"Thưa chỉ huy, ngài bớt giận." Viên sĩ quan trẻ tuổi đeo kính trong hình ảnh ba chiều điềm tĩnh nói: "Còn có một tin xấu nữa."
"Hừ, còn có tin nào xấu hơn việc cử hai tên ngốc đi làm nhiệm vụ?" Tư Diệc Đồng khoanh tay trước ngực, bộ đồ ngủ in hình dâu tây dễ thương vì động tác của cô mà hơi nhăn lại.
"Có." Viên sĩ quan trong cuộc gọi đẩy kính, "Một trong hai người đó là cậu chủ."
Sắc mặt Tư Diệc Đồng lập tức đông cứng. Trong sự im lặng kéo dài, cô cầm lại tập tài liệu, giọng lạnh lùng đến mức có thể giết người, "Ai?"
"Tiểu thiếu gia Tư Duẫn." Viên sĩ quan trẻ lật qua tập tài liệu của mình, "Liên minh có rất nhiều tranh cãi về việc thuốc chuyển đổi pheromone. Thủ tướng và nội các cho rằng không cần quá chú trọng, còn quân đội thì rất quan tâm nhưng quốc hội lại có những quan điểm khác nhau. Cuối cùng lão Nguyên soái Khải Lai đứng ra đảm nhận việc này, giao kín đáo cho học trò cũ của ông ta, bây giờ là hiệu trưởng Học viện Quân sự Duy Hòa - Vệ Đặc."
Tư Diệc Đồng tức giận đến mức gân xanh nổi lên, "Lão già Vệ Đặc đó không biết thân phận của Tư Duẫn à?"
"Xin lỗi thưa chỉ huy. Trước khi nhập học, tiểu thiếu gia đã xóa bỏ mọi thông tin về thân phận của mình rồi gia nhập Học viện Quân sự Duy Hòa với tư cách là một thường dân. Việc này đã có sự đồng ý của ngài." Viên sĩ quan trẻ cúi đầu có chút ngại ngùng.
Tư Diệc Đồng chửi thầm một câu, vừa lật tài liệu vừa nói: "Vệ Đặc trông cậy vào hai đứa trẻ con chẳng biết gì đi phá hủy phòng thí nghiệm của dị nhân, ha, thật là dám nghĩ."
Viên sĩ quan im lặng, không dám thách thức cơn thịnh nộ của cấp trên.
"Kế hoạch này đúng là rối tung rối mù. Đây là ý tưởng của kẻ ngốc nào vậy." Tư Diệc Đồng hít một hơi sâu, "Chuẩn bị hành trình trở về trước, ta sẽ đi gặp lão Nguyên soái Khải Lai."
"Thưa chỉ huy, cho phép tôi nhắc nhở, đây là kỳ nghỉ duy nhất của ngài trong năm năm qua. Nếu ngài từ bỏ thì kỳ nghỉ tiếp theo của ngài sẽ là ba năm sau." Viên sĩ quan trẻ khuyên nhủ một cách nhẹ nhàng: "Hơn nữa, thiếu gia rất tài giỏi, ngài cũng không cần quá lo lắng."
Sắc mặt của Tư Diệc Đồng vẫn cực kỳ khó coi, "Nếu nghỉ thêm nữa thì tôi sẽ được nhìn thấy xác của em trai mình rồi."
Đám người còn lại trong quân đội hoàn toàn không hiểu được mức độ đáng sợ của dị nhân. Ngay cả những đặc vụ giỏi nhất của Liên minh cũng khó lòng toàn mạng khi vào phòng thí nghiệm của dị nhân đó, huống chi là hai đứa nhóc con.
Hai "đứa trẻ" mà Tư Diệc Đồng nhắc đến- Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa- đang hoang mang nhìn chằm chằm vào chỗ dung dịch màu xanh nhạt trên sàn, cái kia đã nhanh chóng bay hơi trước khi họ kịp hành động. Trên sàn giờ chỉ còn lại mảnh thủy tinh vỡ.
