Y thậm chí không bật đèn, chỉ cởi quần áo rồi đóng cửa, nằm thẳng lên giường.
Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến y cảm thấy đau đầu, nhưng giữa sự hỗn loạn ấy lại có một cảm giác nhẹ nhõm.
Phó Trọng không bị kết án tử hình.
Thông tin hôm nay, dù là bất kỳ tin nào, cũng có sức ảnh hưởng hơn cả việc Phó Trọng có bị kết án hay không, người ta chuyển sự chú ý sang Nguyên soái Khải Lai, hầu như không còn ai quan tâm đến sống chết của Phó Trọng nữa.
Ngay cả Tu An cũng không thể phủ nhận, trong vô số tin tức ấy, điều đầu tiên y chú ý đến lại là Phó Trọng.
Tuy nhiên, y cũng rất rõ ràng, dù kẻ giết người trong vụ án ba năm trước không phải là Phó Trọng, nhưng với tư cách là thủ lĩnh của Cơn Lốc, việc hắn ta được thả ra là điều không thể.
Ít nhất cũng phải ở lại mười năm, tám năm nữa...
"Cục cưng ơi, em đang nghĩ gì vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai làm Tu An giật cả mình, y theo phản xạ đánh về phía bên cạnh.
Sau đó, một bàn tay dễ dàng chặn lại cú đấm của y.
Ánh đèn đầu giường bật lên, chiếu sáng gương mặt thanh thú mà vênh váo của Phó Trọng.
"Trưởng quan Tu này, chẳng phải sống sót sau tai nạn thì nên được hun một cái sao?" Phó Trọng cười nham nhở nhìn y.
Tu An nghiêm mặt nói: "Lại vượt ngục nữa?"
Tu An gần như vô thức tính toán, lần này Phó Trọng chắc chắn lại phải ngồi tù thêm hai mươi năm nữa, vẻ mặt y càng lạnh hơn.
Phó Trọng tức anh ách, nhảy lên đè Tu An xuống giường, giận dữ nói: "Đúng, tôi lại trốn tù rồi, có giỏi thì đi tố cáo tôi đi!"
Ánh sáng mờ ảo, Tu An nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Phó Trọng, im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Anh đi đi."
Phó Trọng ngớ ra, "Cái gì?"
Tu An không muốn nhìn thêm cái gương mặt ngu ngốc của hắn ta nữa, y nhắm mắt lại, giọng trầm xuống: "Tôi sẽ không tố cáo anh, nhân lúc tôi chưa thay đổi ý định, anh đi đi."
Phó Trọng nằm trên người y, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm chặt của y, nghĩ một lúc lâu mới không chắc chắn hỏi: "Em vì việc tư mà lách luật thả tôi ra à?"
Tu An đột ngột mở to mắt, lạnh lùng nói: "Anh không đi, tôi đóng gói gửi anh về lại tù vậy."
Phó Trọng không kìm được muốn cười, cười đến mức đầu chúi xuống chôn vào cổ y.
Tu An nắm cổ áo hắn định đẩy ra, nhưng lại thấy Phó Trọng đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ý cười, "Tu An, em thích tôi, đúng không?"
Tu An nhìn vào ánh mắt nồng nhiệt không chút giấu diếm của hắn ta, một lúc lâu sau, y hơi ngượng ngùng quay đi, nhưng vẫn không quên cười lạnh một tiếng: "Anh làm..."
Phó Trọng túm lấy cổ áo y, hung hăng hôn lên môi đối phương.
Tu An giữ chặt gáy hắn ta, cảm nhận được làn da hơi lạnh dưới tay.
Y không thể nào tưởng tượng được, có một ngày nào đó, chính vì một tên cướp biển ngang tàng kiêu ngạo như vậy mà lòng mình rối bời, lo lắng không yên, thậm chí vì hắn ta mà vi phạm nguyên tắc của một người quân nhân.
Nụ hôn này ban đầu dữ dội như cơn cuồng phong, nhưng cuối cùng lại trở nên dịu dàng, âu yếm - là thứ cảm giác dịu dàng chưa từng có giữa hai người, mọi nụ hôn trước đây của họ đều dữ dội, mãnh liệt, duy chỉ có chưa bao giờ có sự âu yếm, mềm mại như của những người yêu nhau.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng.
Lần này thả Phó Trọng đi, y sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa. Tu An nghĩ.
