Tạ Thiên Hòa lặng lẽ nhìn hắn.
Tư Duẫn làm ra vẻ tự tin, "Dù có nói thì tôi cũng nhất định từ chối."
Tạ Thiên Hòa liếc nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, anh quay lại gấp quần áo.
"Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa xem mình trông như thế nào." Tư Duẫn hào hứng kéo Tạ Thiên Hòa vào phòng tắm, "Nào, thử xem ai đáng yêu hơn ai."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Ông đây là Alpha, thật sự không muốn so sánh về độ dễ thương với cậu.
Độ dễ thương có giết được kẻ thù không?
Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt long lanh của Tư Duẫn trong gương, Tạ Thiên Hòa bỗng nghĩ... cũng không phải là không thể.
Tư Duẫn nhìn vào gương, thấy thân hình Tạ Thiên Hòa gầy gò cân đối, gương mặt nhỏ nhắn, các đường nét tinh tế, mặc dù không có biểu cảm nhưng vẫn toát lên một vẻ yếu đuối khó tả...
Tạ Thiên Hòa gần như muốn sụp đổ, anh lấy tay che mắt mình, việc này khó chấp nhận hơn nhiều so với việc anh trở thành một nữ Omega.
"Quả nhiên cậu đáng yêu hơn." Tư Duẫn hí hửng nói, mắt hắn sáng lên khi nhìn vào gương, "Mặt tôi không nhỏ bằng cậu."
Khoé miệng Tạ Thiên Hòa khẽ giật, "Câm miệng đi."
Tư Duẫn cười như một búp bê tinh xảo, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền, "Tạ Thiên Hòa, cậu cần phải chấp nhận thực tế thôi."
Tạ Thiên Hòa hạ tay xuống, mặt không biểu cảm nói: "Thực tế là chúng ta đều biến thành Omega. Tệ hơn nữa là nếu chúng ta đồng thời bước vào kỳ động dục thì sao đây?"
Tư Duẫn ngừng lại. Hắn chỉ chú ý đến vẻ đáng yêu của Tạ Thiên Hòa mà quên mất một vấn đề quan trọng như vậy.
Hai người ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt ảm đạm, phải suy nghĩ về thử thách sắp tới.
"Về nguyên tắc, hai Omega không thể đánh dấu lẫn nhau." Tư Duẫn nhìn vào thông tin trên thiết bị quang não nói, "Mặc dù pheromone của họ không bài xích lẫn nhau như của Alpha, nhưng cũng không thể hòa hợp."
Tạ Thiên Hòa nghiêm mặt nhìn vào tài liệu, "Lần trước tôi-"
Tư Duẫn tưởng anh sẽ nhắc lại chuyện cũ, vội vàng ngồi thẳng lưng giả bộ nghiêm túc lắng nghe.
Tạ Thiên Hòa liếc hắn một cái lạnh lùng, "Không phải, lúc đó pheromone của tôi là sự pha trộn giữa Alpha và Omega, nhưng cậu vẫn tạm thời đánh dấu tôi."
Tư Duẫn cười ngượng, "À, đúng, đúng rồi."
Chỉ là quá trình tạm thời đánh dấu có hơi phong phú một chút thôi.
"Chúng ta có thể thử đánh dấu lẫn nhau." Tạ Thiên Hòa nhíu mày.
Tư Duẫn đồng tình, "Tôi thấy cậu nói có lý."
Tạ Thiên Hòa trừng mắt với hắn, "Cậu im miệng đi."
Tư Duẫn tỏ ra tủi thân, "Tôi đã làm gì đâu mà cậu cứ bảo tôi câm miệng?"
Tạ Thiên Hòa hừ lạnh, "Nhìn thấy cậu là tôi không vui rồi."
Tư Duẫn: "..."
Nếu tiếp tục cãi nhau thì có lẽ cả hai sẽ động thủ, hình ảnh hai Omega đánh nhau quả thật khó tưởng tượng, thế nên Tư Duẫn quyết định không tranh cãi với người keo kiệt.
Nhưng sau khi cả hai đứng nhìn nhau một lúc, mới nhận ra họ vẫn chưa vào kỳ động dục, thực sự có chút xấu hổ.
