Tư Duẫn bị anh làm cho tức đến mức bật cười, nghiến răng nói: "Cậu còn biết đường mà quay lại à?"
Tạ Thiên Hòa không chút biểu cảm quay người đóng cánh cửa phía sau lại, lạnh lùng đáp: "Dạo này bận."
Nghe xem, đúng là miệng lưỡi của một gã tệ bạc!
Tư Duẫn cười một tiếng, "Hừ."
Tạ Thiên Hòa cảm thấy chữ "hừ" này mang đầy ẩn ý.
Tư Duẫn ngồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, hắn cười mỉm nói: "Không cần phải rối rắm nữa, nếu cậu không chấp nhận được thì thôi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi."
Chẳng phải chỉ là xem ai tệ bạc hơn thôi à?
Tư Duẫn cầm đồ trên bàn lên, đứng dậy, đi lướt qua Tạ Thiên Hòa.
Dáng vẻ cố gắng ung dung hết mức có thể.
Tạ Thiên Hòa lại không hề thấy nhẹ nhõm gì, thậm chí còn chậm rãi nhíu mày.
Anh cố lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng, pheromone vị chanh nhàn nhạt trong không khí vẫn khiến anh thấy rất dễ chịu.
Sau khi dọn dẹp xong chuẩn bị đi học, Tạ Thiên Hòa nghi hoặc ngửi quanh trong ký túc xá.
Đây là pheromone của Alpha hay của Omega?
Nhưng tính theo thời gian, có lẽ Tư Duẫn sắp đến kỳ rồi. Đến lúc anh tạm thời đánh dấu cho Tư Duẫn thì chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?
Tạ Thiên Hòa vừa nghĩ vẩn vơ vừa bước đến lớp lúc nào không hay.
Hôm nay là cả ngày học thể chất. Thầy Tu An trước giờ luôn huấn luyện nghiêm khắc, chẳng mảy may nể tình thầy trò.
"Tạ Thiên Hòa!"
"Có mặt!"
"Ra hàng!"
"Rõ!"
Tạ Thiên Hòa đứng ở hàng đầu, đối diện với Tu An trong bộ quân phục chỉnh tề, y trầm giọng nghiêm khắc hỏi: "Hai ngày qua cậu bận cái gì?"
Tạ Thiên Hòa:??
Trước mặt gần trăm người, Tu An nghiêm túc hỏi anh hai ngày qua bận việc gì.
"Trả lời tôi!" Tu An lớn giọng.
"Báo cáo! Tôi có việc riêng!" Tạ Thiên Hòa trả lời.
"Vắng mặt ở ký túc hai ngày! Bạn cùng phòng thậm chí còn định giúp cậu che giấu! Quá thiếu kỷ luật! Để bạn mình lẻ loi một mình như thế, cậu thấy vui à?" Tu An gần như gầm lên.
Tạ Thiên Hòa: "..."
Phía sau đã có người không nhịn được bật cười.
Dù tự nhận mình rất mặt dày, nhưng lần này Tạ Thiên Hòa vẫn thấy chột dạ. Ngay khi nghĩ Tu An sẽ tha cho mình, vị Omega oai phong lẫm liệt này lại hét lên đầy khí thế: "Yêu đương mà không giữ kỷ luật được sao?!"
Tạ Thiên Hòa nghiến răng: "Không thể!"
"To hơn nữa! Nói rõ ràng!"
"Yêu đương không được phép vi phạm kỷ luật!" Tạ Thiên Hòa hét lên.
Khóe môi Tu An hơi nhếch lên, "Tốt lắm."
Khi Tạ Thiên Hòa vừa định thở phào, Tu An lại rống vào tai anh: "Leo chướng ngại trên cao 15 lần, bắt đầu ngay!"
"Rõ!" Tạ Thiên Hòa vừa dứt lời, lập tức như mũi tên lao thẳng đến bức tường leo mô phỏng cao gần trăm mét, bắt đầu leo tay không.
Tu An nhìn đám học viên còn lại đang cố nhịn cười, y mỉm cười nói: "Muốn cười thì cứ cười, không cần nín nhịn."
Cả đám phá lên cười.
Nụ cười của Tu An dường như là có ẩn ý, khiến tiếng cười dần dần lắng xuống.
"Buồn cười lắm à?" Tu An nhẹ nhàng hỏi.
"Trả lời tôi!" Sắc mặt y tối lại, bất ngờ hét lớn khiến cả đám giật mình.
"Không buồn cười!" Cả đội đồng thanh đáp.
"Tất cả chuẩn bị, huấn luyện không trọng lực trong hai tiếng, bắt đầu ngay!" Tu An nói, "Ai dám ra sớm một phút, viết kiểm điểm 10.000 từ."
Đám người mặt mày tái xanh, lục tục kéo đến phòng mô phỏng không trọng lực, ánh mắt nhìn Tạ Thiên Hòa từ hả hê chuyển thành ghen tị.
Tu An hài lòng nhìn đám học viên bị hành đến mức sống dở chết dở, một tay cầm ly nước uống nhàn nhã, y khẽ thở dài đầy thư thái.
Hừ, yêu đương thì giỏi lắm chắc?
Đến chiều, Tạ Thiên Hòa cảm giác cả người mình lâng lâng. Vậy mà Tu An còn sắp xếp bài tập sinh tồn dã ngoại, bắt họ lăn lê bò trườn chẳng chừa thứ gì.
Tạ Thiên Hòa chắc chắn rằng Tu An cố ý nhắm vào mình, lý do có lẽ là vì Tư Duẫn đã cố gắng bao che cho anh, khiến y nổi giận.
Tư Duẫn tên ngốc này.
"Anh Tạ, anh còn cười được à!" Đầu tóc Trần Khải lấm lem, cậu ta đang nằm bẹp bên cạnh anh, phì phèo nhổ bùn đất trong miệng ra, trông chẳng khác gì một con kỳ giông vừa chui từ dưới bùn lên.
"Cười?" Tạ Thiên Hòa vô thức sờ khóe miệng, kết quả lau ra một đống bùn.
"Chậc chậc chậc." Trần Khải bĩu môi, cậu ta lắc đầu, "Yêu vào làm người ta ngu ghê."
Tạ Thiên Hòa lập tức lạnh mặt, đè đầu Trần Khải xuống để tránh viên đạn bay qua, rồi bò tới trước: "Theo sát!"
Trần Khải ngẩng đầu từ bùn nước lên, chỉ còn thấy hai tròng mắt trắng dã, cậu ta khẽ gầm lên: "Anh Tạ, anh cố ý trả thù!"
Sau một ngày huấn luyện, Tạ Thiên Hòa nằm bẹp trên ghế trong phòng nghỉ, chẳng buồn động đậy. Bộ đồ tập trận đầy bùn trên người cũng lười thay, chỉ muốn ngủ ngay tại chỗ.
"Anh Tạ, đi ăn thôi." Trần Khải vừa tắm xong ra gọi.
"Cậu cứ đi trước." Tạ Thiên Hòa nhắm mắt nói.
Lúc này, những người vừa tắm xong lục tục ra ngoài thay đồ. Một Alpha bỗng nhiên hét lớn:
"Chết tiệt!"
"Sao thế? Vụ gì ầm ĩ vậy?" Có người hỏi.
"Trường mình có một Omega bất ngờ phát tình, bị một Alpha trong nhà vệ sinh cưỡng ép đánh dấu! Quá đáng thật!" Người nọ nói.
"Sao có thể chứ, Omega và Alpha trong kỳ phát tình đều có biện pháp phòng hộ nghiêm ngặt, không thể ra ngoài lung tung được." Một người khác chen vào.
"Trên kia cũng không nói rõ, hình như chẳng ai biết Omega đó là ai, cứ như từ trên trời rơi xuống ấy... Nhưng mà trông khá đẹp."
Xung quanh bắt đầu có người chú ý đến tin tức, có người bật cười: "Đều làm mờ mặt rồi, cậu còn nhìn ra đẹp hay không à?"
"Cái gì chứ, mặc đồng phục trường mình mà." Có người tiếp lời, "Chậc, hình như là khoa Chỉ huy."
Tạ Thiên Hòa, lúc này đang mơ màng, lập tức mở bừng mắt, hỏi Trần Khải: "Họ đang nói gì thế?"
"Nói là có một Omega khoa Chỉ huy bị cưỡng ép đánh dấu, hình như chẳng ai biết cậu ta là ai-" Trần Khải còn chưa nói hết câu, đã thấy Tạ Thiên Hòa lao đi như thể chạy thi 100 mét.
Trần Khải thở dài: "Không phải chứ anh Tạ, chẳng phải anh bảo mệt đến nỗi nhấc chân không nổi nữa hả?"
Hóa ra anh Tạ của cậu thích hóng hớt đến vậy.
Tạ Thiên Hòa vừa chạy vừa gọi liên lạc cho Tư Duẫn, nhưng bên kia không có ai bắt máy. Cảm giác trong lòng anh từng chút, từng chút một, chùng xuống.
Có phải là Tư Duẫn không?
Hắn vốn sắp biến đổi rồi, mà biến thành Omega sẽ nhanh chóng rơi vào kỳ phát tình...
Bị một Alpha cưỡng ép đánh dấu hoàn toàn - Tạ Thiên Hòa nghĩ đến đây, đầu óc lập tức trống rỗng, anh bị nỗi sợ hãi khổng lồ nhấn chìm.
Tư Duẫn kiêu ngạo như vậy!
Chết tiệt!
Ai dám động đến Tư Duẫn, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!
Gã làm sao dám!
Hiện trường xảy ra sự việc rất dễ tìm, vì nơi đó đã tập trung một lượng lớn giáo viên và nhân viên y tế, thậm chí còn dựng cả hàng rào phong tỏa.