Có lúc y thậm chí muốn giam giữ người này lại, giữ hắn ta trong phòng của mình, không cho liên minh hay hải tặc, hay bất kỳ ai tìm thấy hắn.
Nhưng, ý nghĩ u ám này chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Y luôn là người bình tĩnh, biết kiểm soát bản thân, chỉ có lúc này thôi, y không muốn tiếp tục tỉnh táo, càng không muốn cái khả năng tự kiềm chế chết tiệt đó.
Y đè Phó Trọng xuống giường, nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm túc hôn hắn từng chút một, thì thầm: "Tôi muốn anh."
Phó Trọng hưng phấn, hai mắt cũng sáng lên, hắn vươn tay ôm lấy eo thon của Tu An, cười mưu mô xảo quyệt: "Đến đây đi cục cưng để tôi yêu chiều em."
Vài phút sau, Phó Trọng giận dữ mắng chửi: "Mẹ kiếp Tu An! Không phải là tôi đang trên người em sao-"
Những lời chưa kịp nói bị nuốt chửng trong bóng tối dày đặc.
Sáng hôm sau.
Tu An tỉnh dậy trong một tình trạng bị ép chặt, như thể có một con gấu đè lên người y.
Y mở mắt, chỉ thấy Phó Trọng gần như hoàn toàn nằm trên người y, hệt như con gấu ôm cây.
Vừa nhẹ nhàng cử động, Phó Trọng liền mở mắt, đôi mắt xanh thẳm dưới ánh mặt trời trông vô cùng thuần khiết, cứ như màu sắc của bầu trời.
Tu An ngẩn người một lúc.
"Chậc, thế nào? Có phải đã bị sắc đẹp của tôi làm cho mê mẩn rồi không?" Phó Trọng tự mãn nhướng mày nhìn y.
Tu An: "..."
Một người bình thường sao lại có thể không biết ngậm miệng thế này chứ?
Phó Trọng uể oải ngáp một cái rồi từ từ xuống khỏi người y, nhưng vẫn bá đạo kéo y vào lòng, cười nói: "Tối qua cho em một lần, lần sau nhất định tôi sẽ làm em đến không còn sức nữa."
Tu An không muốn nói chuyện với kẻ ngốc này, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Phó Trọng không chịu yên, nghịch ngợm chọc chọc mũi y, hết chỗ này đến chỗ kia, giống như hiếm lạ lắm vậy.
Tu An không thể ngủ được vì sự quấy rối của hắn ta, y nắm tay hắn lại, lạnh lùng nói: "Không ngủ thì ra ngoài."
Phó Trọng khiếp sợ nhìn y một lúc, hệt một thiếu niên lầm lỡ bị lừa dối mà than vãn: "Em sao lại đối xử với tôi như thế hả?"
Giọng hắn mạnh mẽ khí thế bừng bừng cứ như thể "thiếu niên lầm lỡ" sắp vung búa lên.
Tu An nghi hoặc "Ừm" một tiếng.
Phó Trọng tức giận nói: "Chẳng lẽ không phải em nên dịu dàng ân cần gọi tôi là bé cưng ngọt như chảy mật gì đó rồi dỗ dành tôi sao?!"
Tu An:??
Phó Trọng sau một lúc tức giận đã xìu xuống như một con chó ngu ngốc, lầm bà lầm bầm: "Trong tiểu thuyết đều viết thế mà... còn nấu cháo rồi tự tay cho ăn nữa..."
Tu An nhếch môi: "Ít đọc mấy thứ tiểu thuyết đó đi."
Phó Trọng không ngừng vênh mặt, đưa ngón giữa lên cho y xem.
Sau đó, y suýt bị Tu An bẻ gập ngón tay.
Cuối cùng thì Phó Trọng vẫn không được ăn món cháo mà mình mơ ước, bởi vì Tu An cầm cái muôi lên cứ như thể sắp đi đánh bại tàu vũ trụ của kẻ thù vậy. Vì sự an toàn của bản thân, Phó Trọng đành phải kéo y ra khỏi bếp.
Tu An nhíu mày nhìn vào cái nồi trong bếp, "Có hướng dẫn mà, nấu cháo không khó."
"Để máy làm đi." Phó Trọng ôm eo đẩy người lên tường, "Chút nữa tôi phải đi rồi, hôn một cái nữa."
Tu An nhăn mày, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn, cuối cùng vẫn nhượng bộ trước đôi mắt đáng thương của đối phương.
Rồi y bị cái tên vô sỉ Alpha này hôn đến thỏa thích.
Phó Trọng hứng khởi uống ba bát cháo to, nhìn Tu An chỉ ăn một nửa bát cháo và một cái bánh bao rồi không động đũa nữa thì bất ngờ hỏi: "Em no rồi à?"
Tu An gật đầu.
Phó Trọng không thể tin nổi, "Em ăn ít thế mà sức lực vẫn lớn, em có chắc mình là O không vậy?"
Tu An lạnh nhặt nhìn chằm chằm hắn.
Phó Trọng bĩu môi, ăn hết tất cả bánh bao còn lại trong đĩa, rồi uống nốt nửa bát cháo còn lại của Tu An, sau đó thỏa mãn lau miệng, ngả người ra ghế không muốn nhúc nhích nữa.
Khi robot dọn dẹp bàn ăn xong, Tu An đã thay xong đồng phục bước ra khỏi phòng ngủ. Y nhìn Phó Trọng vẫn đang nằm ườn ra ghế, im lặng một hồi rồi mới mở lời: "Tôi phải đi làm rồi."
Phó Trọng nâng tay lên vẫy vẫy, uể oải nói: "Đi đi, không tiễn."
Tu An: "..."
Cánh cửa sau lưng khép lại, Tu An đột nhiên cảm thấy một khoảng trống trong lòng.
Dù y có thích Phó Trọng hay không, vận mệnh của họ cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
Vụ việc của Nguyên soái Khải Lai gần như đã làm rung chuyển cả Liên minh, huống chi là quân đội, gần như là một cuộc lật đổ long trời lở đất.
Việc chuyển giao quyền lực, sự thay đổi thế lực, vô số vấn đề hậu cần cần phải giải quyết, Tu An gần như không có thời gian ngơi nghỉ, khi y nhận ra thì đã là 11 giờ đêm rồi.
Tu An dự định sẽ ở lại văn phòng như trước kia, nhưng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến nụ cười lười biếng của Phó Trọng sáng nay, y vẫn quyết định cầm lấy đồ đạc về nhà.
Người kia chắc đã đi rồi, y chỉ... quay lại nhìn một lần.
Tu An đứng trước cửa nhà, nhìn vào không gian tối tăm bên trong, đột nhiên không muốn bước vào nữa.
Thôi, về văn phòng ngủ một đêm vậy...
"Sao về muộn vậy?" Một giọng nói quen thuộc từ phòng khách truyền đến, theo sau là tiếng bước chân lạch bạch của dép lê.
Tu An đứng ở ngưỡng cửa, y cầm chiếc áo khoác trên tay, một lúc không phản ứng được.
Ánh đèn bật sáng, bóng tối trước mắt lập tức biến mất, căn phòng vốn lạnh lẽo tối tăm giờ sáng bừng lên, Phó Trọng ôm cánh tay, dựa vào tường nhìn y với vẻ cợt nhả: "Trưởng quan Tu ơi là Trưởng quan Tu, sao lại ngây người vậy? Không nhận ra nhà mình nữa à?"
Tu An vô thức xiết chặt tay, cố gắng kiềm chế giọng nói: "Anh không đi à?"
"Đi? Khi nào tôi nói là tôi đi?" Phó Trọng không nhịn được ngáp một cái to.
"Sáng nay." Tu An nói.
Phó Trọng cong môi, nở một nụ cười quyến rũ đầy kiêu ngạo với y, "Đúng, sáng nay tôi có nói thế thật, không lâu sau khi em đi tôi cũng ra ngoài, rồi lại quay về."
Tu An nhíu mày, "Anh ở lại hành tinh chính thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện, khi đó tội trốn tù sẽ càng nặng hơn, anh muốn ở trong tù đến già sao?"
Phó Trọng thấy y thật sự giận rồi, không trêu chọc nữa, hắn duỗi tay kéo y vào trong, nhà giữ chặt người rồi hôn mạnh một cái, sau đó lấy ra một thẻ nhựa trong suốt trong túi ra lắc lắc trước mặt y.
Tu An đưa tay cầm lấy thẻ nhựa, mặc dù y nhận ra ngay đó là thứ gì, nhưng vẫn cẩn thận nhìn kỹ một lượt.
