Tư Duẫn nhớ lại những lần cùng giường cùng gối thê thảm trước đây, hoặc là 360 độ "tấn công" không trượt phát nào vào Tạ Thiên Hòa, hoặc bị Tạ Thiên Hòa đè đến không thể nhúc nhích, chẳng phải là trải nghiệm vui vẻ gì cho cam.
"Hồi trước là vì cậu chiếm hết chỗ." Tư Duẫn mỉm cười: "Lúc cậu biến thành Omega ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi thì thành thật hơn nhiều."
Tạ Thiên Hòa cảm thấy nắm tay mình ngo ngoe rục rịch.
Dù đã lĩnh hội với cái miệng độc địa của Tư Duẫn nhưng cũng không vì thế mà có thể thể ngăn cản anh muốn đấm hắn ta vào lúc này.
Cuối cùng, hai người vẫn đánh nhau một trận. Nói đúng hơn là Tạ Thiên Hòa đánh đơn phương, còn Tư Duẫn vừa cười vừa né, lại còn thừa cơ ôm eo anh. Đến khi hắn còn đang định cười đùa phán xét thì bị Tạ Thiên Hòa đá bay xuống giường.
Bị Tư Duẫn làm phiền như vậy, cảm giác lạnh lẽo dính nhớp từ cơn ác mộng trước đó đã hoàn toàn tan biến. Sức lực của Omega thật sự quá kém, Tạ Thiên Hòa tựa đầu vào giường nghỉ ngơi, mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Tư Duẫn lặng lẽ tiến đến bên giường, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống ngay ngắn, rồi ngồi xuống cạnh giường nhìn một lúc lâu, hắn đưa tay ra cách một khoảng rồi chạm nhẹ lên trán anh, khẽ nói: "Túi khóc mít ướt Tiểu Tạ..."
Đúng vậy, Tạ Thiên Hòa đã khóc suốt trong cơn ác mộng vừa rồi làm hắn sợ hãi đến tay chân luống cuống, không còn cách nào khác ngoài việc ôm anh vào lòng dỗ dành - Hắn nhớ hồi nhỏ cũng từng được Tư Diệc Đồng dỗ như thế, hắn còn tốt bụng lau nước mắt giúp anh.
Kết quả là người này tỉnh dậy liền lật mặt, còn đá hắn xuống giường nữa chứ, muốn lạnh lùng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Tư Duẫn bĩu môi, lại chọc vài cái cách không trung để hả giận. Lúc đứng lên, cả chân đã tê rần.
Hôm sau vừa hay là cuối tuần, hai người chuẩn bị ra ngoài trường để giải quyết vấn đề chìa khóa mã hóa con chip. Mặc dù Tạ Thiên Hòa bảo là có cách, nhưng đây là chìa khóa mã hóa của quân đội nên Tư Duẫn vẫn có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, vừa mở cửa phòng ký túc xá, họ đã bị chặn bởi Fred, gã đầu đỏ trước đó.
Fred đoán rằng Tạ Thiên Hòa chắc đã làm xong bài tập, hôm nay lại là cuối tuần, là thời điểm thích hợp để giải quyết ân oán cá nhân. Ai ngờ vừa mở cửa ra, lại thấy một nữ Omega xinh đẹp khó mà diễn tả đứng ở cửa giương ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
Đây... đây không phải là ký túc xá của Alpha sao!?
"Cậu, cậu-" Fred lắp bắp, sau đó đổi giọng ngượng ngập, "Xin chào người đẹp."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Chào người đẹp cái con mẹ.
"Ai thế?" Tư Duẫn vừa khoác áo khoác vừa bước ra cửa, nhìn thấy gã đầu đỏ thì hắn cau mày, bước lên chắn trước mặt Tạ Thiên Hòa, "Sao cậu lại đến đây nữa?"
Fred lúc này mới nhớ ra mục đích chặn cửa của mình từ sáng sớm, giọng nói đầy sự khiêu khích: "Tạ Thiên Hòa đâu rồi?"
"Không biết." Tư Duẫn nhướng mày.
"Cậu ta không ở ký túc xá?" Fred tỏ vẻ không hài lòng: "Vậy cậu ta đi đâu rồi?"
"Tôi làm sao mà biết." Tư Duẫn cười nhạt: "Tránh ra, chúng tôi còn phải đi ra ngoài."
Fred ngó vào bên trong phòng một vòng, xác nhận không thấy Tạ Thiên Hòa, rồi ánh mắt lại đổ dồn vào nữ Omega xinh đẹp trước mặt, giọng điệu cậu ta đột nhiên trở nên dịu dàng, "Người đẹp, cậu còn độc thân chứ?"
Tạ Thiên Hòa mặt mày đen sì nhìn tên đầu đỏ, chỉ muốn ấn cậu ta vào bồn cầu cho tỉnh táo lại, anh nghiến răng thốt ra một chữ: "Cút."
Fred bày ra vẻ mặt thỏa mãn, "Ồ, cậu mắng người nghe ngọt ghê nha."
Tư Duẫn suýt bật cười, nhưng hắn cố nhịn lại tránh để ai kia không vui mà đá hắn phát giận.
Lúc hai người chuẩn bị bước ra khỏi tòa nhà ký túc, Fred vẫn còn đuổi theo không rời, Tạ Thiên Hòa mặt lạnh nói: "Tôi có bạn trai rồi."
Fred nhướng mày kinh ngạc, "Thật không?"
Tư Duẫn vừa định đóng vai bạn trai thì nghe Fred cười nói: "Tôi không tin."
"Anh Doãn!" Trần Khải nhìn thấy Tư Duẫn liền vui vẻ chạy đến, tưởng rằng Tạ Thiên Hòa cũng ở đó. Ai ngờ không thấy anh đâu, cậu đang định hỏi thì bất ngờ bị một bàn tay trắng muốt mảnh mai nắm lấy tay, "Chính là cậu ấy."
Trần Khải ngơ ngác: "Hả?"
"Trần Khải, nói cho cậu ta biết đi, cậu có phải bạn trai của tôi không?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai Trần Khải.
Trần Khải cúi đầu mới thấy người đang khoác tay mình là một nữ Omega xinh xắn, "cô" đang dùng đôi mắt long lanh đầy vẻ cầu cứu nhìn mình.
Tưởng tượng trong đầu một màn cưỡng đoạt đầy kịch tính, lòng chính nghĩa và cảm giác muốn bảo vệ trong Trần Khải bừng lên, cậu ngơ ngác gật đầu còn vui vẻ đáp: "Đúng vậy, tôi đương nhiên là bạn trai của cậu."
Fred tức giận trừng mắt với Trần Khải, sau đó quay sang nhìn Tạ Thiên Hòa, giọng thâm tình nói: "Người đẹp, tôi sẽ không từ bỏ việc theo đuổi cậu đâu!"
Rồi quay người bỏ đi đầy khí thế.
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng buông tay Trần Khải ra, vừa định bảo Tư Duẫn đi thì thấy Trần Khải ngây ngô cười ngắm nhìn mình.
Tạ Thiên Hòa đột nhiên có một linh cảm không lành.
"Cô gái nè, cậu, cậu tên là gì vậy?" Trần Khải ngây ngô gãi đầu, "Sao cậu biết tôi tên Trần Khải thế?"
Tạ Thiên Hòa nghĩ bụng phải đưa Trần Khải đi cùng Fred cọ nhà vệ sinh cho rồi.
Tạ Thiên Hòa nghiến răng nói từng chữ một: "Cút, đi."
"Giận ghê nha." Trần Khải chớp mắt, "Dù sao tôi cũng giúp cậu một lần, để tôi mời cậu bữa cơm được không?"
Trần Khải hoàn toàn quên mất anh Tạ của mình, cậu ta bận rộn đắm chìm trong sắc đẹp không thể cưỡng lại của chính Tạ Thiên Hòa, thậm chí còn có ý định hẹn ăn với cô gái trước mặt.
Có lẽ là không muốn sống nữa rồi.
Tư Duẫn khoanh tay đứng một bên, tủm tỉm cười nhìn Tạ Thiên Hòa.
"Không đi." Tạ Thiên Hòa chỉ tay vào Trần Khải, "Cậu cứ chờ đấy ông đây xử cậu sau."
Trần Khải trong chốc lát bị vẻ mặt hung dữ của người đẹp nhỏ dọa cho đứng hình, khi hoàn hồn thì người đẹp đã biến mất, không nhịn được đấm ngực giậm chân tiếc nuối.
"Gì vậy." Trần Khải hơi ớn lạnh xoa cánh tay, "biểu cảm lúc nãy giống anh Tạ tôi ghê, hừ..."
Một giờ sau, Tạ Thiên Hòa dẫn theo Tư Duẫn đến khu B của hành tinh Tử Vân.
"Đến đây làm gì?" Tư Duẫn nhìn dãy bảng hiệu quán bar lòe loẹt trên phố, "Sáng sớm mà đi bar?"
Tạ Thiên Hòa xụ mặt nói: "Đương nhiên là tìm người."
Tư Duẫn đi theo sau anh, Tạ Thiên Hòa có vẻ rất quen thuộc bước vào trong một quán bar. Dù là sáng sớm nhưng bên trong lại đông nghịt người, tiếng nhạc chói tai và ánh đèn ám muội làm Tư Duẫn không thoải mái cau mày.
Hai người khá khó khăn vượt qua sàn nhảy đến quầy bar, vừa đứng lại, Tư Duẫn đã để ý thấy nhiều Alpha thậm chí Beta xung quanh đổ dồn ánh mắt lên người Tạ Thiên Hòa, có vài người còn muốn tiến đến bắt chuyện.
Không hiểu sao trong lòng Tư Duẫn thấy rất khó chịu. Từ lúc Fred bám theo Tạ Thiên Hòa thì cảm giác khó chịu này đã có rồi, khi Tạ Thiên Hòa bắt Trần Khải nói là bạn trai của anh, cảm giác đó lại càng dâng lên. Giờ thấy nhiều người còn muốn nhòm ngó Tạ Thiên Hòa, hắn quả thật là không chịu nổi nữa.
Lũ gì đâu không biết!
Phải biết rằng Tạ Thiên Hòa là một Alpha, sao có thể đến lượt đám Alpha này thèm thuồng chứ?
Nói cho mà biết, bạn cùng phòng của hắn tuy giờ là một Omega, nhưng trong xương tủy vẫn là một Alpha chính cống.
Hừ, một lũ Alpha ngu xuẩn.
Tư Duẫn kín đáo che chắn Tạ Thiên Hòa trước mặt mình, ngăn ánh mắt không có thiện chí của bọn họ.
Không sai, Tư Duẫn kiên quyết cho rằng bất kỳ ánh mắt nào nhìn Tạ Thiên Hòa đều là có ý đồ xấu, thầm nghĩ đã biến thành Omega thì biến đi, lại còn biến thành xinh đẹp thế này, phiền quá trời quá đất.
"Được rồi, mời ngài theo tôi." Người pha chế sau quầy bar không biết đã trao đổi gì với Tạ Thiên Hòa, mỉm cười cúi chào như một quý ông dẫn anh vào bên trong.
Tư Duẫn tất nhiên cũng định đi theo.
"Xin lỗi, thưa ngài." Người pha chế lễ phép nói, "Ông chủ không tiếp người ngoài."
Sắc mặt Tư Duẫn tối sầm, Tạ Thiên Hòa ra hiệu bằng ánh mắt: "Cậu cứ ở đây đợi."
Tư Duẫn bực bội, hất cằm lên bảo anh: "Đi đi."
Hắn ngồi xuống trước quầy bar, gọi một ly rượu nhấm nháp từ từ, từ chối mấy Omega bám vào mình rồi tự thấy khó chịu, hắn định tìm chỗ yên tĩnh đứng chờ, chợt thoáng thấy bóng dáng hai người quen thuộc đang đi vào hành lang.
Tống Vũ và Thời Nhan Quy.
Tư Duẫn nheo mắt, uống hết ly rượu rồi lặng lẽ theo sau.
Nhưng đi được một lúc, Tư Duẫn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nghĩ hai người này đến đây là để thực hiện giao dịch bí mật nào đó nhưng giữa đường hai Omega lại ôm nhau hôn, hành động càng lúc càng quá đà.
Tư Duẫn định rời đi nhưng nghĩ thấy không ổn, rõ ràng là quán bar ở khu A cũng không ít, sao hai người phải chạy xa đến khu B này?
Chưa kịp bước tiếp, đột nhiên có người đụng vào hắn, ngay sau đó áo bị đổ một ly rượu, mùi nồng nặc lan tỏa khắp hành lang.
"Ôi, xin lỗi anh, xin lỗi!" Một Omega nam lúng túng muốn lau sạch áo cho hắn, bàn tay mềm mại vội vã chùi chùi áo anh.
Ở xa, Thời Nhan Quy và Tống Vũ đã sắp đi khuất ở góc hành lang, Tư Duẫn sốt ruột đuổi theo, "Không sao, không cần đâu."
Nhưng bàn tay đang lau áo hắn lại càng lúc càng đậm ý, Tư Duẫn lùi một bước về phía tường định tránh ra, lại bị thân hình nhỏ nhắn kia ép vào tường, một bàn tay táo bạo đưa vào trong áo hắn.
Vì có chút men rượu nên động tác của Tư Duẫn hơi chậm lại, hắn giơ tay định đẩy ra nhưng ngại đối phương là một Omega yếu đuối nên không dám dùng sức quá mạnh, nhưng lại bị người đó quấn chặt hơn, giọng nói dịu dàng đầy mị hoặc: "Anh đẹp trai, đi một mình hỏ~"
Tư Duẫn vừa ứng phó vừa dõi mắt theo Thời Nhan Quy và Tống Vũ đã rẽ qua góc hành lang, hắn định bất chấp lễ nghi mà đẩy người kia ra thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng cất lên: "Cậu ở đây cũng muốn tìm vui vẻ nhỉ."
Tư Duẫn quay đầu lại, hắn thấy Tạ Thiên Hòa đứng một bên khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
Không hiểu sao Tư Duẫn cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc da đầu, vội đẩy Omega đang quấn lấy mình ra, còn vì dùng sức quá mạnh mà người kia bị đẩy ngược lại va vào tường phát ra một tiếng nặng nề.
"Á, anh làm gì vậy?" Omega kia đau đớn, vừa thẹn vừa tức trừng mắt nhìn Tư Duẫn.
Tạ Thiên Hòa khẽ cười nhạt.
Tư Duẫn bỗng dưng thấy căng thẳng, định mở miệng giải thích thì Omega kia đã sáng mắt nhìn Tạ Thiên Hòa, cậu ta không ngừng nháy mắt tán tỉnh: "Anh đẹp trai, cô ấy là bạn gái anh à? Có muốn vui vẻ chung hông?"
Nhìn sắc mặt Tạ Thiên Hòa ngày càng đen, Tư Duẫn nghiêm mặt trừng Omega đó, không thèm giữ lịch sự nữa mà lạnh lùng bảo: "Cút!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (hoảng loạn): Không phải! Không có! Tôi lập tức đẩy người đó ra rồi mà!
Tạ Thiên Hòa (cười lạnh): Hừ.
#Khi bạn bị bạn cùng phòng hiểu lầm trong quán bar#
#Khi bạn phát hiện bạn cùng phòng lén lút sau lưng mình
#Ông đây đang vất vả làm chính sự mà cậu lại đi câu dẫn O khác
#Tui oan quá