"...Kỳ lạ, đồng phục đó rõ ràng là của lớp 1 hệ Chỉ huy, mà lớp 3 toàn là Alpha, từ đâu ra Omega chứ?" Một học sinh có vẻ đang nói chuyện điện thoại, thuật lại tình hình nơi đây.
Tạ Thiên Hòa nghe thấy, cảm giác như có tiếng nổ vang lên trong đầu, sắc mặt tái nhợt.
Anh mặc bộ đồ chiến đấu dính đầy bùn đất giữa đám đông trông vô cùng nổi bật. Chẳng mấy chốc đã có giáo viên bước tới ngăn anh lại.
"Người đâu! Người ở đâu?" Tạ Thiên Hòa mặt mày tái mét hỏi.
"Bạn học, làm ơn bình tĩnh trước đã." Giáo viên này có vẻ thuộc hệ Chiến đấu, sức mạnh vô cùng lớn nhưng vẫn suýt nữa không cản nổi Tạ Thiên Hòa. Hai giáo viên Alpha khác cũng vội đến hỗ trợ, cuối cùng mới miễn cưỡng giữ được anh ngoài hàng rào phong tỏa.
"Tôi hỏi người đâu rồi!" Tạ Thiên Hòa vùng vẫy không được, phẫn nộ hét lên với họ.
"Bạn học, bình tĩnh lại! Nạn nhân hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương nhẹ nên đã được đưa đến bệnh viện!" Một nhân viên y tế đứng bên cạnh lên tiếng trấn an. "Hiện giờ cảm xúc của cậu quá kích động, rất dễ dẫn đến nguy hiểm. Làm ơn bình tĩnh được không?"
"Bệnh viện nào!" Môi Tạ Thiên Hòa run rẩy, "Cậu ấy bị thương nặng không?"
"Bệnh viện số 1 ở Tử Vân Tinh, hiện không nguy hiểm đến tính mạng..." Nhân viên y tế nói. "Chỉ là tâm trạng có thể rất sa sút, cậu nên an ủi cậu ấy nhiều hơn."
Tạ Thiên Hòa ngừng vùng vẫy, "Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm cậu ấy!"
"Không được, bạn học! Cậu nhất định phải bình tĩnh trước!" Ba giáo viên Alpha vẫn giữ chặt cậu, vì nếu để một Alpha đang kích động như vậy tự do hành động sẽ rất nguy hiểm nơi công cộng.
Nhưng trong đầu Tạ Thiên Hòa chỉ có một ý nghĩ, gặp Tư Duẫn.
Tạ Thiên Hòa căm hận kẻ đã đánh dấu Tư Duẫn, muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh. Anh vùng vẫy khiến ba giáo viên Alpha gần như không kiềm chế nổi, phải có thêm giáo viên đến hỗ trợ.
"Tạ Thiên Hòa?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Alpha đang trong cơn giận dữ bỗng sững lại, quay phắt người lại.
Tư Duẫn mặc chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, quần quân đội thẳng nếp, bình yên vô sự đứng dưới ánh mặt trời. Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của hắn ánh lên chút ngờ vực: "Cậu làm gì ở đây vậy?"
Tạ Thiên Hòa đẩy giáo viên bên cạnh ra. Thấy anh bình tĩnh lại, họ cũng buông tay, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Anh sải hai bước đến trước mặt Tư Duẫn, đôi mắt đỏ ngầu từ trên xuống dưới kiểm tra hắn một lượt. Sau khi xác nhận hắn không sao, hai chân Tạ Thiên Hòa bất ngờ mềm nhũn, suýt nữa quỳ thẳng xuống đất.
Tư Duẫn vội đưa tay đỡ, nhưng lúc này Tạ Thiên Hòa lại nặng nề vô cùng, kéo cả hắn cùng quỳ xuống.
Tạ Thiên Hòa nhìn Tư Duẫn chằm chằm trong hai giây, sau đó ôm chầm lấy hắn thật chặt.
Chiếc sơ mi trắng tinh của Tư Duẫn bị bùn và vết bẩn từ bộ đồ chiến đấu làm nhòe, nhưng hắn hoàn toàn không bận tâm mà đưa tay ôm lấy Tạ Thiên Hòa, thấp giọng nói bên tai: "Không sao, tôi không sao mà. Cậu tưởng Omega đó là tôi à?"
Tạ Thiên Hòa ôm chặt không buông, anh ngửi mùi hương chanh nhàn nhạt trên người Tư Duẫn, khàn giọng mắng: "Đồ ngốc."
May mà không phải cậu.
Lời của tác giả:
Tạ Thiên Hòa (ôm ngực nhỏ): Tác giả đúng là không phải người.
Tư Duẫn (giơ ngón cái): Làm tốt lắm.
Tác giả lùi một bước, chắp tay: Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
P.S: Nghỉ viết đúng là dễ nghiện mà ~ (Tôi sai rồi, lần sau lại thế jpg.)