hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, ngủ trong dáng vẻ như thể đã đi về nơi yên nghỉ rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.

Sau chuỗi ngày ngủ ở căn phòng thuê chật hẹp, mành trời chiếu đất, ngủ trong hang động, ngủ trên phi thuyền và các trải nghiệm ngủ thảm hại khác, cuối cùng Tạ Thiên Hòa cũng được ngủ trên một chiếc giường đúng nghĩa - mà điểm mấu chốt là: Một mình.

Không còn phải lo nửa đêm có ai đấm thẳng vào bụng mình, sáng hôm sau khi Tạ Thiên Hòa thức dậy thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, thậm chí còn vui vui vẻ vẻ thử đánh thức Tư Duẫn.

Mười phút sau, Tạ Thiên Hòa vô biểu cảm nhìn Tư Duẫn vẫn đang ngủ như heo chết, niềm vui của anh chợt tắt, thậm chí còn thấy bực bội.

"Anh Tạ, trông anh hôm nay có vẻ tinh thần phết." Trong nhà ăn, Trần Khải cắn một miếng bánh mì, đưa hộp sữa cho anh.

Tạ Thiên Hòa nhận hộp sữa, cắm ống hút uống, "Ừm."

"Nhưng mà anh này, anh đã bỏ lỡ một tháng học và ba bài kiểm tra đấy." Trần Khải vừa nhai bánh mì vừa nói, nhanh chóng nhai xong.

Tạ Thiên Hòa: "...Ồ."

"Khoa mình có giáo viên mới, trời ơi siêu đẹp trai, là Alpha đó. Mỗi buổi học đều có Omega đến dự thính." Trần Khải nói: "Ba bài kiểm tra mà anh bỏ lỡ đều là của thầy ấy."

"Ừm." Tạ Thiên Hòa từ tốn nhặt một miếng bánh mì lên nhai, rõ ràng là đang mơ màng.

"Anh Tạ!" Trần Khải bỗng lớn tiếng.

Tạ Thiên Hòa suýt làm rơi miếng bánh mì trong tay, anh ngẩng đầu nhìn Trần Khải, "Sao?"

"Em nói anh có nghe không vậy?" Trần Khải thở dài ngao ngán, "Anh đang nghĩ mà mất hồn vía thế?"

"Trên đời này có người nào ngủ rất khó tỉnh nổi không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.

"A?" Trần Khải thắc mắc, "Khó dậy là như thế nào?"

"Gọi mãi cũng không tỉnh." Tạ Thiên Hòa nhớ lại, "Nhưng may thì đá một cái là tỉnh."

Trần Khải ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc nói, "Đấy là heo rồi nhỉ?"

Tạ Thiên Hòa thở dài, "Thôi cậu vẫn nên ăn cơm đi."

Cả ngày học kín lịch, tối còn có buổi huấn luyện thể lực, vừa mặc xong áo ba lỗ, cột dây đeo tay, Tạ Thiên Hòa đã thấy Trần Khải chạy tới, "Anh Tạ, thầy Tu tìm anh."

Tạ Thiên Hòa thử co các ngón lại, "Ai?"

"Là đại lão mà anh nợ ba bài kiểm tra á." Trần Khải nói, "Tên là Tu An, nghe nói thầy được điều trực tiếp từ quân đội về. Văn phòng ở tầng 19, phòng S606. Chúc anh may mắn nha!"

Tạ Thiên Hòa khoác áo vào, "Ừ."

Khi bước đến trước tòa nhà văn phòng, thiết bị quang não bỗng có tín hiệu báo. Anh liếc nhìn thấy là từ Trần Khải, vừa kết nối thì đã nghe giọng cậu, "Anh Tạ, Tư Duẫn có việc tìm anh."

"Hả?" Tạ Thiên Hòa thắc mắc, "Cậu ta tìm tôi mà sao lại nhắn cho cậu?"

"Cậu ta không có kết bạn với anh, nhắn cho Thịnh Giang, Thịnh Giang lại tìm tới em." Trần Khải lải nhải, "Em gửi số liên lạc của cậu ấy cho anh rồi, anh chấp nhận đi nhé."

"Được." Tạ Thiên Hòa cúp máy, vào thang máy.

Dù gì thì lát nữa về ký túc xá gặp cũng được, có gì gấp thế nhỉ?

Hay là muốn kết bạn nhưng ngại?

Tư Duẫn mà cũng biết ngại?

Ảnh đại diện của Tư Duẫn là một bức hình mờ mờ chẳng rõ là cái gì, nhìn đã thấy sốt ruột bực mình. Vừa kết bạn xong thì cửa thang máy mở, tin nhắn của Tư Duẫn liền gửi tới. Tạ Thiên Hòa vừa định mở xem thì đã nghe có người gọi tên mình.

"Tạ Thiên Hòa phải không?"

Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu thấy một Alpha đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm một xấp giáo án.

Thời buổi này mà vẫn còn người dùng giáo án giấy à.

"Vâng." Tạ Thiên Hòa đứng thẳng, cúi chào.

"Thầy là Tu An, chắc Trần Khải đã nói với cậu rồi." Tu An quay người mở cửa, "Vào đi."

Tạ Thiên Hòa theo sau vào phòng, Tu An ra hiệu anh ngồi xuống rồi đặt giáo án lên bàn, "Là thế này, thầy đã tìm hiểu một số chuyện từ hiệu trưởng nên muốn nói chuyện với cậu một chút."

Tạ Thiên Hòa gật đầu.

"Vì một bạn Omega mà cậu và bạn cùng phòng đánh nhau dẫn đến bị buộc thôi học, sự việc gây ra ảnh hưởng rất xấu. Tuy thầy hiểu lý do nhưng không đồng tình." Tu An ngồi xuống, gõ vài cái lên thiết bị đầu cuối, trước mặt hiện lên một màn hình bán trong suốt, "Thành tích của cậu rất xuất sắc, các chỉ số đều nổi trội. Vì cậu đã được hủy lệnh buộc thôi học, thầy hy vọng sau này cậu có thể tập trung vào việc học, tạm thời không để những việc khác chi phối."

"Vâng." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc đáp.

"Còn nữa, cậu thiếu ba bài kiểm tra, thầy sẽ gửi tài liệu sau, đến tiết học sau ngày kia nộp cho thầy." Tu An bấm vài cái trên màn hình, "Phiền cậu cho thầy số liên lạc của cậu."

Tạ Thiên Hòa đọc số liên lạc, tiện tay mở tin nhắn của Tư Duẫn.

Trên đường về mua vài lọ thuốc ức chế pheromone Omega.

"Khụ." Tu An hắng giọng một cái rồi cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tạ Thiên Hòa ngẩng lên, thấy tin nhắn của Tư Duẫn hiển thị rõ ràng trên màn hình.

Ting.

Tin nhắn mới lại tới: Tạ Thiên Hòa cậu lại sao thế? Có phải ở ngoài có yêu tinh nhỏ nào rồi không hả?

Có hay không yêu tinh nhỏ thì Tạ Thiên Hòa không biết, nhưng bây giờ anh chỉ muốn tóm Tư Duẫn - con heo tinh này mà đấm cho một trận.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Vũ (bước lên một bước, nước mắt lưng tròng): Xin các bạn đừng vì tôi mà đánh nhau nữa, như vậy tôi sẽ rất đau lòng.

Tạ Thiên Hòa & Tư Duẫn (cả hai cùng lùi lại, khoác vai nhau như anh em tốt): Không, trong câu chuyện của chúng tôi không có chỗ cho cậu!

Niềm vui bất tận, bạn học Tư Duẫn sắp biến hình rồi~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK