"A Hòa ơi." Tư Duẫn mềm mại gọi một tiếng, đôi mắt to tròn của hắn chớp chớp, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa nhíu mày duỗi tay ra, anh cẩn thận ôm người vào lòng. Thân thể núng na núng nính cùng mùi sữa nhàn nhạt khiến anh vô cùng không quen.
Tư Duẫn rúc vào cổ anh ngửi ngửi, còn to gan dùng má cọ cọ, hắn dùng giọng trẻ con nũng nĩu: "Pheromone của cậu thơm ghê."
Sắc mặt Tạ Thiên Hòa đen lại, anh duỗi thẳng tay để hắn cách xa mình một đoạn: "Tư Duẫn, cậu làm vậy là cố ý đúng không?"
Vẻ mặt Tư Duẫn trong sáng như con nai vàng ngơ ngác: "Gì cơ? Người ta vẫn chỉ là một đứa bé thôi mà."
Tạ Thiên Hòa thực sự muốn ném đứa bé này ra khỏi cửa sổ lắm rồi.
Tư Duẫn khụ một tiếng, giả bộ nghiêm túc: "Lúc nãy thật sự không thể kiểm soát, nhưng giờ thì được rồi."
Tạ Thiên Hòa nheo mắt, anh ôm cậu bé lại gần mình, còn mỉm cười nói: "Cậu chơi vui lắm đúng không?"
Tư Duẫn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, hắn căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước bọt: "Thì... cũng cũng."
Tạ Thiên Hòa vỗ một cái lên mông hắn, Tư Duẫn đau đến mức lập tức mắt ầng ậc nước, kèm theo đó là sự xấu hổ và tức giận không thể tả.
Từ nhỏ đến lớn còn chưa ai dám đánh mông hắn đâu!
"Tạ Thiên Hòa!" Hắn đỏ bừng cả mặt, giận dữ trừng mắt nhìn anh, lông mi còn vương một giọt nước mắt lấp lánh, muốn rơi mà chưa rơi.
Tạ Thiên Hòa véo véo cái má phúng phính của hắn: "Hồi bé cậu cũng đáng yêu thế này hửm?"
Tư Duẫn tức giận nói: "Đáng yêu cái đầu cậu! Cả nhà cậu mới đáng yêu ấy!"
Tạ Thiên Hòa xoa xoa đầu hắn: "Ngoan nào."
Tư Duẫn tức đến mức cắn vào đầu mũi anh.
Tạ Thiên Hòa và hắn cứ mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, rất lâu sau anh mới thở dài nói: "Đáng yêu thật."
Tư Duẫn "hung hăng" đập một cái lên mặt anh, nhưng sức lực nhỏ xíu ấy chẳng làm đỏ nổi mặt anh, trông giống như đang gãi ngứa hơn.
Tư Duẫn buồn bã gục trên vai Tạ Thiên Hoà, giọng điệu ai oán: "Giờ tôi không đi thi được nữa rồi này."
Tạ Thiên Hòa ôm hắn ngồi xuống sofa, tay nhẹ nhàng bóp bóp cánh tay nhỏ của hắn chơi chơi, cảm giác mụp mụp này vô cùng thích tay.
Hắn thở dài đầy chán nản.
"Có lẽ vẫn còn cách." Tạ Thiên Hòa bất ngờ lên tiếng.
Tư Duẫn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng lên nhìn anh: "Cách gì?"
"Nhớ lần trước tôi biến thành Omega không? Chưa đánh dấu xong thì lại biến trở về." Tạ Thiên Hòa nói.
"Nhớ." Tư Duẫn gật đầu, nghiêm túc nói: "Chẳng phải là vì tôi hôn cậu sao?"
Tạ Thiên Hòa: "...Đó là sau khi tôi biến lại rồi."
"Ò thế à." Tư Duẫn ngồi trên đùi anh, rất ngoan ngoãn mà nhìn anh.
"Thời gian mỗi khi chúng ta biến thành Omega hẳn là ngày càng ngắn." Tạ Thiên Hòa nói.
"Nhưng đó là khi đã vào kỳ phát tình và được đánh dấu tạm thời rồi." Tư Duẫn chỉ chỉ vào chính mình, "Cơ mà tôi bây giờ cùng lắm chỉ như ba tuổi, làm sao có thể bước vào kỳ phát tình được?"
Tạ Thiên Hòa nghiêm túc dạy dỗ: "Trẻ con thì không được nói bậy."
Tư Duẫn: "..."
Đi chết đi.
"Tại sao cậu lại biến thành trẻ con?" Tạ Thiên Hòa chọc chọc vào bụng nhỏ của hắn, lại bị Tư Duẫn đẩy tay ra.
"Làm sao tôi biết được!" Tư Duẫn làm mặt hổ báo cáo chồn, giọng điệu cũng hung hăng chẳng kém: "Đừng có đụng bậy bạ đó, không thì chặt tay cậu giờ!"
