Chợ đen có sức phá hoại to lớn đối với trật tự tài chính và thương mại chính quy, nhưng loại thị trường phi pháp này đã phát triển thành một hệ thống quy mô với quy chế riêng. Điều đáng nói là các nhà quản lý hành tinh dường như ngầm chấp nhận, thậm chí dung túng cho hành vi này.
Liên minh Nhân loại được thành lập gần 500 năm nay, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó, sự suy đồi đã lan rộng khắp nơi.
Tư Duẫn nhíu mày, tâm trạng dần trở nên nặng nề.
Tạ Thiên Hòa quen đường quen lối dẫn hắn đến quầy đổi vật phẩm, anh dùng một mảnh kim loại nhỏ cỡ móng tay để đổi lấy hai tấm thẻ thông hành.
"Đây là gì?" Tư Duẫn hỏi.
Tạ Thiên Hòa đưa thẻ nhựa bán trong suốt cho hắn: "Thẻ thông hành kiêm thẻ tiền."
"Tôi đang hỏi mảnh kim loại đó." Tư Duẫn nói tiếp.
"Tinh kim." Tạ Thiên Hòa đáp.
Tư Duẫn kéo anh vào một góc khuất: "Tôi tất nhiên biết đó là tinh kim, nhưng vấn đề là làm sao cậu lại có thứ này? Cất giữ tinh kim trái phép mà bị phát hiện sẽ phải ngồi tù đấy."
Tinh kim là vật liệu kim loại cốt lõi để chế tạo giáp cơ, mỗi gram trị giá 100.000 tinh tệ. Mảnh nhỏ mà Tạ Thiên Hòa vừa lấy ra ít nhất cũng nặng 10 gram.
Theo luật, sở hữu trái phép hơn 3 gram tinh kim sẽ bị phạt tù tối thiểu 5 năm. Mảnh cỡ móng tay kia đủ để Tạ Thiên Hòa ngồi tù 20 năm.
Trước giờ, Tư Duẫn chỉ coi việc phá hoại chương trình nhận diện của robot hay chỉnh sửa dữ liệu thi cử là vài trò vặt vãnh. Nhưng hành vi vi phạm pháp luật như thế này thì rõ ràng không thể chỉ xem là lặt vặt nữa.
Tạ Thiên Hòa ung dung nói: "Thế cậu định báo cáo tôi à?"
Tư Duẫn nghẹn lời, nhíu mày nhìn anh. Nếu chuyện này xảy ra khi họ mới quen nhau, chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại báo cáo loại người có dấu hiệu tội phạm rõ ràng như vậy.
Từ nhỏ Tư Duẫn đã được giáo dục về đạo đức, hắn luôn giữ vững nguyên tắc không để bất kỳ hành vi sai trái nào diễn ra dưới mũi mình.
Nhưng bây giờ... hắn lại do dự.
Tạ Thiên Hòa dần thu lại nụ cười trong mắt. Với anh mà nói, một mảnh tinh kim nhỏ bé chẳng đáng để Tư Duẫn làm lớn chuyện như vậy. Tuy nhiên sự cố này dường như gợi nhắc anh về một số điều, làm anh chợt tỉnh táo hơn.
Tư Duẫn là một người trưởng thành trong môi trường sạch sẽ, được nuôi dạy trong ánh sáng. Nền giáo dục đạo đức, thế giới quan và giá trị quan của hắn hoàn toàn khác biệt với anh. Thậm chí, vì hoàn cảnh gia đình ưu việt và là con út trong nhà, Tư Duẫn có một cuộc sống dễ dàng và trong trẻo hơn phần lớn mọi người.
Còn anh, dù đã thoát khỏi bùn nhơ ngày cũ, vẫn không thể rũ sạch bóng tối và sự nhơ bẩn ăn sâu trong xương tủy.
Từ gốc rễ, họ vốn không cùng một loại người. Nhưng vì một nhiệm vụ và một sự cố ngoài ý muốn, họ lại bị ràng buộc với nhau. Mâu thuẫn giữa họ thực ra đã tồn tại từ đầu, chỉ là chưa lộ rõ.
Giờ đây, khi sự khác biệt bắt đầu lộ ra, Tạ Thiên Hòa lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ngoại trừ Trần Khải mà anh vô tình quen biết hồi nhỏ, Tư Duẫn là người đầu tiên thực sự tiếp cận anh.
Anh từng nghĩ họ có thể trở thành bạn bè, thậm chí là chiến hữu đáng tin cậy, giao phó cả hậu phương cho người kia.
Tạ Thiên Hòa nhìn người đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt nghiêm túc, anh mím môi rồi quay người rời đi.
Tư Duẫn siết chặt tấm thẻ bán trong suốt trong tay, cũng không đuổi theo, hắn chỉ đứng nhìn bóng lưng Tạ Thiên Hòa dần biến mất trong đám đông. Tâm trạng nặng nề lúc đầu dần chuyển thành bực bội.
Tạ Thiên Hòa đây là giận dỗi hắn à?
Mới vừa rồi rõ ràng là Tạ Thiên Hòa làm sai, sao giờ lại giận dỗi mình rồi?
Cậu ta lại bỏ mình lại ở đây mà không thèm quan tâm luôn?
Tư Duẫn nhìn xung quanh, các con đường chằng chịt mà hắn hoàn toàn không nhớ đã vào từ đâu, nén lại sự tức giận, hắn tùy tiện chọn một con đường rồi đi về phía trước.
Dọc theo lề đường là các cửa hàng và quầy hàng san sát, có vài nơi hắn không hiểu người ta đang giao dịch cái gì, cái thẻ mà Tạ Thiên Hòa đưa hắn thì hắn dĩ nhiên không dùng đến, chỉ đơn giản bỏ vào túi, rồi vừa đi vừa nhìn quanh.
Khi hắn đang đi, đột nhiên đám đông phía trước xôn xao, ngay sau đó, một người mặc áo choàng đen lao ra, phía sau là vài Alpha cao lớn đang đuổi theo.
Khi nhìn thấy người đó lao vào mình, Tư Duẫn nhanh chóng tránh sang một bên, nhưng không may lại giẫm phải một cái chai bị vứt bỏ trên đất, chân hắn bị trượt suýt nữa thì ngã, nhưng một bàn tay đỡ vai hắn, giúp hắn đứng vững.
"Cảm ơn." Tư Duẫn quay đầu nói lời cảm ơn, phát hiện người đó là một thanh niên lịch thiệp, đeo kính không gọng, khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
"Không có gì."
Tư Duẫn tự nhiên cũng mỉm cười lại với người ta rồi định tiếp tục đi, bỗng thanh niên bên cạnh lễ phép hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó phải không?"
Tư Duẫn quan sát anh ta kỹ lưỡng, chắc chắn mình không quen biết mới nói, "Có lẽ anh nhận nhầm người rồi."
Ánh mắt của thanh niên hiện lên chút tiếc nuối, sau đó anh ta đưa tay ra, còn mỉm cười nói: "Vậy cậu có muốn làm bạn không? Tôi tên là Phong Dương."
Tư Duẫn lịch sự bắt tay với anh ta, "Tư Duẫn."
"Tên của cậu nghe cũng rất quen tai." Phong Dương không nhịn được mà cười nói: "Chắc chắn chúng ta rất có duyên."
Tư Duẫn cảm thấy hơi khó chịu khi bị anh ta nắm tay, đối phương không dùng lực mạnh nhưng lại khiến hắn cảm thấy bị đè nén, hắn rút tay lại cười cười nói, "Có thể là trùng tên thôi."
"Có lẽ vậy." Phong Dương không để tâm, "Tôi biết một quán rượu rất nổi tiếng ở đây, cậu có muốn cùng đi uống một ly không?"
"Cậu ấy không uống rượu." Một giọng lạnh lùng đột ngột chen vào, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Tạ Thiên Hòa nhìn thanh niên trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng là anh không thích khí chất của người này.
"Vị này là...?" Phong Dương hơi ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
"Cậu ấy là bạn trai tôi." Tạ Thiên Hòa chắc như đinh đóng cột lên tiếng.
Tư Duẫn suýt nữa thì bị sặc, hắn cười với Phong Dương một cách áy náy, "Đừng nghe cậu ấy nói bậy."
"Cậu chạy loạn cái gì?" Tạ Thiên Hòa không thèm để ý đến Phong Dương, anh quay sang hỏi Tư Duẫn.
Tư Duẫn cười lạnh, "Là cậu bỏ đi giận dỗi trước, cậu còn dám hỏi tôi?"
"Tôi giận dỗi?" Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hắn, không chút hối lỗi, "Nói bậy."
Phong Dương hoàn toàn không thể chen vào, anh ta nhìn hai người một cái rồi lắc lắc đầu đưa Tư Duẫn một tấm thẻ trong suốt, "Hình như hôm nay không phải thời điểm thích hợp, đây là thông tin liên lạc của tôi, hy vọng chúng ta có thể gặp lại vào một ngày khác."
Tư Duẫn nhận thẻ, miễn cưỡng cười, "Được."