"Chúng ta sẽ tham gia cuộc diễn tập thực chiến vào sáng ngày sau ngày mai." Tạ Thiên Hòa nhìn thời gian rồi nói một cách lạnh lùng, "Hiện giờ là năm giờ chiều theo giờ chủ tinh, trước khi diễn tập bắt đầu cần làm kiểm tra sức khỏe trong vòng 12 giờ, tức là trước tám giờ tối ngày mai, chúng ta phải trở lại trạng thái bình thường. Đánh dấu cần thời gian từ ba đến sáu giờ, hậu quả của việc đánh dấu tạm thời ít nhất là mười hai giờ, nói chung là chúng ta không có nhiều thời gian, phải nhanh chóng vào kỳ động dục."
Tư Duẫn uể oải nói, "Kỳ động dục không phải muốn vào là vào được sao?"
"Giả sử bây giờ tôi là Alpha, chỉ cần phát ra pheromone thì có thể dẫn cậu vào kỳ động dục." Tạ Thiên Hòa có chút tiếc nuối nói.
Cậu tiếc cái gì vậy chứ!
Tư Duẫn đột nhiên cảm thấy may mắn vì lần này cả hai cùng trở thành Omega. Mặc dù hắn thích Tạ Thiên Hòa, nhưng hắn cũng không nghĩ Tạ Thiên Hòa có thể rộng lượng mà bỏ qua cho mình.
"Sao chúng ta không cùng phát ra pheromone thử xem?" Tư Duẫn nói.
Tạ Thiên Hòa gật đầu, "Cậu làm trước đi."
Tư Duẫn thử phát ra pheromone, nhưng vô cùng xấu hổ là không thành công.
Tạ Thiên Hòa cũng thất bại.
Cứ làm như vậy thì không đủ điều kiện để phát ra pheromone, huống chi là khiến hai Omega cùng vào kỳ động dục.
Tư Duẫn đang phân vân liệu có nên tìm gì đó từ thiết bị quang não để kích thích hay không, thì bất ngờ Tạ Thiên Hòa ôm hắn lên rồi ném xuống giường.
Tư Duẫn ngơ ngác nhìn lên, rồi sờ sau gáy mình nơi bị giường đụng phải.
Tạ Thiên Hòa quỳ một chân trên giường, định mở cúc áo của hắn.
Tư Duẫn nhanh chóng nắm chặt tay anh, hắn lo lắng nuốt nước bọt, "Nếu làm vậy mà vẫn không thành công thì sẽ rất xấu hổ đấy?"
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, anh nheo mắt lại, giọng điệu không tốt nói, "Thì coi như cậu đang trả nợ."
Vì vậy, có những lúc không phải là không có quả mà là thời điểm chưa đến - như bây giờ.
Tư Duẫn nhớ lại lúc trước mình đã quá đáng như thế nào khi chiếm lấy Tạ Thiên Hòa, mặt hắn gần như xanh lại, "Cũng không đến mức đó- A!"
Tạ Thiên Hòa hung hăng che miệng hắn lại, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Thiên Hòa, Tư Duẫn cảm thấy mình khóc không ra nước mắt. Hắn nhận ra mình vẫn thích Tạ Thiên Hòa ở dạng Alpha hơn.
Hắn đúng là không thể thẳng nữa rồi!
Tạ Thiên Hòa trừng mắt nhìn hắn, "Cậu bị làm sao vậy?"
Tư Duẫn suy nghĩ một chút, "Tôi đang nghĩ đến dáng vẻ trước đây của cậu."
Tạ Thiên Hòa: "... Cậu cũng không cần cong đến mức đó."
Tư Duẫn sống không còn gì luyến tiếc nhìn anh mà khó hiểu hỏi, "Cậu nói hai Omega thì làm sao mà vui được?"
"Tôi dạy cậu." Tạ Thiên Hòa nhướng mày, tay anh từ từ đi xuống áo sơ mi của hắn.
Một làn pheromone ngọt ngào chua ngọt như chanh lan tỏa trong phòng ký túc xá.
"Ha." Tạ Thiên Hòa giơ tay lên như để minh chứng mình vô tội.
Tư Duẫn đỏ mặt, nhìn anh với ánh mắt uất ức đến rơi nước mắt.
Tạ Thiên Hòa ho nhẹ, anh thấp giọng cười: "Được rồi, không đùa cậu nữa."
Tư Duẫn không chút khách khí túm lấy cổ áo của anh, kéo mạnh một cái, cúc áo sơ mi trong suốt lăn lăn rơi xuống đất. Hắn xoa lưng của anh, ép người đến gần mình rồi cắn vào cằm anh.