"Tôi sợ quá đi." Tạ Thiên Hòa cười cười, nhưng ngay sau đó nhíu mày: "Hình như cậu lớn hơn một chút rồi?"
Tư Duẫn nghi hoặc: "Gì cơ?"
"Cảm giác cậu cao lên ấy." Tạ Thiên Hòa giơ tay so sánh, "Ít nhất cũng được chừng này."
Tư Duẫn giật mình nhìn anh: "Đừng có kể chuyện ma!"
Nhưng hóa ra, Tạ Thiên Hòa không phải kể chuyện ma. Thực tế là Tư Duẫn mỗi lúc lại lớn thêm một chút, có khi năm phút, có khi cả tiếng, không hề theo quy luật nào.
Năm tiếng sau, khi gần nửa đêm, Tư Duẫn đã trông như thằng nhóc mười một, mười hai tuổi.
Tạ Thiên Hòa lật sách ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, anh định đi ngủ thì nhìn thấy Tư Duẫn vẫn quấn chăn ôm sách bài tập làm việc chăm chỉ. Dù khả năng trở lại bình thường là rất nhỏ, Tư Duẫn vẫn nỗ lực không ngừng.
Theo quy định, thí sinh được phép vắng tối đa năm môn thi và thi lại sau kỳ thi chính hai ngày. Nghĩa là nếu Tư Duẫn trở lại bình thường trước bài thi thứ hai vào chiều mai, hắn vẫn có cơ hội hoàn thành kỳ thi.
"Đã hai tiếng không có thay đổi gì rồi." Tư Duẫn xem giờ xong thì than thở: "Có vẻ ở gần cậu tôi mới lớn nhanh hơn, ngủ chung được không?"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi từ chối."
Dáng ngủ của Tư Duẫn là ác mộng cả đời anh.
Tư Duẫn chớp chớp mắt đáng thương nhìn anh, thấy không xi nhê liền nghiến răng, quấn chăn chạy tới.
Nhóc con trắng trẻo ngoan ngoãn nở một nụ cười thiên thần, tay nhỏ kéo áo anh, giọng ngọt ngào như muốn chảy mật: "Anh Hòa, ngủ chung nha?"
Không thể ngờ vì kỳ thi mà Tư Duẫn thậm chí còn vứt cả liêm sỉ.
Tay Tạ Thiên Hòa cầm sách hơi run, anh lạnh nhạt đáp: "Im miệng, không được làm nũng."
"Tôi chắc chắn sẽ ngoan mà." Tư Duẫn hứa hẹn chắc nịch.
Ngoan ngoãn cái quỷ!
Tạ Thiên Hòa tuyệt vọng nhìn đứa nhỏ nằm đè lên người mình mà ngủ say như chết. Anh nặng nề thở dài.
Nhưng đúng là tốc độ lớn của hắn nhanh hơn thật.
Đến sáng hôm sau, Tư Duẫn đã trông như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Hắn ngoan ngoãn rúc vào lòng Tạ Thiên Hòa ngủ ngon lành, hoàn toàn không giống một người có thể múa quyền ngay trong mơ.
Khó khăn lắm mới gọi hắn dậy được. Tạ Thiên Hòa chuẩn bị bữa sáng rồi nói: "Trưa nay chắc cậu sẽ đủ mười tám tuổi. Sáng nay cậu xin thi lại bốn môn, tôi sẽ về xem tình hình."
Tư Duẫn dụi dụi mắt, ngáp một cái thật to: "Được."
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn giây lát, bị làn da trắng trẻo và vòng eo thon nhỏ của thiếu niên làm cho chói mắt, anh nghiêm giọng: "Nhớ mặc thêm quần áo."
Tư Duẫn qua loa gật đầu, chợt nhớ buổi sáng phải thi ngoại văn tinh, hắn liền dặn: "Nhớ làm bài ngoại văn tinh cho tốt đó."
"Ừ." Tạ Thiên Hòa cài xong nút áo cuối cùng: "Đừng quên ăn sáng."
Cánh cửa đóng lại, Tạ Thiên Hòa rời ký túc xá đi thi.
Tư Duẫn xoa xoa cánh tay, khóe miệng khẽ cong lên: "Phiền quá đi."
Cuối buổi sáng, Tạ Thiên Hòa nộp bài thi sớm nửa tiếng rồi vội vã về ký túc xá.
Vừa mở cửa, mùi pheromone Omega ngọt lịm xộc tới suýt nữa khiến anh không kiềm chế nổi. Anh lập tức đóng cửa thật chặt, bước vào căn phòng tràn ngập hương chanh ngào ngạt.
Tư Duẫn cuộn mình trong góc giường chăn che kín mít. Đôi mắt hắn hơi lờ đờ, ký túc xá thì bừa bộn, rõ ràng hắn đã chịu đựng kỳ phát tình rất gian nan.
"Tư Duẫn." Tạ Thiên Hòa nhẹ giọng gọi.