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn thẻ trong tay Tư Duẫn, anh cau mày, "Những người vào đây đều không phải loại tốt, đừng tin người thế."
"Ha." Tư Duẫn xoay thẻ trong tay, "Tôi thấy anh ta tính cách tốt mà."
Tạ Thiên Hòa nhíu mày sâu hơn, "Người kia là Beta."
"Beta có sao đâu?" Tư Duẫn ném thẻ vào túi, "Ít ra còn hơn mấy Alpha nào đó."
"Chậc." Tạ Thiên Hòa lấy tấm thẻ trong túi của hắn ra, "Cậu còn không nhận ra sao? Cái thẻ trong suốt này được sử dụng trong chợ đen với mục đích là khi nhận nó thì chính là đồng ý thiết lập mối quan hệ tình dục."
Tư Duẫn: "......"
Hắn thật sự không biết.
Tạ Thiên Hòa lại đưa thẻ lại cho hắn, "Cậu tự xử."
Tư Duẫn vội vàng ném thẻ vào thùng rác bên cạnh, hắn suy tư nhìn Tạ Thiên Hòa, "Vậy sao cậu lại nói là tôi bạn trai cậu?"
Tạ Thiên Hòa bị ánh mắt của hắn nhìn làm thấy không thoải mái, anh lạnh lùng nói: "Giải pháp tạm thời."
Tư Duẫn nhướng mày nhìn anh, "Không phải cậu đã đi rồi à? Sao lại ở đây?"
Bởi vì không yên tâm nên theo hắn cả đoạn đường, Tạ Thiên Hòa:...
"Trùng hợp thôi." Tạ Thiên Hòa cúi đầu, mặt vẫn không biểu cảm.
Tư Duẫn như hiểu ra điều gì, cảm thấy mọi tức giận trong lòng đã vơi đi phần lớn, hắn vui vẻ khẽ cười một tiếng, "Lần này tôi tạm tha cho cậu đó."
Đuôi mày của Tạ Thiên Hòa hơi nhướng, anh ngẩng đầu nhìn hắn, "Không định tố cáo nữa à?"
"Bao giờ thì tôi nói vậy?" Tư Duẫn tức giận đáp lời, "Tạ Thiên Hòa, cậu là học sinh tiểu học năm ba à?"
"Ồ." Tạ Thiên Hòa đáp một tiếng, thấy Tư Duẫn còn đang giận, anh dừng một chút rồi mới giải thích, "Ở đây có thể dùng sao tinh tệ để đổi thẻ vào cửa, tôi không có tinh tệ, chỉ có tinh kim thôi."
Đến cuối câu, giọng anh bất giác nhỏ lại, có vẻ hơi áy náy.
Tư Duẫn ngây người nhìn Tạ Thiên Hòa đang nghiêm túc giải thích, không hiểu sao đột nhiên nhớ lại trước đây khi gặp anh, anh đều chọn ăn món rau luộc rẻ tiền, lòng hắn bất chợt mềm đi.
Sau đó không tự giác đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu anh.
Cả hai người cùng cứng đờ.
Họ có chiều cao bằng nhau, có thể rõ ràng thấy biểu cảm hơi cứng đờ trên mặt đối phương, Tạ Thiên Hòa nhìn hắn chằm chằm, "Cậu làm gì vậy?"
Tư Duẫn vẫn giữ tay giữa không trung, xúc cảm từ tóc Tạ Thiên Hòa vẫn còn vương trong lòng bàn tay hắn, đầu óc hắn cũng trống rỗng không suy nghĩ được gì, chỉ đành nói bừa: "Chỉ là đột nhiên thấy cậu khá dễ thương."
Tạ Thiên Hòa tiếp tục nhìn hắn chằm chằm, "Tôi là Alpha, dễ thương cái rắm."
Tư Duẫn cố gắng rút tay lại, để cho động tác không bị quá cứng nhắc hắn còn cố giả vờ vỗ vỗ vai Tạ Thiên Hòa, rồi sờ sờ mũi, "Có lẽ tôi nhìn nhầm."
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Về trường."
"Hay là chúng ta đi xem thêm chút nữa?"
"Không có gì đáng xem đâu."
"Vậy chẳng phải đi về thì mấy cái thẻ tinh kim đổi được kia sẽ phí công à?"
"......"
"Tôi sẽ không tố cáo cậu đâu, yên tâm."
"Ừ."
Lời của tác giả:
Những mâu thuẫn có thể giải quyết trong một chương sẽ không kéo dài đến chương sau - Lời từ mẹ của các tình yêu.
*
Phong Dương nhân vật qua đường, không cần nhớ.