Tạ Thiên Hòa đau đến mức hít một hơi lạnh, ngay lập tức mắt đỏ lên, nước mắt rơi lả chả trên mặt Tư Duẫn.
Tư Duẫn hoảng hốt lau nước mắt cho anh, lo lắng hỏi: "Cậu, cậu khóc gì vậy?"
Tạ Thiên Hòa một tay giữ chặt hai tay của anh trên đầu, hít mũi, nước mắt lưng tròng nói: "Cậu cắn đau quá."
Tư Duẫn: "......"
Ding dong!
Hai người đang hôn đến mức không muốn rời nhau đều ngẩn người, mới nhận ra là chiếc đồng hồ đeo tay của Tư Duẫn đang reo.
"Đừng để ý đến." Tư Duẫn lắp bắp nói một câu, rồi nghiêng tới ngửi cổ của Tạ Thiên Hòa, "Để tôi đánh dấu cậu trước đã-"
"Tư Duẫn, em có nghe không?" Giọng nói lạnh lùng và nghiêm khắc của Tu An bất ngờ vang lên trong phòng ký túc xá.
Tư Duẫn giật mình tỉnh dậy, nhìn về phía thiết bị đang nằm trong tay anh, hắn tức giận nhìn Tạ Thiên Hòa với đôi mắt đỏ ngầu.
"Anh, em đang nghe đây, anh nói đi." Tư Duẫn chống người dậy định với tay lấy thiết bị trong tay Tạ Thiên Hòa, nhưng bất ngờ bị Tạ Thiên Hòa lật người đè chặt xuống không thể động đậy.
"Ngày kia sẽ diễn ra cuộc diễn tập thực chiến cho toàn bộ sinh viên năm nhất, bên khoa em đã có thông báo chưa?" Tu An hỏi qua thiết bị.
"Đã có thông báo rồi, thầy giáo nói lần diễn tập này rất quan trọng." Tư Duẫn cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp của Tạ Thiên Hòa, nhưng không ngờ tên này mặt dày vô liêm sỉ, lại đe dọa cắn vào tuyến thể ở cổ hắn, làm hắn sợ đến mức không cử động nữa.
"Lần này quân bộ sẽ cử chuyên viên đến để chọn người." Tu An dừng lại rồi nói tiếp: "Nếu em thật sự định đi con đường quân ngũ, thì lần diễn tập này nhất định phải thể hiện thật tốt."
Tạ Thiên Hòa ác ý cắn vào cổ sau của Tư Duẫn, ma sát qua lại, nhưng vẫn không chịu đánh dấu tạm thời. Tư Duẫn cảm thấy hơi khó chịu, khẽ rên lên một tiếng rồi nói: "Em biết rồi, anh à."
Cầu anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi đi!
"Ba có liên lạc với em không?" Tu An lần này nói nhiều hơn bình thường, "Hôm trước khi báo cáo, anh có nhắc đến chuyện yêu đương của em với ba. Dù ba có hơi nghiêm khắc nhưng cuối cùng cũng là vì tốt cho em, đừng tiếp tục cãi nhau với ông nữa-"
"Em biết rồi anh!" Lúc này Tạ Thiên Hòa càng lúc càng quá đáng, Tư Duẫn sợ Tu An nghe thấy có gì đó không ổn liền vội vàng giãy ra một tay, nhanh tay tắt thiết bị liên lạc.
"Tạ, Thiên, Hòa!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thiên Hòa (mỉm cười): Kẻ quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Tư Duẫn (giận dữ): Tạ Thiên Hòa, cái đồ chó nhà cậu.
Tu An (ngơ ngác): Tôi đã làm gì đâu?
Phó Trọng (hưng phấn): Thực ra, tôi có thể-
#Những năm tháng anh trai gọi điện thoại
#Cậu thế này là quá đáng lắm
#Về việc nhớ thù anh Tạ không bại
Chương này chắc hẳn rất dễ thương và lành mạnh- Mặc dù không hiểu sao lại thấy hơi ngượng.
*
Những chương đầu Tư Duẫn mặc áo sơ mi xộc xệch, nhét bừa nhét đại áo vô vali các kiểu mà ảnh cũng chả cần biết luôn vì có Thiên Hoà gấp giúp rồi 😂