"Hít phải khí từ dung dịch này chắc không sao đâu nhỉ?" Tư Duẫn kéo tấm chăn trên người, giọng đầy lo lắng.
"Chắc là không." Tạ Thiên Hòa đáp lại, giọng có chút không ổn định.
"Chúng ta nên mở cửa sổ cho thoáng khí."
"Mở đi, tốt nhất là cậu cũng dùng pheromone Omega của mình để thu hút toàn bộ Alpha trong vòng mười dặm đến đây luôn."
"..."
Tạ Thiên Hòa cố gắng giữ khoảng cách với Tư Duẫn, vì tin tức tố ngọt ngào của Tư Duẫn giống như hàng trăm bàn tay mềm mại đang dụ dỗ anh lao vào ôm chặt lấy hắn.
"Có lẽ chúng ta cần thuốc ức chế pheromone Omega." Tư Duẫn cố nén nhịn, điều khiển bản thân không dán chặt vào người Tạ Thiên Hòa.
"Ý tưởng không tồi nhưng chúng ta không còn tinh tệ nữa." Tạ Thiên Hòa đáp với vẻ mặt vô cảm, anh bỗng nhận ra làn da của Tư Duẫn thật sự rất trắng, càng khiến vệt đỏ ửng trên mặt hắn nổi bật hơn. Chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm trên người hắn vì những cử động mạnh lúc nãy mà lộ ra một đoạn eo khiến cho Tạ Thiên Hòa không khỏi cay mắt.
Tạ Thiên Hòa chỉ trải qua kỳ phát tình một lần. Anh không tìm Omega mà dùng thuốc ức chế Alpha để vượt qua, tuy không thoải mái lắm nhưng cũng không thấy kỳ phát tình quá khó chịu.
Anh chỉ uống một chút dung dịch, sau khi chịu đựng khoảng thời gian đầu, pheromone của anh đã quay trở lại trạng thái Alpha. Còn Tư Duẫn thì uống nhiều hơn, toàn thân hắn giờ toàn mùi của Omega trong kỳ phát tình.
Dù Tạ Thiên Hòa có ý chí mạnh mẽ đến đâu nhưng sự thật là pheromone của Tư Duẫn đã hoàn toàn bao phủ khắp xung quanh, mùi hương đó lại quá đỗi hấp dẫn.
"Tôi... ra ngoài trước đây." Giọng Tạ Thiên Hòa khô khốc.
Tư Duẫn khổ sở đến mức muốn lăn lộn trên sàn, hắn nghĩ mình nhất định là điên rồi mới túm lấy ống tay áo của Tạ Thiên Hòa lại.
Tạ Thiên Hòa vốn không muốn đi ra ngoài, lý trí vất vả lắm mới chiếm ưu thế lại bị "đồng đội lợn" Tư Duẫn đập cho một cú trời giáng.
Thế là anh lập tức dùng chăn quấn chặt Tư Duẫn rồi ném hắn vào phòng tắm, khóa kỹ lại, sau đó ném chìa khóa đi thật xa, sợ bản thân làm ra chuyện gì đó cầm thú.
Là một Alpha thẳng tắp, dù có công nghệ đen nào cũng đừng mong anh động tay động chân với một Alpha khác.
Tư Duẫn nằm yếu ớt trên sàn phòng tắm lạnh lẽo, run rẩy mở vòi sen, dòng nước lạnh làm dịu phần lớn cơn nóng nhưng hắn vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
Tạ Thiên Hòa cũng chẳng khá hơn, anh nằm trên giường uống nước đá để hạ nhiệt cơ thể.
Việc đến chỗ ông chủ Q bỏ ra 10.000 tinh tệ mua lọ dung dịch này đúng là quyết định sai lầm nhất họ từng làm.
"Tạ Thiên Hòa..."