Tư Duẫn ngước mắt nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe. Giọng hắn còn run rẩy vì kiệt sức, tiếng nhỏ như thì thầm: "Sao giờ cậu mới về?"
Tạ Thiên Hòa cởi hai cúc trên cùng của đồng phục, anh tiến lại gần: "Xin lỗi, tôi làm bài hơi chậm."
Đến gần hắn hơn, anh mới thấy môi hắn đã bị cắn đến bật máu. Anh quỳ một gối trên giường, đưa tay ra: "Lại đây."
Lý trí còn sót lại của Tư Duẫn gần như tan biến.
Hương pheromone của Alpha thơm ngọt như sữa đặc của Tạ Thiên Hòa khiến hắn như phát điên.
Hắn nhào tới ôm lấy anh, kéo cổ áo anh đặt những hôn ngấu nghiến lên, chặn mọi lời nói của anh.
Tạ Thiên Hòa hơi sững người, nhưng tay đã vô thức giữ lấy sau gáy hắn, khiến nụ hôn sâu thêm.
Lần này, nụ hôn mang theo sự mãnh liệt như muốn nuốt trọn đối phương trong pheromone của mình.
"Mẹ nó..." Tư Duẫn cắn mạnh một cái, cơ thể run rẩy không ngừng vì đau đớn.
Tạ Thiên Hòa nhìn thoáng qua gáy hắn, không chần chừ gì đè hắn lên tường cắn xuống.
Ánh mắt Tư Duẫn mờ đi một thoáng, hơi thở cũng nặng nề, giọng khàn khàn: "Tạ Thiên Hòa..."
Anh chỉ vừa rời khỏi gáy hắn, Tư Duẫn đã biến lại thành một Alpha.
Thân hình Omega mềm mại trong lòng anh phút chốc trở thành một Alpha rắn rỏi, nhưng Tạ Thiên Hòa vẫn không buông tay.
Tư Duẫn vẫn trong trạng thái toàn thân vô lực, nhưng việc trở lại hình dạng Alpha đã khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thiên Hòa vòng tay qua eo hắn, để hắn dựa vào mình. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào Tư Duẫn, không hề dao động.
Tư Duẫn nhìn người trước mặt, môi nhếch lên một nụ cười mệt mỏi: "Sao, vẫn chưa đủ à?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở cùng hòa quyện, ánh mắt gắn chặt nhau không rời như thể ai nhìn đi trước sẽ là kẻ thua cuộc.
Người ta nói, nếu hai người nhìn nhau quá mười giây, kết quả sẽ là một nụ hôn hoặc một trận đánh. Rõ ràng với trạng thái và không khí hiện tại, đánh nhau hoàn toàn không phù hợp.
Thế nên, Tạ Thiên Hòa nheo mắt, anh đưa tay giữ lấy cằm Tư Duẫn, không chút khách khí mà khóa lại đôi môi đang ngông nghênh kia.
Tư Duẫn không chịu lép vế, lại kéo lấy cổ áo anh. Dù sức lực chẳng còn bao nhiêu, hắn vẫn mang tinh thần còn sống còn quậy mà cố ý trêu chọc đối phương.
Tạ Thiên Hòa giữ lấy bàn tay đang muốn nghịch ngợm của hắn, trầm giọng nhắc nhở: "Chiều nay còn phải thi."
Nhắc đến kỳ thi, cả hai đều như bị đè bởi một ngọn núi lớn. Đặc biệt là trong tình cảnh ôn tập chẳng mấy đầy đủ.
Giọng Tư Duẫn đã khàn cả rồi nhưng không giấu được sự chế giễu: "Tôi cả buổi sáng chịu đựng sắp điên rồi. Coi như cậu phát huy chút tình bạn cùng phòng đi, giúp tôi một lần. Nếu cậu muốn, tôi đặt làm hẳn một cái cờ lưu niệm phiên bản cao cấp cho cậu."
Không khí trong phòng vẫn tràn ngập mùi pheromone, Tạ Thiên Hòa nhìn hắn vài giây, dùng chút lý trí còn sót lại để cảnh cáo: "Đừng có mà hối hận."
"Hối hận cái quần què!" Tư Duẫn trợn mắt, đôi mắt hắn đỏ ngầu, nụ cười trên môi đầy vẻ ngông cuồng: "Không lẽ cậu không dám?"
Tạ Thiên Hòa híp mắt, buông tay đang nắm chặt hắn ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (nhân vật trong cuộc): Hối hận rồi, giờ thì vô cùng hối hận, nhưng dù sao thì các người cũng chẳng thấy được gì.
Tạ Thiên Hòa (nhân vật trong cuộc): Thực ra cũng chẳng có chuyện gì lớn đâu, mà dù có thì các người cũng không thấy được, tiếc quá ha.
Tác giả (người quan sát toàn bộ): Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Không nói nhiều nữa, gửi lời chúc sớm đến cả nhà nhé!