Họ tên: Phó Bình
Tuổi: 31
Quê quán: Khu thủ đô sao chính
Số thẻ căn cước: 10098765234
Bên cạnh là một bức ảnh thẻ của Phó Trọng đang mỉm cười rạng rỡ, giống hệt bức ảnh trong lệnh truy nã.
Đây là thẻ căn cước của một công dân hợp pháp.
Phó Trọng cười toe toét, "Có đẹp không?"
Tu An há miệng, không thốt được lời nào.
Phó Trọng tự mãn nói: "Đây là thủ tục hợp pháp đấy, mặc dù ông nội của em cũng giúp đỡ, nhưng chủ yếu là do tôi tài giỏi..."
Tu An cầm thẻ trong tay, y sợ làm nứt nó, nhưng lại cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần.
"Cả ngày tôi nhìn rồi, thiếu chút nữa là nôn ra." Phó Trọng tự hào nói, "Em muốn xem thì xem thêm vài lần đi, ôm ngủ cũng được."
Tu An nhìn hắn, "Rốt cuộc là sao vậy?"
Phó Trọng nhún vai, "Ba năm trước tôi đã thỏa thuận với ông nội của em, nếu tôi giúp ông ấy và còn sống sót, thì ông ấy sẽ cấp cho tôi một thẻ căn cước hợp pháp ở hành tinh chính. Em nghĩ xem, nếu không có thẻ này, chúng ta chẳng thể kết hôn, sau này con cái đi học cũng gặp vấn đề..."
Phó Trọng vẫn tiếp tục nói huyên thuyên, nhưng Tu An cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt, y nhìn chằm chằm vào thẻ căn cước một lúc lâu, rồi hỏi: "Nếu không sống sót thì sao?"
Phó Trọng gãi nhẹ vào mũi, có chút xấu hổ nói: "Thì chết thôi, dù sao tôi cũng là tên ác quỷ, chết rồi em cũng chẳng đau lòng."
Tu An túm lấy cổ áo hắn, đẩy ngược lên tường, y nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nghiến răng hỏi: "Ai mẹ nó nói với anh là tôi sẽ không đau lòng?"
Phó Trọng giật mình, nhìn thấy mắt Tu An dần dần đỏ lên, hắn vậy mà có chút lúng túng nói: "Em, em đừng khóc mà, tôi sai rồi, tôi sai rồi, có được không?"
Mặc dù hắn không hiểu tại sao Tu An lại đột ngột tức giận, nhưng trước tiên xin lỗi trước đã, chắc chắn không sai.
Tu An hít sâu một hơi, buông cổ áo Phó Trọng ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo trong suốt trên áo hắn, khẽ nói: "Tôi sẽ đau lòng."
Y không phải là không đau lòng.
Ngay cả lúc ban đầu, khi tưởng rằng Phó Trọng chỉ là một tên khốn tội ác tày trời, khi hắn gánh trên lưng vô số mạng người và khi biết hắn bị kết án tử hình là đáng tội, trong lòng y thậm chí còn mong rằng hắn cứ thế vượt ngục mà trốn đi.
Thế nhưng, suy nghĩ đó khiến chính y cũng khinh bỉ bản thân, vậy mà nó vẫn không ngừng xuất hiện, hết lần này đến lần khác.
Lay động niềm tin và nguyên tắc y giữ vững bấy lâu.
Kể từ khi trở về sao chính, y không gặp Phó Trọng, nhưng mỗi giây mỗi phút lại phải nghe đến tên hắn ta, nghe cái tên Phó Trọng liên quan đến án tử, nghe bao nhiêu người phê phán mắng chửi Phó Trọng, ngoài sự im lặng ra, y thậm chí không thể tìm được biểu cảm nào khác.
Vì y biết những người đó nói không sai, vì y biết mình không thể biện hộ.
Thậm chí còn phải tự tay lên kế hoạch phòng thủ, ngăn chặn những tên cướp ngục, tự tay chặt đứt mọi cơ hội để Phó Trọng có thể sống sót...
Y cũng là người, làm sao không thể đau lòng được?
Phó Trọng đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thử đưa tay ra, cẩn thận ôm Tu An vào lòng.
"Tôi sợ em đau lòng nên mới nói như vậy, sao em lại càng đau lòng hơn thế?"
"Vì anh là tên ngu chứ sao."
"......"
Tác giả nói: Ai có thể nghĩ đến có một ngày tôi cũng sẽ viết được 1 vạn chữ một ngày!! (Ngửa mặt thét một cái thật to)