Không biết đã bao lâu trôi qua, từ trong phòng tắm vọng ra tiếng gọi yếu ớt của Tư Duẫn, tiếp theo là âm thanh đồ đạc đổ loảng xoảng.
Tạ Thiên Hòa đang nửa tỉnh nửa mơ thì bừng tỉnh, liếc nhìn đồng hồ thấy đã sáu tiếng trôi qua, trời sắp sáng, mùi trong không khí cũng đã hoàn toàn biến mất.
Anh đứng dậy nhặt chìa khóa, mở cửa phòng tắm đã thấy Tư Duẫn ướt sũng ngồi bệt dưới vòi sen, mặt tái nhợt đầy oán trách nhìn anh.
Anh hơi ngượng, khẽ ho khan hỏi: "Không sao chứ?"
"Nếu cậu không vào thì tôi đã chết cóng rồi." Nước còn đọng trên mặt Tư Duẫn, hắn duỗi tay lau một cái.
Tạ Thiên Hòa tắt vòi sen hỏi: "Đứng dậy nổi không?"
"Để tôi thử." Tư Duẫn chống tay lên đất nhưng chân mềm nhũn, tay trượt một cái ngã sấp xuống sàn.
Tạ Thiên Hòa phản ứng nhanh nhạy lập tức đỡ lấy hắn. Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt từ cơ thể khỏe mạnh của Tư Duẫn khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ánh mắt Tư Duẫn vô tình dừng lại ở sau gáy Tạ Thiên Hòa, chỗ đó có vết răng đỏ làm hắn không khỏi quay đầu đi, cảm giác không thoải mái.
Sự ngượng ngùng đột ngột khiến cả hai rơi vào im lặng.
"Hôm nay xin nghỉ đi." Tạ Thiên Hòa bỗng nói.
"Ừ được." Tư Duẫn gật đầu.
Cả hai ngồi dựa vào đầu giường nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng mà im lặng hồi lâu.
"Chắc chắn thứ này có liên quan đến phòng thí nghiệm của dị nhân." Tư Duẫn nhìn mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn, "Cảm giác tối qua thật quá đáng sợ."
Gần như ngay lập tức khiến Alpha mất khả năng chiến đấu, rơi vào kỳ phát tình của Omega. Nếu có dị nhân nào xông vào, họ sẽ dễ dàng bị xử lý.
"Hơn nữa đó mới chỉ là biến đổi pheromone Alpha thành pheromone Omega." Sắc mặt Tạ Thiên Hòa trầm xuống, "Nếu chúng biến Alpha thành Omega thật sự, chúng ta sẽ mất khả năng kháng cự ngay trên chiến trường."
"Có lẽ chúng ta không cần tìm ông chủ Q nữa." Giọng Tư Duẫn nhỏ dần, đầu từ từ dựa vào vai Tạ Thiên Hòa, "Có người đến rồi."
"Ừ." Tạ Thiên Hòa thuận thế ôm lấy eo hắn, "Ngủ đi."
Tư Duẫn rúc sát vào người anh, hỏi bằng giọng thì thầm: "Người tiếp ứng chúng ta tên gì ấy nhỉ?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Tạ Thiên Hòa nhắm mắt lại kéo hắn nằm xuống giường, "Lục La."
Cả hai chìm vào giấc ngủ.
Tiếng khóa cửa vang lên, những bước chân nhẹ nhàng bước vào dừng lại trước cửa phòng tắm một lúc rồi đến bên giường. Nhìn hai người đang nằm trên giường trong trạng thái quần áo xộc xệch, rồi nhìn những mảnh lọ dung dịch vỡ và khung cảnh hỗn độn dưới sàn, người nọ cười khẩy.
"Bãi chiến trường cũng thật là kịch liệt ha, lần này thí nghiệm không tồi."
Một loạt tiếng nhiễu điện vang lên trong không trung, vài phút sau, căn phòng trở nên trống rỗng như thể chưa từng có ai ở đây.